Khuôn mặt đó, dần dần biến thành khuôn mặt của .
Ta ngâm  trong nước lạnh, cơ thể sưng phồng, mặt mũi  còn nhận ...
Ta rơi  cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ!
Cho đến khi mơ màng,  thứ gì đó ấm áp ôm lấy .
Cùng với đó, còn  một giọng  dễ : "Điện hạ, đừng sợ, sẽ  thôi."
Hơi ấm trong lòng, và giọng  dễ  đó, dần dần xua tan cơn ác mộng đáng sợ.
Sáng hôm  tỉnh ,  mới phát hiện trong lòng đang ôm một  là nàng.
Từ khi   chuyện,  từng ôm ai, cũng  ai ôm .
Cảm giác ôm đối với ,  xa lạ.
Quần áo   nàng rõ ràng  bẩn, còn  mùi tanh của cá, nhưng tại    bệnh sạch sẽ như    cảm thấy khó chịu?
Ta  nàng xinh , nhưng  ngờ  xinh  đến ?
Mày như núi xa, sáng ngời chói mắt,  chỗ nào  tinh xảo.
Ta cứ  nàng như , thậm chí còn quên mất  buông nàng .
Cho đến khi nàng đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng như  trời  chạm  mắt !
Ta  thấy qua  nhiều cảnh tượng hoành tráng, chỉ riêng đối với chuyện      kinh nghiệm, sợ đến mức vội vàng buông nàng ,  sang hướng khác.
Lần đầu tiên tim đập thình thịch  khống chế .
Nàng còn đưa tay sờ trán .
Ta ghét nhất là  khác chạm  .
Thôi, sờ thì sờ .
"Điện hạ, đêm qua  sốt cao, như ... chỉ là kế tạm thời,  cần để trong lòng."
"..."
Ta  thấy quá nhiều nữ tử cố ý tiếp cận ,  ý đồ trèo cao,
Chỉ riêng  thấy ai như nàng, ôm thì cũng  ôm , câu đầu tiên  là gạt bỏ quan hệ với .
Nàng thường  chân trần khắp nơi, quả dại hái xuống liền ăn, lau cũng  lau, thật sự  chú trọng.
Có lúc nàng còn giống như khỉ leo lên cây, gọi  giang vạt áo , nàng  ném quả  trong.
Đối với   bệnh sạch sẽ như , thật sự  thể chấp nhận.
Sao  thể dùng quần áo đựng quả  rửa chứ?
Nhìn khắp cả nước Đại Hạ, ai dám sai   chuyện ?
 nàng  giống  khác.
Nàng  coi  là hoàng tử, nàng   với ánh mắt mong đợi, chờ  giang vạt áo .
Không hiểu     sự mong đợi của nàng thất bại.
Thôi, bẩn thì bẩn .
Ta bất đắc dĩ giang vạt áo , để nàng ném.
Nàng  tháo vát, cái gì cũng , ví dụ như nướng cá.
Chỉ là đồ nướng  thật sự khó nuốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doc-su-van-cam-skrh/chuong-21.html.]
 nàng ăn ngon lành, còn hỏi : "Điện hạ, ngon ?"
Ta nếm thử con cá cháy khét trong miệng, giãy dụa hồi lâu,  trái lương tâm mà gật đầu.
Để   ăn cá cháy,  quyết định tự   tay.
Thật  cũng  khó, chỉ là xử lý  bẩn.
Nàng còn khen : "Điện hạ, đây là món cá nướng ngon nhất mà  từng ăn."
Nàng cũng quá dễ thỏa mãn, ai cần nàng khen?
Không hiểu   càng nướng hăng say hơn.
Ngày qua ngày, chúng   đợi   đến cứu viện.
"Điện hạ,    nào để nhớ nhung ?"
"Không ."
"Ta ,  nhớ tiểu thư, nàng  nhất định đang tìm cách tìm . Người nhà của  nhất định cũng đang tìm ."
Ta  trả lời nàng.
Nàng  ,  nhà của   giống như  bình thường.
Họ sẽ tìm , nhưng   vì yêu.
Không ai thật sự yêu .
Cho dù  chết, cũng sẽ   ai rơi một giọt nước mắt vì .
Ta nghi hoặc hỏi ngược  nàng: "Tại  ngươi  liều mạng cứu ?"
Nàng : "Có lẽ là bởi vì  là vị hôn phu của tiểu thư,  lẽ còn bởi vì năm đó là  cùng tiểu thư cứu ."
Ta cau mày, lý do  quá khiên cưỡng.
Trên đời  lấy oán trả ơn nhiều vô kể, liều mạng cứu  chung quy quá trái với nhân tính.
Hơn nữa nàng quá  giống một nha .
Bất luận là gan , khí độ, dung mạo, đều là nhất trong  những nữ tử  từng gặp.
     gì, đáng để nàng mấy  bất chấp tính mạng cứu ?
Nàng tỏ vẻ  hối hận: "Tâm tùy ý động, lúc đó cái gì cũng  kịp nghĩ,    rõ ? Có lẽ là bởi vì  lương thiện? Còn bởi vì Điện hạ trong lòng ,   là  , đáng để cứu?"
Ta  hỏi nàng: "Nếu    là hoàng tử, chỉ là Bùi Chiêu, ngươi còn cứu  ?"
Thứ duy nhất  giá trị lợi dụng   , chính là  phận hoàng tử , tất cả   cung kính với , đều vì  phận .
Nàng   nhịn  : "Ta cứu một ,  bao giờ liên quan đến  phận của  đó."
Nàng thật sự  đáng ngờ.
Ta  dễ dàng tin tưởng một .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
 ngày đó,  hiểu     tin nàng.
Nàng chắn kiếm cho .
Nàng  để  c.h.ế.t đuối.
Không để  vì sốt cao mà trở nên ngây ngô.
Nàng còn  giống những  khác, cung kính và nịnh bợ .
Ngày đó,  đầu tiên   chuyện của   với  khác,  đầu tiên bộc lộ nỗi sợ hãi của , cũng là  đầu tiên  thẳng thắn thừa nhận  chỉ là một quân cờ của mẫu hậu và cữu cữu để củng cố lợi ích gia tộc.