17
 
  đầu,  thấy Cận Bạch bước tới  ánh trăng.
 
Anh ôm   lòng,   còn vương  sương mát lạnh của đêm khuya: “Anh Trình,   thấy thủ đoạn của   hèn hạ ?”
 
Trình Tự Châu  thẳng dậy, vẻ mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Thủ đoạn của  thì quang minh chính đại lắm ? Lúc đề nghị liên hôn,     ánh trăng sáng chính là em gái .”
 
Cận Bạch  để tâm: “Là   hỏi.”
 
Trình Tự Châu trừng mắt  ,   gì, nhưng ánh trăng sáng của  là  ư? Ý gì thế ? 
 
 khó hiểu  hai : “Hai  đang  gì ?”
 
Trình Tự Châu  , ánh mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp khó lường,     gì.
 
Cận Bạch xoa đầu : “Lát nữa  sẽ  với em.”
 
Dứt lời,   sang Trình Tự Châu: “Anh  từng nghĩ nếu Niên Niên khôi phục  đoạn ký ức đó, em  sẽ nghĩ về  thế nào ? Anh Trình, tỉnh táo  . Vì em    ý đó với  nên hai  chỉ  thể là  nhà.”
 
Ký ức? Ký ức gì? Chẳng lẽ là vụ t.a.i n.ạ.n xe   mùa hè năm lớp 12, đoạn ký ức   mất đó ?
 
 cố gắng lục lọi trong đầu nhưng vô ích.
 
Bên tai, Cận Bạch vẫn đang : “Huống hồ, Niên Niên  ở bên  ,  đây là , bây giờ cũng .”
 
Anh dắt tay  rời   chút lưu luyến,   đầu  Trình Tự Châu. Anh  cô độc  tại chỗ giống như một con bù  lâu năm  bỏ rơi giữa cánh đồng.
 
18
 
Mùa hè năm   nghiệp cấp ba,  gặp một vụ t.a.i n.ạ.n xe . Sau khi tỉnh dậy,    mất trí nhớ tạm thời, mất  ký ức của hơn một tháng  vụ tai nạn, nhưng  luôn cảm thấy   quên một chuyện quan trọng nào đó.
 
Khi hỏi Trình Tự Châu,   chỉ  trong hơn một tháng đó  chỉ ở nhà,   chuyện gì đặc biệt.  tin, nhưng từ đó về   thích bỗng nhiên thiên văn học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doi-tuong-lien-hon-khien-toi-nua-thang-khong-xuong-noi-giuong/chuong-6.html.]
 
Trình Tự Châu còn nhiều  bóng gió  thiên văn học   gì thú vị, còn bảo  tìm sở thích khác. Vậy là Trình Tự Châu  lừa  từ lúc đó ?
 
Bầu trời đêm ở công viên ngắm  lấp lánh ánh bạc, rực rỡ muôn màu, nhưng   chẳng  tâm trạng nào để thưởng thức.
 
  đầu, dò hỏi Cận Bạch đang ngắm  bên cạnh: “Chẳng lẽ chúng   quen  từ năm ? Chính là mùa hè năm em  nghiệp cấp ba đó ?”
 
Anh “ừm” một tiếng, ánh mắt vẫn  rời khỏi dải ngân hà: “Lúc đó  vẫn còn ở viện nghiên cứu nước ngoài. Em đến du lịch  nghiệp, vì thế mà chúng   quen .”
 
“Thì  là .”   cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ, nhưng vẫn   chút ấn tượng nào.
 
Cận Bạch   , cẩn thận kéo khóa áo khoác của  lên đến cổ,  đó  kéo  sát  lòng: “Không nghĩ  thì đừng nghĩ nữa, bây giờ thế  cũng  .”
 
 lắc đầu: "Được thôi,  là chúng   ở bên  ? Ai là  theo đuổi ai ?"
 
Cận Bạch trầm tư một lát, cuối cùng : "Đương nhiên là  theo đuổi em."
 
   tin, một   mặt đều hợp gu  như , nghĩ thế nào cũng giống  theo đuổi   hơn.  đằng    chẳng nhớ gì cả.
 
"Tất cả là tại  em..." Vừa ,   ngậm miệng.
 
Tình cảnh hiện tại thật sự khó xử,   thể tưởng tượng    sẽ đối mặt với Trình Tự Châu thế nào. Làm   thể cùng   ở chung một nhà, cả gia đình bốn  vui vẻ hòa thuận nhưng   vẫn là  trai ?
 
Dù  ầm ĩ đến mức , dù  long trời lở đất thì giữa chúng  vẫn  một thứ tình cảm khó cắt đứt.
 
Đột nhiên giọng  dịu dàng, đầy an ủi của Cận Bạch truyền  tai : "Em chỉ cần giống như  đây, xem   là  trai của em. Làm thế nào để xử lý  thỏa chuyện , duy trì sự hạnh phúc và bình yên của gia đình, đó là chuyện    lo."
 
19
 
Nghe xong,  bỗng dưng cảm thấy an lòng hơn hẳn. Ngay  đó,  như xì  như quả bóng, đổ sụp  lòng , ngẩn   dòng sông ngân hà  đầu.