"Hắn  , chung tình với  vợ  mất của , ngươi   ! Ngôi trường tư thục  tên là thư viện Vân Cẩm, dùng tên của  vợ  mất của . Hắn là   lòng , trong trấn   nhiều đứa trẻ   tiền đóng học phí,  đều nhận hết  chê.  sẽ yêu cầu học sinh dùng củi, gạo, dưa, quả... để bù  học phí. Thực  ai cũng  những thứ đó còn  đủ bù  tiền ăn của học sinh.   đối với bên ngoài đều , bọn họ  đóng học phí, giống như các học trò khác..."
Chén rượu năm đó quả thực là rượu độc, nhưng   là rượu độc lấy mạng , mà là một chén rượu khiến  quên  quá khứ.
Ta dùng mạng mà bệ hạ nợ , dùng tình cảm thanh mai trúc mã của  và bệ hạ, dùng tất cả những gì   bỏ  cho hàn môn trong những năm đó, dùng tất cả những gì   thể đổi, cầu xin cho Bùi Chiêu và Tống Tử Uyên  thể sống một cách quang minh chính đại.
Tống Tử Uyên và Tô Cẩn Niên cuối cùng cũng thành đôi.
Mà Bùi Chiêu  c.h.ế.t , bây giờ  tên là Tô Chiêu.
Hắn là nhị công tử của Tô gia,   của Tô Cẩn Niên,  cha  yêu thương,   trai chị dâu hòa thuận chăm sóc,  hai đứa con hết lòng hướng về .
Nơi đây   tranh đấu,   cân nhắc lợi ích,   nỗi cô đơn vô tận, chỉ  tình yêu thuần khiết, trọn vẹn bao bọc lấy .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Những điều  thể chịu đựng  trong quá khứ, quên  thì cứ quên , bao gồm cả .
Ba năm   nhờ Tô Cẩn Niên để  cho  một bức di thư khi  mất trí nhớ,   là  vợ  mất của .
Bà lão  đột nhiên hạ giọng: "Nghe , con gái của huyện lệnh cũng để ý  , đó chính là  nhất mỹ nhân của huyện , xinh  nghiêng nước nghiêng thành,    đàn ông nào  thích, ngươi e là   cơ hội !"
Cũng .
Ta   rời .
Hắn nên gặp   con gái  hơn.
Ta cùng phu quân và con cái của  lướt qua .
Có cơn gió thổi qua,  mờ mắt , thổi rơi những giọt lệ nơi khóe mắt.
"Cô nương." Một giọng  quen thuộc vang lên  lưng.
Tim  nhảy dựng,  đầu .
Tô Chiêu cầm chiếc khăn che mặt  gió thổi bay của , hỏi: "Đây là của ngươi ?"
Ta gật đầu.
Hắn  xổm xuống, đặt bé gái trong lòng xuống, đưa khăn che mặt cho cô bé: "Phúc Nhi, đưa cho tỷ tỷ."
Bé gái bước tới, hai tay đưa khăn che mặt cho .
Đôi mắt to tròn của cô bé đánh giá , đột nhiên reo lên: "Cha ơi, tỷ tỷ giống nương trong bức tranh quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doc-su-van-cam-skrh/chuong-16.html.]
"Phúc Nhi,   vô lễ." Hắn khẽ trách, bước tới nắm tay bé gái,  đầu   khách khí và xa cách  với , "Xin , trẻ con  hiểu chuyện, xin cô nương đừng trách."
"Không , con bé  đáng yêu." Ta .
Chúng  hành lễ với ,  mỗi    rời .
Đi  vài bước,   nhịn   đầu ,  thấy  cũng  đầu .
"Cô nương, xin hỏi... chúng   từng gặp  ở  ?"
Ngoại truyện:
Thấy  im lặng  ,  , "Xin  cô nương,  đường đột ."
Hắn lặng lẽ   rời .
Ta  theo bóng lưng của họ ngẩn ngơ.
"Tiểu Cẩm." Một tiếng gọi.
"Thật sự là ngươi!" Tống Tử Uyên và Tô Cẩn Niên vội vàng bước tới.
"Ta còn tưởng ngươi..." Nàng  ôm   nấc lên, Tô Cẩn Niên chắc chắn   với nàng  về tình trạng cơ thể của ,  lâu như   trở về, nàng  tưởng   c.h.ế.t .
Nàng  hỏi : "Ngươi  nhận chúng ,   còn canh cánh chuyện năm đó?"
Ta: "..."
Ta từng nghĩ,  diệt sạch cả nhà họ Tống, đối với Tống Tử Uyên mà ,    giống như Tống Minh năm đó.
 nàng  : "Tiểu Cẩm, cha , Tống gia  tội, đều là do những việc bọn họ  , mỗi một tội đều là trọng tội  thể tha thứ,  liên quan gì đến ngươi. Ngươi là   hại, là Tống gia nợ ngươi. Ở một mức độ nào đó,  cũng  hưởng những đặc quyền mà bọn họ cướp đoạt ,  đáng lẽ  cùng bọn họ chịu sự trừng phạt. Là ngươi cầu xin cho   sống , bây giờ  chỉ là con dâu trưởng của Tô gia, chỉ là tỷ tỷ của ngươi, ngươi đừng  canh cánh trong lòng nữa."
Ta  khỏi đỏ hoe mắt, ôm lấy nàng : "Tống tỷ tỷ."
Tô Cẩn Niên : "Còn  Tô Chiêu và con, ngươi thật sự buông bỏ  ?"
Chúng  cùng  trở về thư viện Vân Cẩm.
Đối diện với vẻ mặt nghi hoặc của Tô Chiêu, Tô Cẩn Niên giải thích với : "Nhị , nàng  đích thực là vợ của , nguyên do trong đó, để nàng  giải thích với !"
Tống Tử Uyên và Tô Cẩn Niên kéo  sang một bên, lặp  những lời của bà lão, Tô Chiêu bây giờ   săn đón, tuổi trẻ tài cao,  còn  trai, bà mối đạp nát cả ngưỡng cửa, nhưng  chẳng thèm để mắt tới ai.
Bọn họ bảo   kiên nhẫn hơn, dỗ dành  cẩn thận, dỗ   cũng đừng nản lòng, dù  tương lai còn dài.