A di bảo   thông thấu hiểu rõ,  vắt hết óc mới miễn cưỡng nhớ  chín chín tám mươi mốt kiểu.
Có vài tư thế độ khó  thể tưởng tượng nổi, nếu   vẽ hai   quần  áo thì  thật sự nghi ngờ a di  lấy lầm sách luyện võ .
Ta là   lắng .
Mặc dù  hiểu nhưng cũng tôn trọng.
Trong hai ngày một đêm ,   mèo vỗ hổ,  ngừng luyện tập, ép chân, vặn eo, lộn ngược, treo lơ lửng…
Toàn  đau nhức, đau đến mức   lén rơi mấy giọt nước mắt.
Đến mức đêm hôm đó, khi  dựa theo chỉ thị của a di mà vụng trộm lẻn  phòng của Chu Quân Tử, chỉ một động tác bước qua bậc cửa thôi mà  khiến  đau đến mức nhe răng trợn mắt, suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Trên chiếc giường trong phòng, quần áo của Chu Quân Tử  phanh ,   ngửa mặt, lồng n.g.ự.c hình như phập phồng  dữ dội.
Ta thử thăm dò gọi một tiếng:
 
- Biểu ca.
Người  giường truyền đến tiếng kêu rên trầm thấp.
Đi tới gần  chỉ thấy  nhắm mắt , sắc mặt ửng hồng, lồng n.g.ự.c trắng trẻo thở dốc lên xuống, xuất hiện mồ hôi mịn.
Giống như đau khổ  bất lực.
Ta lắc đầu khẽ thở dài,  chút đồng cảm.
A di quả nhiên là  tàn nhẫn,   con  đẻ  thì  tay đúng là bất chấp thủ đoạn.
- Biểu ca, xin ,  trách thì  trách a di ,  cũng thiệt thòi lắm.
Đứng đó nhắm mắt suy tư một lúc,  nhỏ giọng   quá trình tiếp theo.
- Cởi áo,  dạng chân, hôn tai, hôn môi, chân khớp với chân…
Chậm rãi cởi bỏ áo voan mỏng màu hồng cánh sen, để lộ áo yếm màu hồng nhạt, lúc cởi váy ,  do dự.
Hôm nay trời lạnh,  rét.
Cơ thể quan trọng, cảm lạnh sẽ  .
Bàn tay đặt  váy thu về.
Người  giường nhắm mắt, khẽ rên.
- Biểu ca, Hồng Nhan cởi áo giúp ,  đổ nhiều mồ hôi như , chắc là  lạnh  nhỉ?
Đợi một lúc,   trả lời, rõ ràng là  từ chối.
Ngón tay thon dài loay hoay, càng  thắt lưng thắt thành nút chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doi-may-anh-hung-qua-duoc-ai-hong-nhan/chuong-5-hoc-theo-sach-ma-lam.html.]
Ta sững sờ  hồi lâu, nghi hoặc mà lên tiếng:
 
- Ôi, đây là nút gì … Khó cởi quá  mất!
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng  nhẹ.
Ta thoáng nổi hết da gà lên, run giọng :
 
- Ai?
Không  ai trả lời.
Ta nơm nớp lo sợ  xung quanh, tất cả đều bình thường.
Khẽ thở dài một tiếng,  vỗ mặt Chu Quân Tử,  vẫn đang rên rầm rì.
- Nhất định là hai hôm nay  khắc khổ quá, sinh  ảo giác .
Không cởi  đồ thì bỏ qua, trực tiếp đến bước tiếp theo.
Chống đỡ đôi chân vô cùng đau nhức,  than lên mấy tiếng:
 
- Ôi chao ,ôi chao…
 
Phải vất vả cố gắng hết sức  mới  thể miễn cưỡng dạng chân   thắt lưng Chu Quân Tử.
Ngượng ngùng  cúi  hôn tai,  mới cúi   một nửa thì.
- Á…
Eo của  đau giống như  kim đ.â.m , căn bản  cúi xuống .
Ta nhíu ngươi suy nghĩ.
Hôn tai, bỏ qua.
Hôn môi, bỏ qua.
- Biểu ca, coi như  hôn  nhé, chúng   thẳng đến bước cuối cùng .
Ta vén váy lên, chuẩn  bày  tư thế nào đó.
Đột nhiên sửng sốt…
Giờ phút  trong đầu cực kỳ hỗn loạn, vô   nhỏ đang đánh , khi thì động tác , khi thì động tác .
Lại  nhớ  nổi một tư thế  chỉnh.
May mà   mang theo sách tranh đến,      để ở cạnh cửa, lỡ như  cần.
Ta hì hục dời chân xuống khỏi  Chu Quân Tử,  khi  chân trần tới cửa thì điên cuồng lật sách trong ánh trăng ngoài cửa sổ.
Khắc khổ như ,  cảm thấy bản   thật sự  dễ dàng gì, nếu là  nam nhi thì đại khái cũng  đậu tiến sĩ.