Khi Triệu Anh đến chỗ ở của Bùi Thần,    ở đó.
 
Nghĩ là  đang cùng các tướng lĩnh thương thảo việc tiếp theo, Triệu Anh cũng  vội. Nơi ở tạm của Bùi Thần là một viện tử  nhỏ, so với chỗ ở ở kinh thành thì càng hoang vu hơn.
 
Hầu như  thấy chút màu xanh nào, trông trơ trọi.
 
Chỉ  tuyết trắng khắp viện.
 
Triệu Anh phân phó hạ nhân, “Đường dài mệt mỏi,  phiền mang chút nước đến,   tắm.”
 
Hạ nhân đương nhiên   ý kiến, đều  sắp xếp.
 
Bùi Thần đúng là đang bận, nhưng    nhanh  tin Vệ Thiền đến. Hội nghị cũng  sự tham gia của Vệ Thiền.
 
Kết thúc  là chiều tối.
 
Vệ Thiền và Vệ Nhị ở . Sau khi mấy   chuyện xong, Vệ Thiền đang định rời  thì thấy Bùi Thần     ý định rời , thậm chí còn  tiếp tục xử lý quân vụ.
 
Vệ Thiền ngừng bước chân, “Chủ soái,  và Anh Anh  cãi  ?”
 
Trước  ở Bắc Cảnh,  khi chủ soái bàn xong việc quan trọng, đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để  xem Triệu Anh, dù chỉ là một ánh , dù chỉ là nắm tay, một nụ hôn nhẹ.
 
 nàng cũng cảm thấy tình trạng hiện tại của Bùi Thần  giống như đang cãi , ít nhất là nàng   thấy bất kỳ sự d.a.o động nào trong cảm xúc.
 
Bùi Thần ngẩng đầu lên khó hiểu, “Cái gì?”
 
Nghĩ Vệ Thiền từ Bắc Cảnh đến,   vội vàng  dậy, lập tức hỏi tới: “Vệ đại nhân,  và Anh Anh  thiết, lẽ nào nàng    gì với ? Nàng  đang giận ?”
 
Cũng  giống. Hắn hôm nay  nhận  thư, trong thư Anh Anh vẫn còn đang thổ lộ nỗi nhớ nhung.
 
À đúng , Anh Anh còn , hôm nay tặng cho  một món quà bất ngờ.
 
Nghĩ đến đây, Bùi Thần đưa tay về phía Vệ Thiền, “Anh Anh nhờ  mang thứ gì cho ?”
 
Đã đến lúc lấy   chứ.
 
Vệ Thiền: “……”
 
“Anh Anh  nhờ  mang gì cho  cả.” Nàng giờ  chút bối rối.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doi-hon-cho-thai-tu-tuyet-tich-sau-khi-mang-thai-ba-lan/chuong-397-tin-vui.html.]
“Không thể nào!” Bùi Thần khẳng định, “Anh Anh  trong thư, hôm nay  đồ vật cho .”
 
Vệ Thiền: “Vì là đồ Anh Anh  tặng ,     hỏi Anh Anh ,  hôn   gì?”
 
“Ta ở tiền tuyến,   hỏi …” Lời của Bùi Thần  đến đây, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức   rời .
 
Hắn bỏ hai  Vệ Thiền và Vệ Nhị  phía , bước chân vội vã hướng về chỗ ở của .
 
Lúc  trong đầu chỉ  hai chữ: Anh Anh, Anh Anh……
 
Từ xa, Bùi Thần   thấy căn phòng của  sáng đèn,  nhất thời  chút cảm giác “gần quê nhớ quê”, chỉ cảm thấy hai chân như  đổ chì, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trán cũng túa  những giọt mồ hôi lớn.
 
Có lẽ…… Là Anh Anh?
 
Bùi Thần nuốt nước bọt, rốt cuộc cũng chậm rãi bước về phía căn phòng của .
 
Thính giác nhạy bén,   rõ tiếng nước chảy trong nhà, nghĩ đến mấy ngày  Triệu Anh   gì với , Bùi Thần dường như  đoán  điều gì.
 
Rất lâu , Bùi Thần mới cuối cùng chậm rãi đẩy cửa.
 
Bước  tầm mắt là một màu đỏ.
 
Màu đỏ  nhiều, nhưng  vô cùng chói mắt. Trong nhà đốt một cặp nến rồng phượng Hỷ, mà bồn tắm phát  tiếng nước chảy  đặt  tấm bình phong trong nhà.
 
Lúc   thể mơ hồ  thấy  hình duyên dáng.
 
“Bùi Thần.”
 
Giọng  tự nhiên của Triệu Anh vang lên, “Người  quên chuyện   hứa với    chứ?”
 
Cửa phòng mở   đóng , Bùi Thần từng bước  đến  tấm bình phong, nhưng   dám bước thêm một bước.
 
“Anh Anh, ……”
 
“Người sẽ  sợ chứ?” Triệu Anh đột nhiên  dậy, cách tấm bình phong  cao, Bùi Thần lập tức đối diện với ánh mắt của nàng.
 
Thậm chí thị lực của  quá , lập tức liền  thấy……
 
Hắn đột nhiên  , nhưng hình ảnh   vẫn quanh quẩn trong đầu,  khí trong nhà cũng theo đó trở nên nóng bỏng khó chịu.