Ta Văn nhíu mày, : “Văn Sam, tai họa   do  ngoài mang đến, tế tư đại nhân, những  trẻ tuổi trong trại  từng  ngoài,  mong  hướng ngoại là bình thường.”
 
“Một mực cấm đoán  lẽ còn phản tác dụng…”
 
“Văn Tú!” Văn Sam cau mày phản bác, “Lời của ngươi  ý gì? Trước đây   bao? Nếu   vì những  ngoài đó, trại    liên hệ với bên ngoài? Sao bọn họ  lén lút rời khỏi thôn?”
 
“Tế tư đại nhân, dù   cũng  tán thành để  đó ở  trong trại.”
 
“Nếu  , thì bỏ phiếu quyết định !”
 
“…” Người   hết câu  đến câu khác, lão tế tư  chỉ thấy đau đầu ong ong.
 
“Đủ .”
 
Cuối cùng lão tế tư lên tiếng cắt ngang hai  tranh cãi, “Chuyện   đơn giản như .”
 
“Là vì Thiện Thiện?” Văn Sam nhíu mày, “Tế tư đại nhân, nếu     với Thiện Thiện thì cứ  cho  . Ta  .”
 
Dù  nàng  cũng  sợ.
 
Thiện Thiện tuy là vị tế tư tiếp theo của tộc, nhưng tính tình hiền lành, luôn dễ  chuyện.
 
“Thiện Thiện  thành  với .” Lão pháp sư giơ tay xoa xoa ấn đường,  giấu diếm ý định của Thiện Thiện nữa.
 
Thiện Thiện tuy còn nhỏ tuổi nhưng luôn  chủ ý của riêng .
 
“Cái gì?!” Văn Tú và Văn Sam đồng thanh kêu lên,  mặt đều là vẻ kinh hoàng,   phản ứng của cả hai giống hệt , “Sao   thể như ?!”
 
Thiện Thiện là  kế nhiệm pháp sư tiếp theo của tộc,   gánh vác tương lai của cả bộ tộc.
 
Sao  thể gả cho  đàn ông bên ngoài?
 
Nếu gả về,  đàn ông đó liệu  thật sự cam tâm tình nguyện sống cùng Thiện Thiện?
 
Lão pháp sư : “Tính tình của Thiện Thiện, các ngươi cũng , sự việc   thể gấp gáp,  sẽ tìm thời gian  rõ với con bé.”
 
Văn Tú biến sắc, Văn Sam nhíu mày, “ mấy ngày    rời khỏi thôn làng…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doi-hon-cho-thai-tu-tuyet-tich-sau-khi-mang-thai-ba-lan/chuong-361-chi-bang-giet-chet-han-luon.html.]
“Việc   giữ kín.” Lão pháp sư lóe lên một tia hàn quang trong mắt, “Mấy ngày nay các ngươi để mắt đến  đó, đợi   chuyện với Thiện Thiện xong sẽ cho  rời .”
 
Văn Sam hạ giọng, “Pháp sư đại nhân,   trực tiếp…?” Nàng giơ tay  động tác cắt ngang cổ.
 
“Không .” Lão pháp sư kiên quyết bác bỏ, “Thế lực   kẻ  quá mạnh, nếu mạo   tay, e rằng sẽ dẫn đến tai họa diệt tộc.”
 
“Lúc tiễn  ,  sẽ  cho  quên hết ký ức về thôn trang.”
 
……
 
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc trong cung tự nhiên    cảnh của Tư Bắc ở thôn trang Thiện Thiện.
 
 Tạ Dĩnh lúc  cũng đang hỏi: “Tư Bắc và Thiện Thiện vẫn   thư tín về ?” Hai  họ rời khỏi kinh thành  gần một tháng, mấy ngày  cứ ba ngày   một phong thư, dù   chuyện gì xảy  cũng  báo bình an.
 
 nếu   chuyện gì thì Tư Nam  cần báo cáo tất cả tin tức cho Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh.
 
Hôm qua  là kỳ hạn ba ngày, nhưng Tư Nam   nhận  thư theo đúng hẹn, vì  mới báo cáo sự việc . Tạ Dĩnh nhớ Thiện Thiện, vì  mới hỏi sớm như .
 
Tư Nam cũng đang chờ.
 
Lúc  vội vàng lắc đầu trả lời, “Hồi bẩm nương nương, tạm thời vẫn  nhận  tin tức.”
 
Tạ Dĩnh nhíu mày, trong lòng  chút lo lắng,  cảm thấy là  đến bộ tộc của Thiện Thiện,  Thiện Thiện ở đó hẳn sẽ   nguy hiểm gì.
 
“Chờ thêm .” Tạ Dĩnh phân phó Tư Nam, “Nếu hai ngày nữa vẫn   tin tức truyền đến, thì sai   dò la.”
 
Lần thư truyền đến gần nhất  rằng, bọn họ  đến bên ngoài thôn trang của Thiện Thiện, quan sát hai ngày  sẽ chính thức trở về thôn.
 
“Vâng.” Tư Nam lập tức lĩnh mệnh, xoay   sắp xếp những việc .
 
Sau khi Tư Nam rời , Tạ Dĩnh mới  Tiêu Tắc, “Bệ hạ, ngài  hề lo lắng ?”
 
Tiêu Tắc  chằm chằm Tạ Dĩnh.
 
Tạ Dĩnh đổi lời, “Phu quân.”
 
“Không lo.” Tiêu Tắc trả lời, “Làm những chuyện , Tư Bắc   vấn đề gì.”
 
Hắn nhặt cuốn sách  bàn lên, đối với Tạ Dĩnh , “Dĩnh Dĩnh  đây, đến lúc   truyện cho các con .”