Ta  rót cho  một chén rượu: "Có gì  hỏi ? Cứ hỏi ."
Hắn   uống hết chén  đến chén khác, cuối cùng cũng mở lời: "Con..."
"Ta  gửi gắm cho Tống tỷ tỷ và Tô Cẩn Niên, đúng , Tô Cẩn Niên cũng là  của Bùi Úc."
"Cũng ."
Lại là một  lặng im kéo dài.
Ta rót xong chén rượu cuối cùng, bình rượu  cạn.
Hắn hỏi : "Nàng...  từng yêu  ?"
Ta uống cạn chén rượu cuối cùng, ngẩng đầu  , đón lấy ánh mắt dịu dàng của , từ từ nghiêng  qua, ghé sát môi , đem chén rượu  truyền  miệng .
"Bùi Chiêu, chúc  kiếp   cha  yêu thương,    hòa thuận,   con gái yêu  hết lòng, còn  con cháu đầy đàn."
Chỉ xin đừng gặp   như  nữa.
Ta  thể nào miêu tả  ánh mắt cuối cùng của .
Tại    một chút oán hận nào?
Tại  vẫn dịu dàng như nước ?
Hắn nên hận  mới .
Ta   ngã xuống  mặt .
Cuối cùng  kìm  mà  nấc lên.
Ta nợ  một câu "Xin ".
Trước khi đến gặp , vị Quý phi  , nay là Thái hậu  với :
"Đứa trẻ Chiêu Nhi  bản tính vốn lương thiện,  từng thấy nó lúc nhỏ vô cùng cẩn thận cứu một con chim non rơi từ  cây xuống, kết quả   mẫu hậu của nó mắng một trận, bọn họ còn  mặt nó mà vứt c.h.ế.t con chim đó. Trái tim của một đứa trẻ cứ như  ngày qua ngày trở nên lạnh lẽo. Phụ hoàng của nó vốn dĩ  lạnh nhạt với nó như , là bởi vì sự sụp đổ của Tấn gia, phụ hoàng của nó hận thế gia, hận Hoàng hậu, ngay cả nó cũng  liên lụy. Ban đầu nó còn  lấy lòng, nhưng hết   đến  khác  ghét bỏ, đến   dần dần chấp nhận  phận và trở nên thờ ơ..."
Hướng Quỳ tìm đến .
Nàng  hỏi  tại   mang con theo bên cạnh.
"Ngươi  đấy,   luyện qua độc, sống   bao lâu,  nên đừng để bọn trẻ  quá nhiều ấn tượng về ."
"Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi."
"Không chữa  , hơn nữa  sợ khổ,   uống thuốc, những ngày cuối cùng,    ngắm  trời cao biển rộng."
"Cùng  nhé."
Ta để  một bức thư, lấy chiếc vòng tay đè lên , cùng Hướng Quỳ rời khỏi Trường An.
Nàng   hành nghề y cứu , thu thập các bài thuốc,   đủ loại thuốc viên cho  ăn.
Ngọt ngào, chẳng đắng chút nào.
Chúng   đến một vùng quê hẻo lánh, nhưng vẫn  thể  thấy  dân ca ngợi vị Hoàng đế bệ hạ đương triều.
Ví dụ như, giảm bớt các loại thuế má hà khắc.
Ví dụ như, bình dân  cần quan  quý tộc tiến cử, cũng  thể tham gia khoa cử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doc-su-van-cam-skrh/chuong-15.html.]
Ví dụ như, nữ tử  thể độc lập lập hộ, cổng trinh tiết   dỡ bỏ.
Ví dụ như, phương Bắc   Hướng tướng quân thu phục, bách tính  còn  chịu khổ sở vì chiến tranh.
Ví dụ như, Tấn gia và các gia đình hàn môn  vu oan khác đều   minh oan.
...
Cuộc sống của bách tính ngày càng   hơn.
Cha   lâu  đến trong giấc mơ của , ở  trời  linh thiêng, chắc hẳn  nhắm mắt  .
Cơ thể  ngày càng khỏe mạnh, chắc hẳn còn  thể sống  lâu.
Y độc bất phân gia,  cũng dùng độc của  cứu   ít .
Ba năm , chúng  bước  con đường trở về nhà.
Hướng Quỳ trở về Trường An.
Còn  đến một thị trấn chim hót hoa nở.
Tiếng  sách lanh lảnh vang lên từ một ngôi trường tư thục.
"Ngọc bất trác, bất thành khí, nhân bất học, bất tri đạo..." (Ngọc  mài  thành đồ vật,   học   đạo lý...)
Ta  thấy  tấm biển của ngôi trường tư thục đó  "Thư viện Vân Cẩm".
Lại là tên của !
Ta che mặt, chỉ dám  từ xa .
Ta  thấy Tống Tử Uyên và Tô Cẩn Niên.
Dưới gốc cây hoa đào, Tống Tử Uyên bụng  lớn, Tô Cẩn Niên ghé tai  bụng nàng , đang  gì đó.
Trong mắt họ đều là ý  hạnh phúc.
Thật .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nàng  xứng đáng   hạnh phúc như .
Một lát ,  mấy chục đứa trẻ vui vẻ chạy  khỏi trường,  mặt là niềm vui tan học.
Ta  chằm chằm từng khuôn mặt để nhận , sợ bỏ lỡ điều gì đó.
Mãi đến cuối cùng, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, ôn nhuận như ngọc bước .
Hắn tay trái bế một bé gái  bốn năm tuổi, tay  dắt một bé trai.
Hai đứa trẻ  giống , khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu vô cùng.
Ta  kìm  nước mắt trào .
Có một bà lão vỗ vai : "Cô nương, ngươi cũng để ý nhị công tử nhà họ Tô ?"
Cũng?
Ta hỏi: "Còn  ai để ý  ?"
"Nhiều lắm!" Bà lão  mờ ám, hễ mở miệng là  dừng  , "Tô Nhị công tử tuổi trẻ tài cao,  còn tuấn tú, các cô nương trong mười dặm tám hương để ý  nhiều vô kể, nhưng bà mối đạp nát cả ngưỡng cửa mà  vẫn chẳng thèm để mắt tới ai."
"Tại ?"