Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 12: Cháy - Không phải trùng hợp

Cập nhật lúc: 2025-07-18 01:42:49
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lấy nước mau!”

Tiếng bước chân, tiếng hô hoán, tiếng nước tạt, tiếng lửa cháy rừng rực... Cả khu phía Bắc náo loạn. Đám sai vặt trong phủ Bắc Ninh bá mặt mũi lấm lem, chạy ngược chạy xuôi, từng thùng nước hắt trong sân, đất ướt đẫm, nhưng ngọn lửa vẫn dập tắt.

Ngoài cổng, Lý Hoan đỡ lão thái quân, nhắc khẽ: “Lão thái quân, cẩn thận.”

Lão thái quân chỉ mặc áo trong, bên ngoài khoác tạm áo choàng tím, ngọn lửa bốc cao, bà chắp tay niệm vài câu cầu bình an, gọi Tiêu thị:

“Nhị nương, mau xem thử, hết ?”

Tiêu thị vội đáp: “Vâng!”

Nhị phòng ảnh hưởng nhiều, trong phòng đều ngoài . Dương Khoan cũng đang cùng đám sai vặt múc nước. Tiêu thị kéo đứa nhỏ theo lão thái quân, dặn chạy lung tung. Nhìn quanh, nàng thấy Dương Lan Anh, trưởng nữ của Vương thị, đất nức nở.

Tiêu thị chạy tới kéo dậy:

“Mẹ con ? Các em con ?”

Dương Lan Anh lau nước mắt :

“Đệ con xách nước. Mẫu chạy , nhưng nhớ đồ lấy nên !”

Tiêu thị vốn ưa Vương thị, nhưng cũng đến mức mong nàng gặp chuyện. Tiêu thị :

“Thật là hồ đồ, mạng còn quan trọng hơn đồ đạc chứ... Để gọi tìm. Mà, con thấy Tam thẩm con ?”

Dương Lan Anh chỉ .

Tiêu thị thở dài, sai hai gã sai vặt tạt nước lên trong tìm Vương thị.

Xong xuôi, nàng báo với lão thái quân:

“Người bên đại phòng đều , Anh tỷ nhi đang nghỉ ở bên , Quỳnh nhi với Phác ca nhi đang dập lửa. Chỉ là đại bá mẫu lấy đồ, con sai tìm .”

Lão thái quân lo lắng:

“Khụ... chứ!”

Lý Hoan đỡ:

“Còn Tam phu nhân thì ?”

Tiêu thị lắc đầu:

“Con một vòng thấy. E là...”

“Lão thái quân!”

Lão thái quân trừng mắt, Lý Hoan vội véo tay bà cho tỉnh. lúc đó, Quy Nhạn dìu Lâm Chiêu Chiêu tới, lưng còn Mãn Sương.

Lâm Chiêu Chiêu chỉ khoác một tay áo, mặt trắng nhưng đến nỗi thảm hại. Nàng hỏi:

“Lão thái quân, nhị bá mẫu, chứ?”

Người tưởng nàng c.h.ế.t cháy, giờ ngay mặt, Tiêu thị ngượng, trừ.

Lão thái quân dịu giọng hơn, Lý Hoan thì tỏ ý hài lòng với Tiêu thị:

“Cũng may... Chỉ là Nhị phu nhân, ăn nên cẩn thận hơn.”

Tiêu thị vội xin :

“Tính con hấp tấp, tổ mẫu đừng trách.”

Chỉ một lát , hai gã sai vặt khiêng Vương thị . Mặt nàng bỏng, chân gỗ đè, m.á.u nhuộm đỏ cả váy. Dương Lan Anh gào chạy tới:

“Mẹ!”

Lão thái quân đỏ hoe mắt, Tiêu thị cũng thở dài. Lang trung bước tới khám. Cảnh tượng hỗn loạn, ngổn ngang.

Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa và bước chân chỉnh tề vang lên từ phía xa. Cấm quân tới.

Người cầm đầu mặc giáp nghiêm chỉnh, chính là Võ Bình Lưu.

Lâm Chiêu Chiêu nhận quen, khẽ kéo tay áo.

Võ Bình Lưu lệnh, một đội lính vây quanh hiện trường, một đội khác dập lửa. Y xuống ngựa, cách đám nữ quyến bảy bước, cúi :

“Lão phu nhân, họ Võ, là thống lĩnh cấm quân. Lửa lớn nguy hiểm, xin các phu nhân tránh một chút.”

