"Họ  tìm  , nhất định sẽ ủng lập hoàng tử khác, cũng giống như lúc  ủng lập  ."
Ta  nàng : "Điện hạ,  trở về ? Ta cùng  g.i.ế.c trở về."
Nụ  của nàng rạng rỡ, sáng như ráng chiều.
Lời  quá cảm động.
Người đời đều cho rằng   vạn  yêu mến, nhưng , vẫn luôn cô độc một ,  thậm chí còn đánh mất bản   , cũng  sớm từ bỏ khả năng   bầu bạn.
 nàng ,  cùng  g.i.ế.c trở về.
Ta cảm nhận rõ ràng tim  lỡ mất một nhịp trong khoảnh khắc đó.
Nàng mỗi ngày đều  xuống nước dò đường.
Ta  nàng xuống nước,  nàng  xa,  cả hòn đảo chỉ còn  một  .
Chim biển kêu, sóng biển lên   xuống, xuống   lên, tuần  lặp  lặp ,  hề yên tĩnh,   cảm thấy tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ta  đó, ánh mắt đầy mong đợi  về hướng nàng rời .
Nàng trở về, gọi  Điện hạ hết tiếng  đến tiếng khác, cả thế giới liền  còn yên tĩnh, ngay cả trái tim cũng trở nên ấm áp.
Thì  trái tim  thể ấm áp như .
  đó, nàng  một ngày một đêm, vẫn  thấy trở về.
Ta  khỏi nghĩ, nàng   là gặp chuyện  may chứ?
Hay là nàng dò  đường, tự  rời  ?
Nàng    cùng  g.i.ế.c trở về, nàng sẽ giữ lời hứa chứ?
Nàng  giống  khác, nàng  thể trái với nhân tính cứu , chắc là sẽ  bỏ   chứ?
Ta nghĩ vô  khả năng, càng nghĩ càng  bình tĩnh  .
Tất cả lý trí đều  với , nàng sẽ  trở về.
Đã hai ngày hai đêm.
Nàng sẽ  trở về.
Ta  chim biển bay lượn thành đàn,  đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ hoang đường,  là đánh cược một nguyện vọng?
Nếu  ném cá khô ,  lượng chim biển bay đến là  chẵn, nàng nhất định sẽ trở về.
Ta   là  do dự, nhưng  chần chừ  dám ném.
Cho đến khi hai con chim biển bay đến, đậu  bãi cát bên cạnh ,  cẩn thận đặt hai con cá khô nhỏ.
Hai con chim biển  nhanh chóng nhảy đến mổ.
Cá khô  nhỏ,  thể thu hút con chim biển thứ ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doc-su-van-cam-skrh/chuong-22.html.]
Hai con, là  chẵn.
“Được thôi,  cược!"
Lúc   vẫn còn dám cược, rằng chúng nhất định sẽ ăn sạch  mới rời .
Quả nhiên chúng ăn sạch sành sanh, đến cả xương cũng gặm  còn.
Giây phút , chút tình cảm cuối cùng còn sót  lấn át hết thảy lý trí. Ta ôm ấp hy vọng, nàng sẽ  về.
Chỉ cần nàng nguyện ý  về,  cũng nguyện ý vì nàng mà từ bỏ tất cả.
Thân phận hoàng tử gì chứ, vinh hoa phú quý gì chứ, tất cả, tất cả đều  sánh bằng một  nàng.
Ta cứ thế chờ đợi, chờ đợi mãi, cho đến khi ở phía xa xa xuất hiện một bóng  nhấp nhô.
   rõ mặt  đó, nhưng   chắc chắn đó là nàng.
Khoảnh khắc ,  chỉ thấy trong lòng nóng ran như lửa đốt.
 bước  làn nước mà  sợ hãi, chẳng màng đến lễ tiết gì nữa, càng  màng đến chứng sạch sẽ của bản , chỉ  ôm   mắt  lòng,  để nàng rời  nữa.
"Đừng  nữa, chúng    về nữa."
 nàng  mỉm   với : "Điện hạ,  dò  đường , chúng   thể  về ."
Lần trở về , chính là khởi đầu cho sự  đổi  mệnh của .
Chúng  ở  mặt , phô bày mặt dịu dàng nhất, nhưng  lưng  là m.á.u tanh gió tanh.
 rời khỏi Trường An mới ba tháng, Bát hoàng    chuyển đến bên cạnh mẫu hậu nuôi dưỡng,  thế vị trí của .
  bất ngờ.
Năm đó,  khi bọn họ xác định    ngốc, chỉ trong một ngày, liền chọn  để nâng đỡ.
Đây chính là sự vô tình của hoàng gia.
Cữu cữu Tống Minh là thừa tướng quyền khuynh triều dã,  đầu thế gia, quyền lực của ông  lớn đến mức ở trong triều gần như  một  hai, phụ hoàng chẳng khác gì bù .
Phụ hoàng cũng từng  sức bồi dưỡng thế lực hàn môn, chỉ để chống  thế gia do Tống Minh  đầu, nhưng đều  Tống Minh diệt sạch.
Theo tuổi tác của phụ hoàng ngày càng lớn, ông dần mất  ý chí chiến đấu, bắt đầu tìm tiên hỏi đạo.
Việc cuối cùng mà ông  trái với lẽ thường là lập con trai của Triệu quý phi xuất  hàn môn, Bùi Dục,  Thái tử.
Thái tử dựa lưng  hàn môn, đại diện cho lợi ích của hàn môn, Tống Minh   thể để  lên ngôi?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cho nên ông   sức đả kích hàn môn.
Thế gia coi trọng huyết mạch nhất,    chảy một nửa dòng m.á.u của Tống gia, đương nhiên là  mà Tống Minh sẵn lòng nâng đỡ  hoàng đế kế nhiệm nhất.
Ông  còn  để con gái của ông , Tống Tử Uyên,  hoàng hậu, như  đứa con  sinh    sẽ giống như , trở thành con rối của thế gia, lợi ích của thế gia sẽ  đảm bảo.
 từ  khi trở về từ đảo,  cảm thấy tranh giành quyền lực thật sự chẳng  ý nghĩa gì.
Hôm đó, Vân Cẩm cùng Tống Tử Uyên đến phủ.