Chương 80
Tống Ngọc Lan khỏi tự trách bản , cô thường cư xử khéo léo, chu đáo với ngoài, nhưng thiếu tinh tế và phần áp đặt đối với gia đình .
Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan bỗng nhiên đổi ý, suy nghĩ một lát cũng hiểu .
“Bây giờ cháu ăn , đừng để cháo nguội. Ăn xong thì hai bà cháu cùng ngủ.”
Sau khi ăn xong, Tống Ngọc Lan cùng bà nội Tống trở về phòng. Cô ôm chặt lấy cánh tay của bà nội nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Trong giấc mơ , Tống Ngọc Lan như ngược thời gian, gặp cha ruột của . Ban đầu, khuôn mặt họ mờ ảo và xa lạ, nhưng dần dần, qua từng khoảnh khắc trong giấc mơ, hình ảnh họ trở nên rõ ràng hơn. Kỳ lạ là cha trong mơ của cô hình dáng của Tống Đại Cường và Lưu Xuân.
Nụ ấm áp của họ như những tia nắng ban mai, lan tỏa niềm hạnh phúc lòng Tống Ngọc Lan, khiến cô thể cưỡng sự êm dịu đó.
Trong giấc mơ, cô như sống những kỷ niệm từ nhỏ đến lớn: chơi đùa với cha , học hành, đến tuổi trưởng thành cùng họ đối mặt với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống.
Sau đó, cô khoác lên chiếc váy cưới bước lễ đường, đến khi mang thai và chuẩn chào đón đứa con đầu lòng. Từng khoảnh khắc của cuộc đời cô đều sự hiện diện của cha , từ niềm vui đến nỗi buồn, từ hạnh phúc đến đau khổ, tất cả đều san sẻ và yêu thương.
Cô cứ thế chìm đắm trong giấc mơ, cho đến khi cuộc đời của cô trong giấc mơ kết thúc ở khoảnh khắc cuối cùng của tuổi già.
Khi mở mắt , Tống Ngọc Lan cảm thấy bối rối, m.ô.n.g lung, thể phân định rõ là thực tại và là mộng ảo. Là thế giới đầy cô độc và lạnh lẽo , là thực tại với gia đình chỉnh đầy ấm áp?
Cô vươn , kéo căng cơ thể và ngáp dài một cái, từ từ dậy. Từ phía cửa tiếng kẽo kẹt vang lên. Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở một khe nhỏ, Tống Ngọc Cảnh thò đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-80.html.]
Thời gian qua nhờ ăn uống đủ đầy nên khuôn mặt gầy gò của Tống Ngọc Cảnh đầy đặn hơn, đôi mắt trở nên sáng rực và lanh lợi, khác hẳn vẻ ngây ngô đầu gặp.
Cậu tươi rói trong phòng, lớn: “Chị ơi, chị Khương Nam đến tìm chị chơi . Chị dậy ?”
Tống Ngọc Lan xoay cổ và vai, cảm thấy đau nhói do ngủ sai tư thế, khiến cô khỏi nhăn mặt vì đau. “Chị dậy ngay đây, bảo cô đợi chị một lát nhé.”
Nhìn theo dáng vẻ vui vẻ nhảy nhót của em trai, Tống Ngọc Lan mỉm dịu dàng. Thế giới nào là thực tại còn quan trọng, điều quan trọng là cô những yêu bên cạnh .
Tống Ngọc Cảnh vui tươi trở chỗ Khương Nam, cả hai cùng ăn trưa trong sân nhà tứ hợp viện. Sau đó, bà nội Tống bảo Tống Ngọc Lan và Khương Nam ngoài chơi, còn bà cùng Lưu Xuân thì học hết các kỹ năng bán hàng từ Tống Ngọc Lan nên hai sẽ tự lo việc buôn bán. Tống Ngọc Lan thấy cả Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh cũng theo liền gật đầu đồng ý.
Cô và Khương Nam cùng đến đồn công an để hỏi thăm về sự việc hôm qua. Nữ công an thấy bọn họ là đương sự nên cũng giấu giếm gì mà tình hình hiện tại.
Giữa hai vợ chồng xảy mâu thuẫn, đàn ông là tay , khiến mặt mũi của phụ nữ bầm tím nặng nề. Trong cảnh như thì phụ nữ quyền phản kháng, sự việc thể xem như hai bên đánh , nhưng thường sẽ dẫn đến việc chịu trách nhiệm hình sự.
Nữ công an Tống Ngọc Lan với ánh mắt ngưỡng mộ : “Hôm qua các cô xử lý , ngăn chặn một sự việc nghiêm trọng. Cho dù cô đến đây thì chúng cũng định tìm cô để hỏi thêm. Về chuyện đàn ông ác ý gây chuyện ngày hôm qua. Cô tiếp tục truy cứu trách nhiệm của đàn ông đó ?”
“Đương nhiên là , sẽ truy cứu đến cùng!” Tống Ngọc Lan chút do dự trả lời.
Khi rằng vết thương của đàn ông chỉ là ngoài da, cũng gây nguy hiểm quá lớn cho phụ nữ , cô liền kiên quyết theo đuổi việc đến cùng. Một kẻ dám tay đánh vợ thì là tử tế, cô sẽ bỏ qua chuyện .
Sau đó Tống Ngọc Lan đưa một yêu cầu: “ thể gặp phụ nữ hôm qua ?”
Vì sự việc liên quan đến chiếc áo lông mà cô bán, nên cô cảm thấy cần thiết chuyện với phụ nữ đó.
Nữ công an nhanh chóng tìm lý do hợp lý và sắp xếp cho Tống Ngọc Lan gặp phụ nữ trong phòng thẩm vấn. Hôm nay phụ nữ chải tóc tai gọn gàng, trong đôi mắt chút ánh sáng, khác xa vẻ u ám của ngày hôm qua.