nguyện ý tin tất cả những gì nàng , nguyện ý dùng trái tim thuần khiết nhất để nghĩ về nàng.
Hôm đó trong cung còn xảy  mấy chuyện nực .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thái tử say rượu xâm phạm cung nữ,  cấm túc.
Mà nghĩa tử của Tống Minh tư thông với phi tử, vì chuyện , Tống Minh công tư phân minh, xử phạt cả một chi bên của nghĩa tử.
Thế lực của thế gia   suy yếu một phần.
Khóe môi nàng cong lên, dường như tâm trạng  .
Khi đó  còn  , trong chuyện  cũng  bàn tay của nàng.
Càng  , nàng đến để báo thù, để lật đổ thế gia.
Hôn sự của  và Tống Tử Uyên sắp đến gần.
Khi  với Vân Cẩm, nàng chỉ khẽ gật đầu  .
Nàng còn  hiểu chuyện : "Nếu Điện hạ vì  mà từ chối hôn sự, Tống thừa tướng và Hoàng hậu nhất định  thể giữ  ,   Điện hạ là vì ."
 cảm động nhưng   chút mất mát.
Nàng  ,  và Tống Tử Uyên  đạt  thỏa thuận, cùng  diễn  vở kịch , một cuộc hôn nhân mà cả hai chúng  đều  thể  đổi, đợi đến ngày thời cơ chín muồi,  sẽ trả  tự do cho nàng.
Vân Cẩm thậm chí  cần  giải thích.
Nàng chỉ là  để ý.
Nàng chỉ là,  giống ,  thể   nàng.
Nàng đến  cũng  thể sống .
Mà , chỉ khi  nàng ở bên, mới sống   ấm.
 giống như đang đơn phương yêu nàng, còn nàng thì   cảm giác.
Sau đó, nàng bảo  dạy nàng  chữ.
Tay nàng  nhỏ, lòng bàn tay   thể dễ dàng bao bọc lấy.
Đang  chữ,  chuyện, nàng đột nhiên  đầu , gần  trong gang tấc.
Không khí trở nên vi diệu đến cực điểm.
Ánh mắt nàng sáng rực, còn nhịp tim của   một  nữa  khống chế  mà đập loạn.
Ánh mắt nàng dần dần di chuyển xuống, dừng   môi .
Chẳng lẽ... nàng ...
Ý nghĩ   xuất hiện, nhịp tim của   đạt đến đỉnh điểm.
Nàng từ từ tiến  gần ...
Trong khoảnh khắc cuối cùng,  dựa  chút lý trí cuối cùng mà bỏ chạy.
Không ,  thể,  thể nào.
Nụ hôn đầu của chúng    thể tùy tiện như ?
 cho dù gió lạnh  thổi thế nào, vẫn  thể thổi bay  sự rung động và nóng bỏng đó.
 nghĩ   hiểu lầm nàng, nàng chắc chắn là thích .
Cho dù  thích nhiều như  thích nàng, thì   chứ?
Nàng từ phía  khoác áo choàng cho .
" chỉ là..."
"Điện hạ,  cần giải thích,   thể đợi, đợi đến ngày Điện hạ chuẩn  sẵn sàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doc-su-van-cam-skrh/chuong-24.html.]
Nàng  hề  vẻ tức giận.
Chỉ mỉm , bao dung tất cả của .
 nắm lấy tay nàng, giấu tay nàng  trong tay áo của , áp sát  cánh tay , truyền  ấm cho nàng.
Thời tiết như ,  rời khỏi phòng sưởi, tay nàng  dễ  lạnh.
Nàng  rút tay về: "Điện hạ, tay   lạnh,  thể  ngài  lạnh."
"Đừng động,   sợ lạnh."
"Điện hạ, để Tô ma ma  thấy,  cằn nhằn."
"Mặc kệ."
Một buổi chiều tà mây phủ kín bầu trời.
 đưa nàng đến một phòng sưởi.
Bên ngoài cửa sổ mùa đông, cây cỏ héo tàn, còn trong phòng sưởi    bày trí hoa nở rực rỡ, cảnh sắc mùa xuân tràn ngập.
Nàng thích hoa.
Trong đám hoa rực rỡ đó,  còn bày mười chiếc hộp gấm lớn nhỏ khác .
Nàng mất cha  từ năm bảy tuổi,   nàng nhớ cha .
Thế là,  bù đắp cho nàng quà sinh nhật từ bảy tuổi đến mười sáu tuổi.
Mỗi món quà sinh nhật, đều kèm theo một thẻ tre,  đó  lời chúc.
Đó là những lời chúc chân thành của cha  dành cho con gái mà   thỉnh giáo  nhiều bậc trưởng bối,  đó mô phỏng .
Nàng mở từng chiếc hộp .
Bảy tuổi, ngọc bội bình an, mong Tiểu Cẩm tuổi ngọc tươi sáng, năm năm bình an.
Tám tuổi, diều, mong Tiểu Cẩm tùy tâm sở dục, giang cánh bay cao.
Chín tuổi, cầu đất nung, mong Tiểu Cẩm tiếng vang  tai, vận may liên tiếp.
Mười tuổi, túi thơm, mong Tiểu Cẩm túi thơm đeo bên , phúc trạch lâu dài.
Mười một tuổi, bộ xếp hình, mong Tiểu Cẩm khai sáng trí tuệ, tương lai đáng mong đợi.
Mười hai tuổi, bút lông, mong Tiểu Cẩm bút nở hoa, văn chương bay bổng.
Mười ba tuổi, ngọc như ý, mong Tiểu Cẩm như ý trong tay, phúc thọ vĩnh an.
Mười bốn tuổi, trâm cài tóc, mong Tiểu Cẩm trâm cài bay lượn, tiếng  vui vẻ.
Mười lăm tuổi, trâm ngọc, mong Tiểu Cẩm tuổi cài trâm ngọc ngà, phong hoa tuyệt đại.
Mà hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của nàng.
 mở hộp đồ ăn, bưng  một bát mì trường thọ.
"Ta    dân gian đón sinh nhật, đều  ăn mì trường thọ, nàng thử xem."
Nàng ăn một miếng,  mong đợi hỏi: "Ngon ?"
"Ừm." Nàng gật đầu, tiện miệng hỏi, "Không  là do ngài  đấy chứ?"
"Ừm."  gật đầu.
Nàng ngây , đặt đũa xuống, nắm lấy tay .
Nhìn những ngón tay  bỏng đỏ của , đột nhiên nước mắt rơi lã chã.
    ngờ sẽ như , nhất thời luống cuống tay chân.
"Tiểu... Tiểu Cẩm,  là đàn ông, vết bỏng   đáng là gì."
Lời giải thích của  dường như vô dụng.