tiếp tục  giày  : “Vậy đợi lát nhé, ăn no căng bụng quá nên   ngoài  dạo tiêu hóa chút. Lẩu hôm nay ngon bá cháy luôn!”
 
“À ... Chị Trần  đấy, em thích là .”
 
Trình Sách    giày mở cửa. Ngón tay thon dài như ngọc của  nắm chặt cánh cửa tủ giày, hình như ngay cả  cũng  nhận .  vì dùng sức quá độ, các khớp ngón tay trắng bệch.
 
Anh   như đang chờ đợi điều gì đó,  nhanh chóng hỏi: “Anh còn chuyện gì ?”
 
“Không.”
 
Đôi mắt  đẽ  vẫn dán chặt  , thỉnh thoảng  chớp hai cái, long lanh ướt át.
 
 bổ sung thêm: “Lát nữa  về ngay,   xa .”
 
“Ừm. Em... Em   đường ,  cần...”
 
Giọng  càng  càng nhỏ,    rõ.
 
 lắc chiếc điện thoại: “Không cần ,   định vị,  cứ yên tâm.”
 
Trình Sách nhếch khóe miệng: “Cũng đúng, công nghệ bây giờ phát triển .”
 
Tay   rời khỏi tủ giày, mắt   rời khỏi , nhưng  sắp no đến c.h.ế.t .
 
Điện thoại  đổ chuông.
 
[Trình Sách: Aaaaaaaaaa, vợ khen lẩu của  ngon bá cháy!]
 
[: Anh cũng bá cháy.]
 
[Trình Sách: Đậu Bao... Ai... Ai  điều chỉnh em thành  thế ?]
 
[Trình Sách: Chuyển khoản +50000]
 
[Trình Sách: Vừa nãy vợ   ngoài  dạo .]
 
[Trình Sách:   liên tục ám chỉ cô .]
 
[Trình Sách:  hận cô  như khúc gỗ (đây là lời  giận dỗi) (thật   hận)!!]
 
[: Đáng yêu thật.]
 
[:    ám chỉ gì cơ?]
 
[Trình Sách:  hỏi cô    đường , như  vợ sẽ mời  cùng  ngoài.]
 
[Trình Sách: Tất cả là vì hôm nay vợ đối xử với  quá .]
 
[Trình Sách: Có     voi đòi tiên ?]
 
[: Không ,   đáng yêu, chụt chụt.]
 
[Trình Sách: Em đừng  hôn bừa bãi…]
 
[Trình Sách: Chuyển khoản +50000, Đừng hôn bừa bãi...   đối xử với  khác như !]
 
[: Anh chỉ   ngoài cùng ,    ở  ?]
 
[Trình Sách:   dám.]
 
[Trình Sách: Giữa  và cô  hình như  một ranh giới vô hình.]
 
[Trình Sách:  sợ nếu  cứ liên tục đòi hỏi,  sẽ khiến cô  mất kiên nhẫn.]
 
[Trình Sách: Nếu  chạm  ranh giới đó, cô  sẽ  do dự mà  lưng bỏ .]
 
[Trình Sách: Vì    dám.]
 
[: Thật    xem bói,    thử ?]
 
[: AI bói toán đang  thịnh hành mà.]
 
[: Cảm ơn   cấp kinh phí nâng cấp cho ,  sẽ miễn phí xem cho  một quẻ.]
 
[: Có lẽ vài ngày nữa  sẽ  về ăn cơm.】
 
[Trình Sách: Chuyển khoản +10000]
 
[Trình Sách: Ngày nào?]
 
[: Thiên cơ bất khả lộ nha.]
 
[Trình Sách: Chuyển khoản +100000]
 
[Trình Sách: Bây giờ  thể tiết lộ  chứ?]
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doi-tuong-lien-hon-cao-lanh-coi-toi-nhu-cai-banh-bao-nho/chuong-4.html.]
[: Chiều thứ Sáu ,    là dịp cuối tuần.]
 
[Trình Sách: Cuối tuần... Cô  sẽ ở  ?]
 
[: Anh    ở  ?]
 
[Trình Sách: Muốn!]
 
[: Vậy thì  sẽ.]
 
