14
 
Từ đó trở , hình như   một loại thích thú về mặt sinh lý đối với Cận Bạch, chỉ hận  thể dính chặt lấy   lúc  nơi, nhưng  nào Cận Bạch cũng chỉ dừng  đúng lúc. Ngoài hôn    cử động nào khác,  sắp biến thành ninja rùa .
 
Nghĩ tới nghĩ lui,  quyết định Quốc khánh sẽ rủ  cùng  đài thiên văn ở Tây Tạng, đến lúc đó ở khách sạn,  chuyện sẽ thuận lý thành chương, he he.
 
Cận Bạch cũng  đồng ý, nhưng đúng lúc  đang vui vẻ chọn khách sạn thì Trình Tự Châu gọi điện thoại cho . Lần ,  cẩn thận xác nhận hai giây mới  máy, đúng , là cuộc gọi thoại.
 
Vừa bắt máy,    thấy giọng Trình Tự Châu đầy vẻ trách móc: “Sao dạo  em   chuyện với  trai nữa? Chúng    là  đài thiên văn, khi nào em về nhà để chúng  cùng ?”
 
Tiêu ,  quên mất chuyện ,  ,   tuyệt đối  thể . Thế là   tìm cớ: “Chuyện đó, em định  cùng bạn học, đông  sẽ vui hơn.”
 
Anh  im lặng hai giây: “Anh cũng  thể  cùng.”
 
“Không tiện lắm .”
 
“Có gì mà  tiện? Chẳng  hồi nhỏ  thường xuyên tham gia họp phụ  và hội thao của em ? Bạn bè và bạn học của em đều   mà.”
 
Tiêu ,  thể để   tìm cớ : “Bây giờ em lớn ,   con nít nữa,  chơi mà còn dắt  lớn theo thì còn  thể thống gì,  khác cũng sẽ  thoải mái .”
 
Anh     gì một lúc lâu,  đó bên tai  mới truyền đến giọng  ảm đạm của Trình Tự Châu: “Được. Vậy em và bạn học chơi vui vẻ nhé.”
 
Giọng  lập tức vui vẻ hẳn lên: “Vâng ! Đến lúc đó em sẽ chụp ảnh Dải Ngân Hà gửi  xem.”
 
Anh  nhàn nhạt đáp một tiếng  cúp máy.
 
Cận Bạch bên cạnh ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách: “Anh trai em ?”
 
 gật đầu, tiếp tục tìm khách sạn, nhưng   hiếm khi hỏi tiếp: “Sao   là  cùng ? Anh   cùng cũng   mà.”
 
Không thể   , nếu  chuyện sống chung sẽ  lộ tẩy luôn. Thế là   gượng hai tiếng: “Không    đến  bóng đèn.”
 
Cận Bạch  cụp mắt xuống, ánh  trở về với những dòng chữ giống như tự lẩm bẩm một : “Thật ?”
 
 nghiêm túc gật đầu: “Thật mà.”
 
Anh   gì nữa,  cứ thấy là lạ mà   lạ ở chỗ nào. Kết quả là chuyện lạ hơn  xuất hiện, ở đài thiên văn, Trình Tự Châu cũng đến.
 
15
 
Vào ngày Quốc khánh, ở đài thiên văn Tây Tạng, khi   bước  khỏi nhà vệ sinh của công viên ngắm , đột nhiên   ai đó kéo mạnh  một góc tối bên cạnh,  định lên tiếng nhưng miệng   bịt .
 
“Là .” Giọng Trình Tự Châu.
 
Sao    đến đây?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doi-tuong-lien-hon-khien-toi-nua-thang-khong-xuong-noi-giuong/chuong-5.html.]
 sững sờ mấy giây  gạt tay   : “Sao   đến đây? Hay là   theo dõi em?”
 
Anh   trả lời lạc đề: “Anh  điều tra , vị giáo sư  chính là Cận Bạch. Hai đứa  ở bên   ?”
 
   gì, coi như ngầm thừa nhận.
 
Trình Tự Châu nghiến răng ken két: “Vậy là hai đứa thật sự sống chung ?”
 
Thôi , chuyện gì đến cũng sẽ đến.
 
 thở dài, nhỏ giọng biện minh: “Anh , em cũng  cố ý giấu  , nếu như …”
 
 lời còn   xong,      cắt ngang.
 
“Chia tay với  .” Giọng điệu   lạnh lùng,  thể nghi ngờ, mang tính  lệnh.
 
  ngạc nhiên: “Em giấu  sống chung là sai, nhưng  đến mức  chia tay chứ? Huống hồ ban đầu  cũng là  bảo em liên hôn với  , bây giờ chúng em chỉ coi như tiến triển nhanh hơn một chút thôi, cùng lắm thì đính hôn sớm một chút thôi mà.”
 
Không  từ ngữ nào  chạm   , đột nhiên   ngẩng đầu, quai hàm căng cứng, ánh mắt hỗn loạn tan vỡ: “Anh hối hận .”
 
  hiểu gì: “Gì cơ?”
 
Anh  từ từ thốt  từng câu, giọng  nặng trĩu: “Trình Niên,  hối hận ,    buông em . Không   em nữa,   chồng em  ?”
 
Cuối cùng, câu  cuối cùng  mang theo chút hy vọng.
 
16
 
Sự kinh ngạc tột độ lập tức lan khắp  ,  sững sờ vài giây  đó.  gần như theo bản năng giáng cho Trình Tự Châu một cái tát: “Trình Tự Châu,    đang  gì ?”
 
Anh  đưa tay sờ mặt, từ từ  đầu ,  khổ sở: “Anh ,   nghĩ thông suốt ,      trai của em nữa. Cho dù bố   đồng ý, cho dù em nhất thời  thể chấp nhận,  cũng   nhường em cho  khác.”
 
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rát, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy. Sống chung suốt mười năm,   từng nghĩ     suy nghĩ như .
 
Hóa , những sự quản giáo và kiểm soát mà   dành cho   vượt quá phạm trù tình  từ lâu. Tình cảm của    sớm biến chất , là  chậm chạp, chỉ coi đó là sự ràng buộc của  lớn tuổi.
 
“ em chỉ coi  là  trai thôi.”
 
 c.ắ.n chặt môi: “Chúng  lớn lên cùng  từ nhỏ,    thể…  suy nghĩ đó với em?”
 
Anh  khẽ hít một , ngay cả giọng  cũng run rẩy: “Em thấy ghê tởm và dơ bẩn lắm ?  ,  cũng cảm thấy như . Chính vì thế nên  mới  tự tay đẩy em cho  khác để kiềm chế suy nghĩ .  bây giờ    quản gì nữa. Chỉ cần  thấy em và   ở bên  thì tim   đau.”
 
Mắt   đỏ ngầu, giọng điệu gần như van nài: “Vậy em  thể cho  trai một cơ hội ?”
 
 còn  kịp trả lời thì đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng  lạnh lùng: “Không thể.”