"Búp bê vu cổ?"
Hạo Nguyệt đáp: "Tiểu cung nữ ở cùng nó , nó giấu đồ vật trong gối đầu."
" ai cũng  bí mật của riêng , các cô bé cũng  nghi ngờ."
"Hôm nay nô tỳ tìm  một cơ hội, thừa dịp các nàng   ở đó  lẻn ."
"Mở gối đầu  xem, phát hiện là một con búp bê vải."
"Trên đó vẽ đầy phù văn, cho nên nô tỳ nghi ngờ là vu cổ."
Nói đến đây, giọng của Hạo Nguyệt càng ngày càng nhỏ.
Vu cổ luôn là điều tối kỵ trong cung, một cung nữ nho nhỏ    lá gan lớn như ?
Chẳng lẽ thật sự là nghé con  sợ cọp,   thi triển thuật vu cổ sẽ  trả giá đắt như thế nào ?
Bối Tịnh Sơ cũng  kinh ngạc, theo những gì nàng , thứ như vu cổ đều là để hại .
Tuy rằng nàng  tin  những chuyện quỷ thần , nhưng  xưa   tôn trọng chúng.
Nếu là thật, ít nhất chứng minh Tam Nha  ý  với nàng.
"Ta và nó  oán  thù, nó cũng  thể nào   sinh thần bát tự của , nó định  gì ?"
"Hại  thì  lợi gì cho nó?"
【 Hơn nữa  rõ ràng  cứu nó, xem như là  ơn với nó . 】
【 Tại  nó   lấy oán báo ơn? 】
【 Chẳng lẽ vận khí thật sự tệ như , gặp  một con bạch nhãn lang. 】
Hạo Nguyệt  xong, cũng cảm thấy công chúa thật  đáng.
Điện hạ là điện hạ  nhất, đối với hạ nhân đều khoan dung như ,      quý trọng, còn  bất lợi với điện hạ.
Thật sự là đáng giận.
"Nô tỳ cũng   nó nghĩ thế nào, dù  nô tỳ cũng   loại  vô ơn như ."
"Muốn  mục đích của nó,  lẽ  điều tra thêm một bước nữa."
Bối Tịnh Sơ xua tay: "Không cần điều tra,   nó đến đưa điểm tâm   quanh tứ phía, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trong tẩm cung của ."
"Vậy thì trực tiếp cho nó một cơ hội."
...
Trưa ngày kế tiếp, Hoa Tam Nha  xách theo hộp thức ăn đến tẩm cung của Bối Tịnh Sơ.
"Trường Yên tỷ,  đến đưa điểm tâm cho công chúa."
Trường Yên vẻ mặt vội vã, chỉ dặn một câu: "Công chúa đang ở chỗ Hiền phi còn  về,  cũng  chút việc bận."
"Ngươi cứ trực tiếp  , đặt  bàn là ,    đây."
Trong tẩm cung, Nhan Chử  ở chỗ tối, thấy một tiểu cung nữ  .
Nàng  tìm kiếm khắp nơi, cho rằng  ai thấy, liền lấy  một chiếc khăn tay  bàn.
Trở về đặc huấn ba ngày, hôm nay sư phụ giao cho  nhiệm vụ, bảo  trông chừng tẩm cung của điện hạ.
Trọng thống lĩnh  theo bên cạnh điện hạ,  một  canh giữ cung điện .
Giống như một con ch.ó giữ cửa.
Hắn đáng lẽ nên ngăn cản, nhưng   động chân.
Từ khi   chuyện đến nay,  sống một cuộc sống  thấy ánh mặt trời.
Ngày qua ngày huấn luyện, những  bạn bên cạnh từng  một  chịu nổi áp lực cao mà c.h.ế.t .
Những  đó sẽ  quan tâm   chịu nổi  .
Người  chịu nổi, trực tiếp xem như đồ bỏ  mà vứt bỏ là .
Ví như những  bạn của .
Để  trở thành rác rưởi  vứt bỏ,  chỉ  thể  ngừng liều mạng.
Luyện đến một trình độ nhất định, liền  ném  trường thử luyện, cuối cùng sống sót một  mới  thả .
Hắn vốn  hận, cho đến khi họ  cho  ,  thế của .
Cho đến khi   thả ,  chứng kiến cuộc sống của những đứa trẻ bên ngoài.
Có  kiếp    tạo nghiệt gì, nên kiếp  mới  chịu khổ .
