Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 13: An toàn - Điều này thực sự vô nghĩa

Cập nhật lúc: 2025-07-18 01:42:52
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Chiêu Chiêu ngẩng đầu.

Ánh nến nhạt phủ một sáng mờ, xà nhà trống trơn, nước từ nóc dột xuống một vệt dài. Có lẽ mưa mấy hôm hỏng mái.

Mai gọi đến sửa .

Nàng thổi tắt nến.

Ngay đó, bên tai vang lên một tiếng rít gió. Trong lòng nàng giật thót, vội né sang bên, nhưng vẫn chậm một bước. Một con d.a.o lạnh lẽo kề sát cổ.

"Đừng kêu." Giọng nam nhân khàn đặc, như cố ý ép giọng xuống.

Cổ nàng cứng đờ, thở cũng khẽ .

Người đó dường như g.i.ế.c ngay. Gã giữ d.a.o sát cổ nàng, chậm rãi lùi cửa, định thoát .

Lâm Chiêu Chiêu xuống lưỡi dao.

tay, tức là nàng vẫn còn giá trị lợi dụng. Chỉ khi bất đắc dĩ, gã mới giết. điều đó nghĩa là nàng an .

Trong nhà một căn phòng trống, sửa mật đạo dùng. Nếu nàng thể đến đó, chỉ cần phát một tín hiệu, Quy Nhạn chắc chắn sẽ nhận dại dột chạy ngoài.

Chỉ một cơ hội. Đầu ngón tay cô bắt đầu lạnh.

Quả nhiên, gã bảo: “Đi theo .”

Nàng theo bước gã. Bước thứ ba, vì hai bước đầu nàng thuận theo, nên đến đây gã lơi lỏng cảnh giác một chút.

Chính là lúc .

Lâm Chiêu Chiêu nín thở, khuỷu tay bất ngờ đánh mạnh bụng , tay còn chụp lấy tay cầm dao, vặn mạnh về phía khuỷu tay.

Dao văng như nàng nghĩ, nhưng cũng đủ khiến gã lùi hai bước, tạo trống để nàng thoát . Gã phản ứng nhanh, lập tức tung chân đá bắp nàng.

Nàng lảo đảo, nhưng vẫn ngừng , lao thẳng cửa.

lúc đó, cửa đá bật mở một tiếng “rầm”. Nàng kịp tránh, đụng mạnh một vật cứng như sắt. Đầu choáng váng, kịp hiểu chuyện gì thì cả ai đó kéo khỏi cửa.

Nàng ôm trán ngẩng lên. Trước mặt là một bóng lưng quen thuộc.

Trong khoảnh khắc đó, tai nàng ù lên, m.á.u như kích thích mà sôi trào.

Bùi Thiệu chắn mặt nàng, mang theo gió đêm lạnh buốt, ánh mắt sâu lạnh, khẽ :

“Quách Khiếu Vũ, lâu gặp, vẫn khỏe chứ?”

Nam nhân trong phòng chính là tội phạm trốn truy nã - Quách Khiếu Vũ.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Gã nghiến răng, vung d.a.o về phía Bùi Thiệu, nhảy về phía cửa sổ. Bùi Thiệu đá văng dao, lao tới như sói, chỉ trong nháy mắt áp sát đối phương.

Cả hai cùng ngã ngoài qua cửa sổ.

Quy Nhạn và Mãn Sương tiếng chạy , lúc thấy Bùi Thiệu đè Quách Khiếu Vũ xuống đất, tháo khớp vai gã, giẫm đầu gã xuống đất.

Mặt Quách Khiếu Vũ méo xệch vì đau.

Bùi Thiệu gọi lớn: “Tiết Hiến! Vương Mãnh!”

Cửa lớn bật mở, hai binh chạy , nhanh chóng trói chặt Quách Khiếu Vũ, nhét giẻ miệng gã.

Bùi Thiệu tiếp: “Lực tay mạnh, gọi đại phu đến xem, đừng để tàn phế thật.”

