Hắn hắng giọng : “Bệ hạ Việt Triều tôn kính, Đại Hãn của chúng   thành tâm mời ngài cùng  thảo phạt Ngọc Ngộn.”
Hoàng đế lặng lẽ chờ  đưa  điều kiện.
Đã  thỉnh cầu,  thể nào   lợi ích  kèm.
Sứ thần tự tin : “Nếu ngài đồng ý kết minh, Đột Ninh nguyện ý cung cấp cho Việt Triều phương pháp thuần dưỡng chiến mã, cùng với ngựa con.”
Bối Tịnh Sơ thấy phụ   thẳng lưng, rõ ràng là   chút động lòng.
Nàng vô cùng thấu hiểu.
[Chiến mã là thứ cực kỳ quan trọng đối với quân đội, hai mươi vạn kỵ binh tinh nhuệ là  thể chinh phục cả thế giới.]
[Mà Việt Triều tuy kinh tế phồn vinh, việc chăn nuôi chiến mã   bằng Đột Ninh và Ngọc Ngộn.]
[Dù  thì   cũng sống bằng nghề chăn ngựa.]
[Thật  phụ   cần  thèm khát chiến mã của   như , chiến mã  lợi hại đến  cũng chỉ là  m.á.u thịt.]
[Đợi Tửu Tửu học thông , đến khi chế tạo  t.h.u.ố.c súng, một giây là  thể đưa chúng lên trời.]
[Một phát nổ là thịt nát xương tan, thây địch đầy đồng, thèm chiến mã của    gì chứ.]
Vị đặc phái viên  thấy,  vốn  thuyết phục  hoàng đế Việt Triều.
Kết quả là  chỉ d.a.o động trong chốc lát, ngay  đó  khôi phục dáng vẻ bình tĩnh và lý trí.
“Các hạ cứ về Dịch Quán  , việc , trẫm sẽ thương nghị   hồi đáp.”
Không  chứ, chẳng lẽ cái giá họ đưa   đủ hấp dẫn ?
Rõ ràng là  hấp dẫn  , nếu  là hoàng đế Việt Triều,   mang đến thứ  thể bù đắp cho điểm yếu của , thì  mừng đến mức đồng ý ngay lập tức chứ.
Vậy mà còn  băn khoăn, do dự.
Người  nhất định là đang  giá.
Hắn  còn  thương nghị.
Chẳng lẽ quyền lực của hoàng đế Việt Triều   đủ lớn, còn  chịu sự cản trở của thần tử?
Không giống như Đại Hãn của bọn họ, một tay nắm trọn quyền hành, căn bản  cần thương nghị với ai.
Vị đặc phái viên  để lộ sự khinh thường trong lòng  mặt, chỉ đáp: “Chúng  xin tĩnh chờ tin lành.”
 vẻ mặt   tràn đầy sự chắc chắn, rằng Việt Triều  thể nào từ chối điều kiện béo bở mà họ đưa .
Sau khi xuất binh đ.á.n.h thắng, Việt Triều còn  thể chia cắt lãnh thổ của Ngọc Ngộn,  bù đắp  điểm yếu về chiến mã.
Đặc phái viên tin tưởng mười phần mà trở về Dịch Quán.
Người đồng hành  đón  chính là gã đại hán nóng nảy gây sự ở tửu lầu hôm qua.
  bộ dạng  bây giờ, nào  chút gì là nóng nảy dễ nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doc-tam-sau-khi-nghe-thay-tieng-long-tieu-cong-chua-bao-quan-luong-cuong-roi/chuong-230-nguoi-nay-nhat-dinh-la-dang-lam-gia.html.]
“Thuyết phục thành công chứ?”
Sứ thần tự tin đáp: “Với điều kiện mà Đại Hãn của chúng  đưa , Việt Triều nhất định sẽ đồng ý.”
“Chẳng qua là hoàng đế Việt Triều quá mềm yếu,   sự quyết đoán để quyết định ngay tại chỗ mà thôi.”
“Muốn mấy ngày nữa mới cho kết quả thì cũng  cả thôi.”
Gã đại hán   phản bác, hiển nhiên cũng vô cùng tự tin.
Hắn nhỏ giọng thì thầm: “Đã nhận  tin từ nội gián, tuy chuyện gây sự ở tửu lầu hôm qua  đám trẻ con  phá hỏng, nhưng  của chúng  vẫn phát giác  tín hiệu và  truyền tin đến.”
Sứ thần gật đầu.
Bên trong Thái Cực Cung,  chỉ hoàng đế đang băn khoăn về việc  nên xuất binh  .
Bối Tịnh Sơ cũng đang rối rắm, dù chuyện  nàng chẳng thể quyết định .
Cả buổi chiều nàng chẳng hề chuyên tâm  giảng, trong đầu cứ miên man suy nghĩ.
[Nếu xuất binh, cũng  nhất định là  giúp Đột Ninh.]
[Hỏa d.ư.ợ.c là thứ , nhưng Tửu Tửu hiện tại vẫn    ,  thể đặt hết hy vọng  nó.]
[Tuy rằng con bé là một thiên tài hóa học, nhưng lỡ như  thành công thì , hoặc là đến lúc   thì thời cơ  qua .]
[Cho nên điều kiện Đột Ninh đưa  vẫn còn hữu dụng.]
Mấy nhóc tì   tiếng lòng  suýt chút nữa  nhảy dựng lên khỏi chỗ .
Cái gì?
Muốn xuất binh khai chiến ư?
Chu Hoan Tửu  càng  ngờ trong chuyện  còn  phần của . Nàng  xem sách và cũng đang thử chế tạo, nhưng vẫn luôn thất bại.
Lúc đó Chu Hoan Tửu nghĩ đến những  thợ  pháo hoa mà nàng từng thấy khi xuất cung, vốn dĩ   hỏa d.ư.ợ.c là để chế thành pháo hoa rực rỡ để ngắm chơi.
Cho nên cũng  vội.
  , Sơ Sơ  rằng nó  thể dùng  chiến trường.
 , nổ cho   xem cũng là nổ, mà nổ c.h.ế.t  cũng là nổ.
Sau khi tan học, Bối Tịnh Sơ tìm Chu Hoan Tửu, hỏi nàng  học  cách chế tạo hỏa d.ư.ợ.c .
“Sơ Sơ,  đang thử chế tạo hỏa d.ư.ợ.c , nhưng tỉ lệ nguyên liệu và độ tinh khiết vẫn  điều chỉnh .”
“Tỉ lệ và độ tinh khiết, ngươi  hiểu là gì ? Chính là…”
Chu Hoan Tửu đang định giải thích thì  thấy tiếng lòng của cô bé: [Ta  chứ, nhưng  mà  thì kỳ lạ lắm, nên   giả vờ  .]
[Ngươi  nhanh lên , đừng  lề mề nữa.]
Chu Hoan Tửu: Ồ.
“Chính là vẫn  , nhưng  đang cố gắng.”