Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 15: Mộng đẹp - Điều này thật đáng xấu hổ
Cập nhật lúc: 2025-07-20 12:27:25
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời mưa suốt một ngày, đến khuya mới tạnh. Nước mưa vẫn nhỏ giọt từ mái hiên xuống, tiếng vang lộp độp rõ, chút dễ chịu.
Trước khi ngủ, Quy Nhạn giúp Lâm Chiêu Chiêu thuốc ở chân. Tuy vết thương ảnh hưởng việc , nhưng để đề phòng, vẫn bôi thuốc cẩn thận. Xong việc, cô kéo rèm cho Lâm Chiêu Chiêu, tắt nến rời .
Lâm Chiêu Chiêu thẳng , nhẹ nhàng lắc cổ chân.
Nàng bỗng nhớ chuyện ban ngày, khi Lý Chương phát hiện nàng từng học võ, vẻ mặt của y lúc đó ngạc nhiên chẳng khác gì mấy . Bây giờ nàng, ai cũng chỉ thấy vẻ trầm tĩnh, ôn hòa, chẳng còn thấy nét sắc bén năm xưa.
Nàng mơ màng nhớ , ngày xưa, nơi đồng cát vàng trải dài và trời cao lồng lộng, khuôn mặt non nớt của nàng từng hừng hực khí thế, một cưỡi ngựa nắng gắt.
Khi đó, nàng vẫn lớn hẳn, ăn mặc lôi thôi, nước da sạm nắng, giống con trai hơn là con gái. Qua Tết năm , một trêu chọc vì nhầm là ăn mày, Lâm Chiêu Chiêu quyết định cố hòa nhập với ai nữa. Con trai thì chê nàng là con gái, con gái thì bảo nàng dơ bẩn. Vậy thì một vẫn hơn.
Lúc đó, Bùi Thiệu từng một câu: “Nam nhi thì sách hoặc chiến trường.” Tuy an ủi nàng, nhưng khiến nàng suy nghĩ. Nàng học võ.
Nàng háo hức với Lâm Thượng, cha , về ý định . Lâm Thượng do dự:
“Con gái học đánh đ.ấ.m chẳng ho gì. Con giống con trai , cứ thế ai dám cưới con?”
Lâm Thượng là đầu tiên nàng “dùng nắm đ.ấ.m giải quyết ân oán.” Sau khi con gái dọa cho sợ, ông cũng đồng ý. Trong lòng ông chút áy náy vì giờ ít quan tâm đến nàng, bèn đặt hẳn một bộ đồ bảo hộ. Gần đây chiến sự tạm yên, ông đưa nàng đến doanh trại, nhờ quen giúp huấn luyện.
Hôm , tiếng vó ngựa rầm rập qua doanh, Bùi Thiệu khoác giáp trở về, uống nước thấy Lâm Chiêu Chiêu một phơi nắng cưỡi ngựa, nghiêng ngả như sắp ngã.
Bùi Thiệu chỉ tay hỏi:
“Tiểu hài tử là ai ?”
Phó tướng vội đáp:
“Bẩm thiếu tướng quân, là con của Lâm tham tướng, học võ, Lâm tướng quân giao cho chúng hướng dẫn sơ qua.”
Bùi Thiệu nhíu mày:
“Cưỡi ngựa thì quan trọng, nhưng nó mới mấy tuổi, cứ luyện thế khớp gối chịu nổi?”
Phó tướng đổ mồ hôi:
“Chúng cũng , bảo nếu chịu nổi thì , nhưng nhóc đó chịu.”
Bùi Thiệu liếc mắt, đó đích kéo Lâm Chiêu Chiêu dậy, nàng giật , chỉ :
“Đừng hại . Từ nay theo học.”
Lâm Chiêu Chiêu ghét Bùi Thiệu, nhưng cũng chẳng thiết gì. Nàng vùng :
“Buông , học theo ngươi!”
Bùi Thiệu cợt, cầm một cây cung ném xuống:
“Ngươi thử kéo nó xem.”