Quách Khiếu Vũ trừng mắt Bùi Thiệu, khi áp giải ngoài, còn Lâm Chiêu Chiêu, ánh mắt đầy căm hận.

Lâm Chiêu Chiêu ôm tay, nhíu mày.

Quy Nhạn chạy tới: “Nãi nãi ?”

Lâm Chiêu Chiêu mỉm lắc đầu. Mãn Sương sân, sang nàng, ngạc nhiên: “Chuyện gì ạ?”

Bùi Thiệu chắp tay lưng, mấy họ, giọng nghiêm : “Đi chuẩn xe, thu dọn đồ. Không thể ở nơi nữa.”

Mãn Sương cúi đầu . Quy Nhạn sang Lâm Chiêu Chiêu. Nàng gật đầu hiệu, cả hai mới chuẩn .

Lâm Chiêu Chiêu vịn cửa, sang Bùi Thiệu, hỏi: “Chuyện gì ?”

Bùi Thiệu tóm tắt tình hình ở phủ Bá, : “Ngươi chuyển chỗ khác an hơn.”

Lâm Chiêu Chiêu hỏi: “Đi ?”

Bùi Thiệu đáp: “Phủ Quốc Công.”

Nàng giật : “Phủ Quốc Công?”

Bùi Thiệu gật đầu, bình thản: “Ngươi là nhân chứng vụ án, triều đình bảo vệ chu . Phủ Quốc Công là nơi thích hợp nhất.”

Ở Thượng Kinh, phủ Quốc Công uy tín ngang hoàng cung, tất nhiên là an nhất.

Giọng điềm đạm, lời hợp lý. Hơn nữa, Lâm Chiêu Chiêu chỉ lo cho , còn nghĩ cho Quy Nhạn và Mãn Sương.

Nàng do dự, gật đầu: “Ta hiểu. Cảm ơn Quốc công gia.”

Đêm trăng mờ, bóng tối loang lổ khắp mặt đất. Lâm Chiêu Chiêu Bùi Thiệu.

Sau khi xong việc, cả hai im lặng, chỉ còn tiếng bước chân vang lên đường đá. Đột nhiên, Bùi Thiệu dừng . Nàng ngạc nhiên, ngẩng đầu .

Hắn , chỉ đặt tay lên chuôi kiếm, hỏi: “Chân đau ?”

Nàng cũng giấu giếm, đáp: “Không nghiêm trọng.”

Vừa nãy Quách Khiếu Vũ đá trúng, lúc vì căng thẳng nên thấy gì, giờ mới bắt đầu nhói đau. vẫn còn .

Bùi Thiệu nghiêng , từ góc sang, lông mi rũ xuống, ánh mắt liếc xéo qua nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-13-an-toan-dieu-nay-thuc-su-vo-nghia.html.]

Như thể đoán cô đang nghĩ gì.

Một lúc , : “Ta cõng ngươi.”

Lâm Chiêu Chiêu theo phản xạ từ chối, nhưng nghĩ một chút nhỏ: “……Không cần. Cảm ơn Quốc công gia.”

Lúc , Bùi Thiệu xoay , cau mày, ánh mắt thẳng mắt cá chân của Lâm Chiêu Chiêu — nàng vội, đủ y phục, chỉ mang đôi giày đế mềm. Tuy còn cách một lớp váy, ánh của Bùi Thiệu vẫn khiến nàng khẽ rụt các ngón chân .

Nàng nhỏ: “Đi thôi.”

Bùi Thiệu khẽ nhếch môi: “Lâm Chiêu Chiêu, phát hiện một chuyện.”

Hắn bất ngờ bước tới, giọng nặng nề, như cố nén cơn giận:

“Ngươi cần lúc nào cũng vạch rõ ranh giới với .”

Chưa dứt lời, bế nàng lên vai.

Lâm Chiêu Chiêu hoảng hốt: “Ngươi !”

Bùi Thiệu sải bước: “Đang gấp.”