Công chúa  hạnh phúc như  , gặp một chút trắc trở, chắc cũng    nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doc-tam-sau-khi-nghe-thay-tieng-long-tieu-cong-chua-bao-quan-luong-cuong-roi/chuong-187-bup-be-vu-co.html.]
Huống chi, chỉ là mất một chiếc khăn tay mà thôi.
Tam Nha giấu khăn tay  trong áo, thản nhiên   ngoài,  đụng  Trường Yên đang canh giữ ở cửa.
Con bé  dọa sợ: "Trường Yên tỷ, tỷ  ở đây  gì, dọa  quá."
Trường Yên sắc mặt nhàn nhạt: "Vừa  ở bên trong  gì?"
"Không...    gì, chỉ là đặt điểm tâm xuống thôi."
"Chỉ đặt một cái điểm tâm? Có thể lề mề lâu như  ?"
"Tam Nha, điện hạ  đây  giúp ngươi  nhiều, ngươi cũng  nên cắn ngược  một phát."
Tam Nha như pháo  đốt mồi, lập tức nổi đóa.
"Trường Yên tỷ,   bằng chứng, tỷ cũng  nên tùy tiện bôi nhọ  khác!"
Nói  con bé trực tiếp  , bước chân vội vội vàng vàng.
"Đứng !"
Tam Nha  thèm để ý, bước chân càng thêm vội vã.
Lướt qua bức tường,  đ.â.m sầm  Hạo Nguyệt.
Hạo Nguyệt  đ.â.m cho lảo đảo một cái, Bối Tịnh Sơ ở phía  vươn tay, vững vàng đỡ lấy nàng .
"Tam Nha,  đây với ."
"Điện hạ, ..."
Lời kháng cự của con bé còn   xong, Hạo Nguyệt  cắt ngang: "Điện hạ  chuyện,   chỗ cho ngươi phản bác."
"Hoa Tam Nha, điện hạ ngày thường hòa khí, đối  với ngươi, ngươi đừng   đằng chân lân đằng đầu."
"Nói thêm một câu vô nghĩa nữa,  liền cho  kéo ngươi xuống vả miệng."
Hoa Tam Nha dùng ánh mắt cầu cứu  về phía Bối Tịnh Sơ, Bối Tịnh Sơ  hề d.a.o động, trực tiếp lướt qua con bé,   tẩm cung.
"Nhan Chử, Nhan Trọng, đều  đây."
Hai  cùng từ trong bóng tối bước , nhưng  mặt Nhan Chử  tràn đầy kinh ngạc.
Trọng thống lĩnh     theo công chúa  ngoài ?
Tại  cũng ở đây?
Tại      trộm đồ    ngăn cản?
"Vừa  nó   gì?"
Nhan Trọng trả lời: "Trộm  một chiếc khăn tay, đang ở   nó."
Bối Tịnh Sơ trực tiếp  lệnh: "Trường Yên, cho   lục soát."
Mấy bà tử  triệu , Tam Nha cầu xin tha thứ: "Không, điện hạ."
"Nô tỳ tự  giao , đừng cho  lục soát."
Con bé lôi chiếc khăn lụa , dâng lên hai tay.
"Tại  ngươi  trộm cắp?"
"Là... là nô tỳ tham tài, nô tỳ  tội!"
Tội trộm cắp, trừ phi trộm  cơ mật của Việt Triều.
Nếu  dù  phạt thế nào, cũng  thể đáng sợ bằng hình phạt của tội vu cổ.
Nếu con bé   thể   chuyện đại nghịch bất đạo như , Bối Tịnh Sơ cũng  lấy  lạ khi nó sẽ tiếp tục  dối.
"Hạo Nguyệt."
Bối Tịnh Sơ  hiệu bằng mắt.
Hạo Nguyệt lộ  vẻ mặt nghi hoặc.
Bối Tịnh Sơ: ......
【 Phong cách   đúng . 】
【 Tại  phụ  chỉ cần một ánh mắt, Tưởng công công liền lập tức hiểu rõ. 】
【 Như  ngầu  bao. 】
【 Nói thẳng  hết cảm giác   khí chất, Hạo Nguyệt ngốc quá~】
Hạo Nguyệt: ......
Hạo Nguyệt chột ,  thị nữ bên cạnh, nàng  thế mà    ăn ý với điện hạ, quá thất trách.
 mà nàng  thật sự  hiểu.