Hạo Nguyệt  thể chịu    vô lễ với công chúa nhà , “Điện hạ là  nào, đừng  là nơi cấm túc, chính là Ngự Thư Phòng của bệ hạ cũng  thể tự do  , ngươi cũng dám ngăn cản?”
Thị vệ  d.a.o động: “Không  chiếu chỉ   , ai tới cũng .”
Hạo Nguyệt còn   tiếp, Bối Tịnh Sơ ngăn nàng .
Nàng thử   trong, hai thị vệ bên cạnh duỗi cánh tay , chắn ở phía .
Bối Tịnh Sơ duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng đẩy hai cánh tay .
...... Hay cho các ngươi, các ngươi đúng là  cản, chỉ là  cản  thôi đúng ?
Nàng cuối cùng cũng  đứa trẻ quậy phá   thế nào để  ......
 Bối Tịnh Sơ vẫn lui , phân phó Hạo Nguyệt: “Ngươi  tìm Quý phi xin lệnh bài.”
Dù  cũng là Quý phi hạ lệnh, nếu ai cũng  thể xông , sẽ bất lợi cho uy tín của bà.
Trước đây đánh Yên Vũ cũng là vì nguyên nhân , nhưng đứa trẻ  quá quậy,  còn rắn rỏi chịu đòn.
Bối Tịnh Sơ nghĩ  một chút, chẳng lẽ là vì nàng đánh nhiều, nên con bé  quen ?
Vậy thì thật đáng thương.
Bối Tịnh Sơ đến một thiên điện    một lúc, lát , cung nhân vội vàng cầm lệnh bài tới.
Có lẽ là vì Bối Yên Vũ thường xuyên tới, nơi ở của Dương thị cũng  đến nỗi đổ nát.  con  bà  thì thập phần tiều tụy, mỹ nhân tươi  ngày nào, giờ đây trông như một lão phụ.
Trên  toát  một vẻ già nua.
Bối Tịnh Sơ đến    thông báo, Dương thải nữ   phận của nàng.
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Đại công chúa  thấy trưởng bối cũng  hỏi an ?”
Phi tần dù cấp thấp đến  cũng là trưởng bối, hoàng tử công chúa  thấy những  , dù  hành lễ, cũng  vấn an.
Dương thải nữ hỏi điều , là  trong lễ nghĩa.
 Bối Tịnh Sơ  để ý đến bà , chỉ bảo Trường Yên lau chiếc ghế đẩu bên cạnh,   xuống.
Dương thị  châm chọc : “Đến lễ nghĩa tôn ti cũng quên , sự giáo dưỡng của điện hạ là như  ?”
“Quả nhiên là......”
Những lời còn  bà   , nhưng  cùng với ánh mắt thù hận, liền  tuyệt đối   từ gì  .
Bối Tịnh Sơ phủi  tro bụi dính  ống tay áo, cũng   tiếng chó nhà  tang sủa  ảnh hưởng.
“Về lễ nghĩa, ngươi là trưởng bối, về tôn ti, là  tôn ngươi ti.”
“Ta cứ  hỏi an đấy thì  thể thế nào? Ngươi còn  thể  gì   chắc?”
“Thứ duy nhất ngươi   bây giờ, chính là xúi giục con gái ngươi, đối nghịch với trưởng tỷ của nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doc-tam-sau-khi-nghe-thay-tieng-long-tieu-cong-chua-bao-quan-luong-cuong-roi/chuong-197-gap-duong-thi.html.]
Bối Tịnh Sơ  xong, Dương thải nữ ngây ngốc  rộ lên.
“Ngươi quả nhiên là sợ ,   ngay, để Yên Vũ đối phó ngươi là  tác dụng.”
“Đều là công chúa, ai cao quý hơn ai chứ?”
“Nếu nhi tử của   chết,   chỗ cho ngươi lên tiếng!”
“Đều là tại ngươi,   cửa nát nhà tan, cả Dương gia của  đều c.h.ế.t hết, dựa  cái gì mà ngươi  thể an bình vui sướng lớn lên!”
Nếu   cách khá xa, nước bọt của bà  cũng sắp phun đến mặt Bối Tịnh Sơ.
Có thể   , nỗi đau mất   trong một sớm, cuộc sống từ  cao ngã xuống, cùng với áp lực  giam cầm,  khiến bà  sắp  bức điên .
Bối Tịnh Sơ nhắc nhở bà : “Vậy nên ngươi đừng quên, Yên Vũ hiện tại là   duy nhất của ngươi.”
Một câu, khiến cho Dương thị   sững sờ.
“Ngươi  sợ chết, ngươi  báo thù,  ngươi  lo cho con gái ngươi,  lo cho   duy nhất  đời của ngươi ?”
Trước khi bà  mở miệng  phản bác, Bối Tịnh Sơ liền   ý nghĩ của bà : “Ngươi  , Yên Vũ cũng là công chúa, là con gái của bệ hạ,   thể  gì nó,  ?”
“Ngây thơ.”
Bối Tịnh Sơ  lên,  về phía bà , rõ ràng là một đứa trẻ, nhưng cảm giác áp bức ập đến   Dương thị  dám động.
Nàng  chỉ  ung dung như đang tản bộ.
“Ta  bệ hạ tự  nuôi lớn, bốn tuổi   phong ấp.”
Thấy vẻ mặt kinh nghi của bà , Bối Tịnh Sơ  khẽ một tiếng: “Ngươi   là vẫn   đấy chứ? Tin tức bế tắc đến  ?”
Thôi , cũng bình thường, dù  cũng là phi tần bên lề trong hoàng cung.
“Việt Triều là từng  công chúa nắm thực quyền.”
“Dương thải nữ, ngươi đoán xem, cứ theo đà ,   thể trở thành  tiếp theo ?”
“Một công chúa bình thường, với một công chúa tay cầm quyền lớn, ngươi đoán   g.i.ế.c nó, rốt cuộc sẽ khó đến mức nào?”
“Lùi một vạn bước, cho dù  bất tài. Bệ hạ vì    chịu ủy khuất,  thể sẽ tìm cho  một phò mã quyền cao chức trọng ?”
“Hiện tại chúng  còn nhỏ, khác biệt  lớn.  Yên Vũ thật sự cùng  kết thù, tương lai   nhằm , ngươi cảm thấy nó sẽ  kết cục  ?”
Dương thị  những viễn cảnh nàng   dọa cho cả  cứng đờ.
Bối Tịnh Sơ vẫn   xong,  đưa  một giả thiết: “Đừng   , cho dù  hiện tại trực tiếp lấy d.a.o kề cổ Bối Yên Vũ, ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ vì nó mà g.i.ế.c  ?”
“Vì một đứa con gái  chết, mà xử tử trưởng nữ mà  thiên vị nhất?”
Bối Tịnh Sơ chậm rãi  đến  lưng bà , thanh âm từ phía  truyền  tai Dương thị.
“Nhiều nhất là tước bỏ phong hiệu, giam cầm. Lâu dần, bệ hạ cũng sẽ mềm lòng.”
“Đến lúc đó    lóc một trận,   vẻ hối cải, nhận  với phụ , là  chuyện sẽ  thỏa.”