Bụng nàng ép vai , đầu chúc xuống, khiến nàng thấy chóng mặt, buồn nôn. Không kịp nghĩ gì khác, nàng giơ tay đ.ấ.m mạnh lưng :

“Bùi cẩu! Thả xuống!”

Bùi Thiệu bỗng khựng .

Chỉ chốc lát , trời đất như xoay vòng. Vừa đặt chân xuống đất, Lâm Chiêu Chiêu còn kịp vững thì đẩy bức tường phía .

Một tay chống lên tường, cúi , giọng trầm xuống:

“Vừa ngươi gọi là gì?”

Lâm Chiêu Chiêu sững , mới nhận lỡ lời.

— Bùi Cẩu.

Trước , mỗi Bùi Thiệu khiến nàng tức giận, nàng đều mắng như . Lâu dần thành thói quen, chỉ cần nàng buột miệng mắng một câu , Bùi Thiệu dù đang gì cũng sẽ ngừng tay.

Như lúc .

nàng , những điều nên quên, vô tình buột miệng thốt nữa.

Với Bùi Thiệu, câu đó khoảnh khắc , tránh khỏi bồi hồi. nếu coi khoảnh khắc là điều gì đáng nhớ, thì thật là buồn .

Lâm Chiêu Chiêu mắt , mím môi.

Một lúc , buông tay , đường gân xanh mu bàn tay nổi lên dần biến mất.

Trong ánh mắt ánh lên sự chế giễu, khẽ lạnh:

"Thật sự còn gì để . ”

Khác với những châm chọc xong im lặng bỏ , Lâm Chiêu Chiêu bật . Giọng nàng nhẹ nhàng, trong vắt như ánh trăng đầu hạ:

“Bùi Thiệu, cũng thấy còn gì đáng .”

Mọi chuyện... đều qua .

Ai cũng cuộc sống riêng, quá khứ là quá khứ, chẳng đổi hiện tại.

Giữa họ, phút tĩnh lặng lặng lẽ trôi qua. Mây đen kéo đến, che khuất ánh trăng. Hóa nửa bầu trời tối từ lâu, chỉ là kịp nhận .

Một lát , bước . Chỉ chốc lát còn thấy bóng.

Lâm Chiêu Chiêu yên một lúc, mới vài bước thì thấy Quy Nhạn chạy tới. Cô đỡ lấy nàng, :

“Hóa chân phu nhân trẹo ?”

Lâm Chiêu Chiêu khẽ lắc đầu: “Không , lát nữa xoa một chút là .”

Lên xe ngựa, Bùi Thiệu ngoài càng xe.

Trong xe, Lâm Chiêu Chiêu gì. Quy Nhạn và Mãn Sương cũng im lặng. Cả thế giới như bỗng chốc ai lên tiếng.

Lâm Chiêu Chiêu xoa huyệt thái dương.

Chẳng bao lâu , xe đến phủ Tĩnh Quốc Công ở phố Đông. Hồ Thiên đang đợi ở cửa hông. Vừa thấy Lâm phu nhân từ xe của chủ nhân bước xuống, y thoáng kinh ngạc, vội vã bước tới:

“Công gia, Lâm phu nhân.”

Lâm Chiêu Chiêu gật đầu nhẹ.

Bùi Thiệu ném cương cho Hồ Thiên, nàng, chỉ :

“Bảo Văn Mai đưa Lâm thị đến Tuyết Tịnh Đường. Văn Mai gì.”

Hồ Thiên gật đầu: “Vâng.”

Bùi Thiệu ngừng một chút, tiếp:

“Còn nữa, với Lâm thị — bận, sẽ gặp nàng.”

Nói xong, lưng rời .

Hồ Thiên Lâm Chiêu Chiêu, bóng lưng Quốc công gia đang khuất xa, thầm nghĩ: chuyện như mà cũng truyền lời ?

Không còn cách nào khác,y khẽ với Lâm Chiêu Chiêu:

“Công gia bảo... ngài công vụ bận rộn, phu nhân việc gì ?”

Lâm Chiêu Chiêu: “...”

Loading...