[Trình Sách: Cảm ơn em Đậu Bao.]
 
[Trình Sách: Mặc dù em  xem bói, nhưng em  hiểu cô , cô  sẽ    .]
 
[Trình Sách:  em  cho  một hy vọng.]
 
[Trình Sách:     bếp,  xem cô  ăn món nào nhiều,    sẽ chuẩn  nhiều hơn.]
 
[Trình Sách: Hóa  lời khen  nấu ăn ngon cũng chỉ là khách sáo…]
 
[Trình Sách: Rõ ràng cô  chẳng ăn  mấy miếng, còn thừa   nhiều.]
 
[Trình Sách: Đậu Bao, em cũng thấy vợ  là  cực kỳ  đúng !]
 
[Trình Sách: Rõ ràng cô   thích, nhưng cô  vẫn sẽ an ủi  khác.]
 
[Trình Sách: Tại   đời     như cô  chứ…]
 
[:…]
 
[: Có khi nào là do  chuẩn  nhiều món quá nên  ăn  hết !]
 
[: Anh đừng quá nhạy cảm.]
 
   ghế đá bên hồ hóng gió. Hôm nay thật sự là một hiểu lầm kỳ lạ, bởi vì  và Trình Sách  từng  chuyện  WeChat. 
 
Trên WeChat của   đăng tin mừng của công ty thôi, nên  nhận nhầm thành AI cũng  bình thường.
 
Ngày thường chúng  chỉ liên lạc qua điện thoại, thường thì chỉ dăm ba câu thông báo cho đối phương.
 
Tất nhiên là khi  về nhà hôm nay,   thể lấy điện thoại   với Trình Sách rằng thật   là  thật, nhưng Trình Sách ở ngoài đời và  mạng quá đối lập. Cái vẻ lẩm bẩm đó  khá đáng yêu. 
 
Quan trọng hơn là, ban đầu   kịp giải thích, còn bây giờ nếu   , Trình Sách nhất định sẽ nghĩ  đang trêu đùa !
 
 vẫn nên giữ kín lớp vỏ Đậu Bao , đợi tìm một thời điểm thích hợp   .
 
Đậu Bao.   thể  tha thứ chứ?
 
Lúc đưa  về,  cũng  chọn chiếc xe thể thao hào nhoáng, vẫn là chiếc Audi A8 trầm tính đó.
 
Bốn chỗ , ghế phụ lái thì   mập mờ, thế nên  vòng  ghế  và  xuống.
 
Ngón tay Trình Sách dừng   tay nắm cửa ghế phụ lái, thấy  vòng  ,   thu tay về.
 
Anh lái xe  tập trung.  đặt điện thoại xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thế là  lái xe chậm rãi và vững vàng.
 
Cũng đúng, dù  cũng chẳng  ai dám chen ngang xe Audi A8 cả.
 
Trình Sách trong gương chiếu hậu, nét mặt sắc sảo, sâu lắng, vẫn luôn lạnh lùng khó với tới.
 
“Đến .” Trình Sách trầm giọng ,  đó xuống xe giúp  lấy hành lý.
 
“Có cần  đem lên giúp em ?”
 
Cứ như thể nếu   ,  sẽ về nhà  thầm .
 
 gật đầu: “Vậy  phiền .”
 
“Ừm.”
 
Ngay cả   khi đưa  đến tận cửa,  lời mời khách sáo của , Trình Sách cũng chỉ dừng  ở đó,   trong .
 
 tiện miệng : “Tạm biệt,  về cẩn thận nhé.”
 
Bóng dáng cao lớn của Trình Sách   cửa nhà , trông  vẻ  đơn độc.
 
“Tạm biệt...”
 
“Thứ Sáu   về ăn cơm, cuối tuần ở  hai ngày, nhà   tiện ?”
 
Trình Sách   với vẻ  thể tin .  đoán hẳn là lúc  Trình Sách  chuyển từ chủ nghĩa duy vật chuyển sang chủ nghĩa duy tâm .
 
“Tiện.”
 
Dứt lời,  lập tức  lưng  thẳng, dường như sợ  sẽ đổi ý.
 
 bất giác mỉm .