Ban ngày hình như Hoàng Anh Hùng  bận rộn,  bao giờ thấy bóng  , nhưng buổi tối  nhất định sẽ  mặt, luôn pha ,  đó chờ .
Bất giác  qua tháng Giêng.
Trong phủ cần gì cũng , tất cả đều đầy đủ nên  cũng   ngoài một bước.
Hôm đó bé gái  chịu nổi sự yên tĩnh,  ngoài  dạo một vòng  mang về một tin tức khó lường.
Hoàng đế đột nhiên  văn tự ngục gì đó, hễ ai   những loại thơ văn trái ý của ông  thì đều  đem  xử tội. Cho tới thời điểm đó, một nửa  quan viên tam phẩm trở lên trong Kinh Thành hoặc là  cách chức, hoặc  xét nhà, hoặc  bỏ tù, thậm chí còn    c.h.é.m cả nhà.
Bọn  ở trong phủ sống ngày tháng yên lành, nhưng bên ngoài  bộ Kinh Thành  đảo loạn hết lên.
Ta  tin  thì lo lắng mà hỏi:
 
- Phủ Thượng thư thì ? Không  chứ?
Bé gái      chuyện  đó.
Ta lập tức  quần áo vải bố, vội vàng  ngoài chạy đến phủ Thượng thư.
Trên đường  thưa thớt  hơn  nhiều, đuổi tới cửa chính thì thấy bảng hiệu  “Phủ Thượng thư”   tháo xuống, trực tiếp bước  phủ thì  thấy dì, mặc dù a di nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày nhưng  vẫn yên lành, lúc   mới yên tâm.
Gia đình  của bọn , ngoại trừ hai    thì chỉ còn  một    thôi.
A di  thấy  thì lập tức dâng trào nước mắt,   thời gian  a di  phái    ngoài tìm  nhiều  nhưng vẫn luôn   tin tức, còn tưởng   xảy  chuyện .
Thế nên  mới , cũng coi như là trong cái rủi  cái may, Thượng thư và biểu ca đều  cách chức, tạm thời  nguy hiểm đến tính mạng.
Nhà  đẻ của Bạch Tố Liên, nhà Bạch Thái phó   bỏ tù cả nhà, bởi vì nàng   gả  ngoài nên xem như  tránh  một kiếp nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doi-may-anh-hung-qua-duoc-ai-hong-nhan/chuong-20-ve-tham.html.]
Lúc đang  chuyện thì tiếng bước chân dồn dập vang từ xa tới gần,   đầu , Chu Quân Tử thở hồng hộc xuất hiện ở cửa.
Hắn  gầy   nhiều,  mắt hiện lên quầng thâm, trông  tiều tụy.
- Hồng Nhan… - Giọng  của  khàn khàn.
Ta  tâm trạng mãnh liệt của   cho sửng sốt:
 
- Biểu ca.
Hắn đột nhiên  qua, ôm lấy , cơ thể  run lên.
- Ta tìm khắp nơi nhưng  tìm thấy nàng, cho rằng nàng c.h.ế.t ,  thời gian   vẫn luôn trách bản  . Hồng Nhan, nàng  thể rời  nữa,   thể để nàng  nữa.
Hắn ôm   chặt, tựa như  vò nát nhập  cơ thể.
Chẳng  từ lúc nào mà a di   còn ở đây nữa.
Ta cứng đờ , nhất thời  dám di chuyển.
- Hai  đang  gì !
Ở cửa truyền đến một tiếng chất vấn đè nén.
Bạch Tố Liên trừng to mắt  bọn  chằm chằm.
Dáng vẻ của nàng  cũng  đổi.
Tuy vẫn còn duy trì vẻ bề ngoài tinh xảo nhưng khuôn mặt gần như  gầy rộc , hốc mắt hãm sâu, xương gò má cao ngất,  khó liên tưởng đến cụm từ “Quốc sắc thiên hương”   nữa.