Lão thái quân gật đầu cảm ơn.

Lâm Chiêu Chiêu chợt nhớ, Dương Tiêu vốn việc cho Thái tử, giờ cấm quân tới, chắc chắn tình cờ. Vụ cháy đơn giản.

nàng thích nghĩ nhiều, sống đủ là , đào sâu gì.

Trước đó Tiêu thị sai về Tiêu gia báo tin. Tiêu gia liền mời Tiêu thị tới tạm ở tòa nhà phố Vĩnh Vinh. Tiêu thị ngẩng cao đầu, trông thể diện.

Bá phủ đất chật đông, tiện sắp xếp, Tiêu thị gọi thêm phủ Bá tới phố Vĩnh Vinh.

Lâm Chiêu Chiêu :

“Nhà đông , ngoài phủ còn chỗ ở, tạm chuyển qua đó. Nhị bá mẫu lo cho lão thái quân giúp .”

Từ đến nay Lâm Chiêu Chiêu quản chuyện nhà, cũng từng tới phố Vĩnh Vinh. Tiêu thị thấy thế nhẹ cả , liền đáp:

“Ta cũng nghĩ thế, nhà ít phòng. Ngươi chỗ riêng, cũng thích chen chúc, cứ .”

Vương thị thương nổi, lang trung cần cố định xương. Tiêu thị quyết định đưa lão thái quân , trông Vương thị.

Chờ lão thái quân rời , Lâm Chiêu Chiêu mới đưa Quy Nhạn và Mãn Sương .

May mà ban ngày họ đến ngõ Vĩnh An, nhà cửa sạch sẽ, sẵn áo . Chỉ là Mãn Sương càm ràm gì để ăn.

Lâm Chiêu Chiêu gõ nhẹ lên trán cô:

“Con mèo ham ăn, nhà cháy còn nhớ tới ăn.”

Mãn Sương bĩu môi:

“Ta coi đám nhà, bên tổ mẫu cũng ai để ý phu nhân nóng lạnh, chỉ như ở tạm thôi.”

Lâm Chiêu Chiêu rũ mắt đáp.

Quy Nhạn đốt lò xong, thế liền ho khẽ:

“Mãn Sương, em xem nước sôi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-12-chay-khong-phai-trung-hop.html.]

Bên đốt lửa sưởi ấm, bên , nhờ cấm quân, đám cháy khống chế.

Một đội kỵ binh chạy như gió phố, bụi tung mù mịt. Đến gần Bá phủ, cưỡi ngựa cầm đầu ghìm cương mạnh, ngựa hất móng lên dừng , ngựa cũng nhanh chóng nhảy xuống.

Tiêu thị đang đợi xe ngựa, ngẩn , trong lòng khỏi tán thưởng: Quá tuấn.

Người vai rộng, eo thon, lông mày cao, dáng cứng cáp, mắt dài, mũi thẳng. Không chỉ , còn khí chất lạnh lùng, rõ ràng là địa vị.

Tiêu thị còn đang đoán phận, thì Võ Bình Lưu phía cúi đầu:

“Tướng quân.”

Lúc nàng mới hiểu — chính là Bùi công gia nổi danh khắp Thượng Kinh! Với dáng vẻ ... chẳng giống bệnh như lời đồn chút nào!

Không ánh mắt Tiêu thị quá rõ ràng , Bùi Thiệu liếc qua một cái, lạnh như dao, nàng giật vội sang chỗ khác.

trong lòng thì cuống cuồng. Trước đây còn đùa gả Chi tỷ nhi phủ Quốc Công, nếu thật thì đúng là phú quý một đời.

Lúc , lửa ở Bá phủ tắt. Trên còn vương khói đen và mùi khét. Bùi Thiệu bước nền hoa cỏ cháy rụi, liếc quanh. Võ Bình Lưu ghé tai báo nhỏ:

“Tướng quân, Quách Khiếu Vũ giúp, chạy thoát. Khi thuộc hạ trở , phủ Bá cháy .”

Bùi Thiệu chẳng hề ngạc nhiên.

Quách Khiếu Vũ là tội phạm trọng án của Đông cung, bắt ở Trật Sơn. Gần đây Đại Lý Tự và Hình bộ tranh thẩm tra, khiến gã cơ hội chạy trốn.

