“Phòng sách  chuẩn  cả một gian đầy rối gỗ cho nàng, cứ tưởng cả đời   cơ hội đưa cho nàng nữa…  ngờ nàng  trở về.”
 
“Tố Tố,  thật sự quá vui mừng.”
 
Tiểu Thúy trợn tròn mắt,  cũng bật  chua chát.
 
Thì , thứ mà  từng coi là quý giá, chẳng qua là tàn dư của  khác.
 
Thật đáng thương cho , hôm qua còn thực lòng phân vân chuyện nên   ở.
 
Hồng Tiêu quận chúa  vùng khỏi tay Lục Thừa, bước từng bước đến  mặt .
 
Nàng  dùng móng tay sắc nhọn nhấc cằm  lên:
 
“Lục Chi, mang nước  đây.”
 
Một bát nước tạt thẳng  mặt .
 
Ta  ngờ nàng  sẽ  tay đột ngột,  vô thức nhắm mắt .
 
Lông mày nhói đau.
 
Giọng Hồng Tiêu quận chúa ngọt ngào vang lên:
 
“Chàng  rõ mà,  là  ngang ngược   điều. Sao còn để một đồ giả ở , còn vẽ lông mày giống hệt ?”
 
Động tác chà xát quá mạnh,  cảm giác móng tay nàng  như xé toạc mi tâm, cơn đau rát khiến   thể tiếp tục tự thương hại bản .
 
Ta hất tay nàng  :
 
“Quận chúa, tự trọng!”
 
Hồng Tiêu quận chúa  vết đỏ  mu bàn tay, kinh ngạc mở miệng:
 
“Ngươi là cái thứ gì, dám đánh ?”
 
Phẩm Nhi và Thục Nhi trừng mắt  , Lục Thừa quát lớn:
 
“Ai cho phép ngươi bất kính với chủ mẫu? Quỳ xuống!”
 
Ta lập tức rút  hòa ly thư:O mai d.a.o Muoi
 
“Nàng  là chủ mẫu của  từ bao giờ?”
 
6
 
Hồng Tiêu quận chúa cuối cùng cũng .
 
Nàng kéo tay áo của Lục Thừa:
 
“Chàng, hôm qua   về kinh,   đưa hòa ly thư cho nàng .”
 
“Thiếp  mà,  là  yêu  nhất  đời . Mẫu  còn  cho  , lúc  mất,  đau khổ đến mức suýt đập vỡ quan tài.”
 
Sắc mặt Lục Thừa  khó xử,  cứng ngắc gạt tay nàng  xuống,  sang lạnh lùng  với :
 
“Ta  nàng khó tiếp nhận việc Tố Tố trở về quá đột ngột, nhưng đây   là cái cớ để ngụy tạo thư hòa ly.”
 
“Chuyện hôn sự của Thục Nhi, chuyện học hành của Phẩm Nhi, còn   bao việc trong phủ, đều cần nàng gánh vác.”
 
“Yên tâm, chỉ cần nàng  mơ mộng thứ  thuộc về ,  cũng   hạng  vô tình.”
 
Hồng Tiêu quận chúa  mất kiên nhẫn, kéo tay :
 
“Bánh hoa quế ở tiệm Mạch Hương Trai  mới  lò là ngon nhất,  nhanh lên,   thì hết đấy.”
 
Ta  theo bóng họ rời , quỳ xuống dập đầu thật sâu:
 
“Lão phu nhân, bao năm qua,  tự hỏi   từng thất trách với Lục phủ. Nay nếu còn lưu , e rằng chỉ khiến phủ  gà chó  yên, xin lão phu nhân rộng lòng cho phép  rời .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doi-nay-khong-gap-lai/4.html.]
 
Lục lão phu nhân    lâu:
 
“A Oanh, tám năm, ngươi thật sự   chút tình cảm nào với A Thừa ?”
 
Ta cúi đầu:
 
“Ta kính trọng tình nghĩa của hầu gia với phu nhân , cũng từng hy vọng một ngày nào đó   thể nhận  viên mãn của riêng .”
 
Lục lão phu nhân xua tay.
 
Ta dập đầu ba cái thật mạnh,  kéo Tiểu Thúy rời khỏi hầu phủ,  ngoảnh   nào.
 
Mẫu   tin Hồng Tiêu quận chúa trở về, môi mấp máy hồi lâu cũng chẳng  nên lời.
 
Chỉ ôm  thật chặt:
 
“Thế sự khó lường, A Oanh, phụ  con từng  con thông minh từ bé, đừng tự  khổ . Cứ cho bản   buồn một thời gian, ngày mai  cũng  tiếp tục sống.”
 
Ta gật đầu thật mạnh.
 
 lúc      phân  ngoài  quan,  đưa  và mẫu  cùng  đến nhiệm sở.
 
Ta  do dự:
 
“Đừng vì  mà ảnh hưởng con đường  quan của . Vào Hàn Lâm Viện , ai  tự ý xin  ngoại phái?”
 
     kiên quyết.
 
Nó phân tích cho  tình hình trong kinh:
 
Thái tử   sủng ái, mẫu tộc   xử trảm  gia.
 
Đại hoàng tử thì mẫu phi  sủng, Thánh thượng cũng thiên vị.O mai d.a.o Muoi
 
Nay triều đình đang tranh cãi gay gắt chuyện lập trưởng  lập đích.
 
“Tỷ tỷ, nhân cơ hội    ngoài rèn luyện, đợi ngày tân hoàng đăng cơ,   công trạng thì  thể trở  kinh. Như  còn tránh  chọn sai phe, liên lụy tỷ và mẫu .”
 
Đệ  mà  từng che chở, giờ  trưởng thành,  thể một  gánh vác  chuyện.
 
Ta  còn vướng bận gì, tay chân lanh lẹ giúp  thu dọn hành lý.
 
Hôm  rời kinh,  phố vẫn còn  dân chúng xì xào:
 
“Thật kỳ lạ, phu nhân tiền nhiệm của Ninh Viễn hầu sống ,  còn là quận chúa,  nhi tử nhi nữ, khổ nhất vẫn là kế thất đó chứ.”
 
“Thế  là gì,  còn   từ khi phu nhân  trở về, Ninh Viễn hầu suốt ngày  theo nàng , mấy ngày liền  về phủ!”
 
“ là tình thâm nghĩa trọng!”
 
Ta lặng lẽ kéo tay áo, để lộ  mảnh ngân phiếu giấu kỹ:
 
“Làm quản gia ba năm chó còn ghét,   tám năm,  ăn cho  thì uổng công quá .”
 
Mẫu   rạng rỡ:
 
“Đứa nhỏ !”
 
Đệ  nhanh chóng  vững ở huyện nha.
 
Nó còn trẻ, chịu khó, tư duy mới mẻ táo bạo.
 
Dẫn dắt dân chúng khai khẩn một mảnh đất, thử nghiệm giống cây trồng ngoại bang và nhiều kiểu trồng trọt kỳ lạ.
 
Có dân  đùa:
 
“Đại nhân, ngài tính  tiên hả? Cả đời  chúng   thấy ai trồng ruột quả xuống đất bao giờ đấy!”