Bùi Thiệu chắc chắn trong triều còn dư đảng Đông cung, nếu Quách Khiếu Vũ thể trốn dễ .

Vụ cháy đêm nay ở Bá phủ chắc chắn là cố tình, tiêu hủy chứng cứ.

Bùi Thiệu quanh, hỏi:

“Bá phủ còn ai thương ?”

Võ Bình Lưu đáp:

“Chỉ Vương thị gỗ đè, những khác .”

Bùi Thiệu gật đầu.

Một lính cấm quân chạy tới:

“Báo cáo! Trong phủ thiêu gần hết, tìm thấy vật khả nghi nào.”

Bùi Thiệu đáp:

“Ừ. Lui xuống .”

Hắn sang hỏi:

“Lửa bắt đầu ở ?”

Võ Bình Lưu mở bản đồ chỉ:

“Dự đoán là từ góc đông nam, gần nơi ở cũ của Dương Tiêu. kỳ lạ là, phòng Vu Tự Uyển cháy nặng, hơn cả Hà Độ Uyển gần lửa hơn.”

Chuyện hợp với hướng cháy bình thường.

Nghe xong, Bùi Thiệu tiến trong điều tra.

Xung quanh vẫn còn nóng. Hắn cổng lớn, khẽ ngửi một chút, :

“Là bột hoa tây.”

Võ Bình Lưu hít thử, nhưng trong mùi khét, chẳng phân biệt gì.

Bột hoa tây, còn gọi là dương kim hoa, là loại mê dược quý hiếm, kiểm soát nghiêm ngặt, thường thể lấy .

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Bùi Thiệu thẳng tới hậu viện cháy, dừng cửa Vu Tự Uyển.

Hắn cau mày, men theo tường một vòng, thấy một khung cửa sổ nửa mở cháy sém, bên ngoài còn nhỏ nước tong tỏng do dội nước lúc dập lửa.

Bùi Thiệu xuống, đưa tay vuốt theo vết nước còn đọng nền đất. Võ Bình Lưu cũng cúi , lấy tay quệt một ít tro bụi, đưa lên mũi ngửi, giật :

“Vẫn là phấn hoa tây.”

Mà Vu Tự Uyển, là chỗ ở của Lâm phu nhân.

Bùi Thiệu lập tức bật dậy, vạt áo lay mạnh theo động tác. Hắn nhanh:

“Nơi giao cho ngươi và hai .”

Hắn chỉ về phía ba tên cấm quân đang đợi lệnh gần đó.

“Đi theo .”

Nói , phi lên ngựa, nhắm thẳng hướng phố Bắc mà lao như tên bắn.

Tiêu thị bóng ngựa khuất dần, hỏi:

“Vị tướng quân ?”

Võ Bình Lưu đáp bằng giọng nghiêm nghị:

“Chuyện cơ mật, tiện . Phu nhân nên nghỉ thì hơn.”

Từ ngọn lửa kỳ lạ và thứ phấn hoa , bọn họ đoán : trộn thuốc mê với phấn hoa, đốt lên để khiến Lâm phu nhân mê man, tạo hiện trường giả như nàng c.h.ế.t trong vụ hỏa hoạn.

chuyện như họ tính, Lâm phu nhân vẫn bình an. Vậy thì chắc chắn sẽ chịu dừng .

Lúc , Lâm Chiêu Chiêu áo trong đơn giản, tóc dài mới hong khô Quy Nhạn búi thành một b.í.m lớn, đặt sang một bên vai.

Trong gương đồng, hình bóng thiếu phụ buông tóc xuống, khuôn mặt thanh tú hiện nét trẻ trung của một thiếu nữ.

Lâm Chiêu Chiêu nhỏ:

“Ngươi nghỉ ngơi , bận rộn cả đêm .”

Quy Nhạn khẽ gật đầu: “Vâng.”

Cánh cửa khép phát tiếng ken két nhỏ, trong phòng trở nên vắng lặng.

Lâm Chiêu Chiêu đang định thổi tắt nến, thì bỗng một tiếng “cạch”, vai nàng cảm giác ướt lạnh.

Là nước nhỏ từ xà nhà xuống.

Nàng khẽ nín thở, ngẩng đầu lên.

Loading...