Cây cung bình thường, nhưng nàng dùng hết sức cũng chẳng nhúc nhích .
Bùi Thiệu tiếp:
“Ngươi theo học, ba tháng kéo loại cung là chuyện nhỏ.”
Từ đó, Bùi Thiệu lúc rảnh thì trực tiếp dạy nàng, rảnh thì giao bài tập, lúc thời gian kiểm tra. Lâm Chiêu Chiêu học chăm chỉ. Khi kéo cung, nàng vui đến nhảy cẫng lên, đầu gọi to:
“Tướng quân, !”
Bùi Thiệu khoanh tay lưng, rõ ý. Trong lòng nghĩ: “ là giỏi.”
Hắn ngộ , vì cãi , dạy võ cho nàng là nhất. Nàng tập mệt đến mức chẳng còn sức chống đối, ngược còn ơn .
Dạy chỉ cần sức, mà khiến tự theo .
Dần dần, từ một cô bé võ, Lâm Chiêu Chiêu thể kéo cung như . Ngay cả lão quốc công cũng để ý. Trong doanh trại, chuyện thiếu tướng quân dạy đồ mới trở thành đề tài bàn tán.
Một năm , nàng thể b.ắ.n trúng hồng tâm.
Đêm giao thừa, nàng gặp Trương Tuyết Dao phố. Trương Tuyết Dao , xin :
“Lâm cô nương, là quá đáng, mong cô đừng trách.”
Bùi Thiệu lầu quán rượu, xuống xoay xoay ly trong tay.
Trương Tuyết Dao lau nước mắt, mới mười ba tuổi, mặt mày xinh xắn. Lâm Chiêu Chiêu mặc áo choàng mới, cao hơn cô một cái đầu. Dưới đèn lồng đỏ, Trương Tuyết Dao đưa cho nàng một cái hà bao, Lâm Chiêu Chiêu ngạc nhiên, thấy vui.
Một lát , nàng lên lầu, Bùi Thiệu hỏi:
“Cô tìm ngươi gì?”
Lâm Chiêu Chiêu giấu cái hà bao trong tay áo, tươi:
“Xin , chúng hòa !”
Bùi Thiệu nheo mắt:
“Ngươi nghĩ tại cô hòa với ngươi?”
Lâm Chiêu Chiêu rõ, chỉ nhớ đôi mắt đẫm lệ của Trương Tuyết Dao, ngập ngừng :
“Có thể... cô .”
Khi đó nàng hiểu, Trương Tuyết Dao chỉ với mà Bùi Thiệu coi trọng.
Bùi Thiệu bật .
Trên đường về, trong xe ngựa, gọi nàng :
“Giao thừa cũng luyện tập.”
Lâm Chiêu Chiêu hỏi:
“Luyện gì?”
Hắn :
“Chạy – đuổi theo xe mà chạy.”
Hắn trong xe, tự cho là đang dạy dỗ tử phản bội. Ai ngờ đến khi cảm thấy đủ, bảo dừng xe , thì chẳng thấy Lâm Chiêu Chiêu .
Phu xe đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-15-mong-dep-dieu-nay-that-dang-xau-ho.html.]
“Gia hỏi thiếu gia nhỏ? Hồi nãy còn thấy chạy theo, nhưng qua ngã ba thì biến mất tiêu…”
Mặt Bùi Thiệu tối sầm, lập tức phi ngựa tìm.
Đêm giao thừa, đường phố đông nghịt qua . Trong dòng hỗn tạp, ai kẻ trộn . Lâm Triều chỉ mới mười hai tuổi, lỡ gặp chuyện chẳng lành thì ?
Bùi Thiệu trong lòng như lửa đốt.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Ra trận quen bày mưu tính kế, lúc bối rối, lúng túng – nên để tiểu tử đó một .
Đường lớn chen chúc , cưỡi ngựa tiện, Bùi Thiệu đành bỏ ngựa, len lỏi giữa đám đông. Tiếng pháo vang lách tách khắp nơi, như tiếng trống trong lòng mỗi lúc một dồn dập.
Không qua mấy con phố, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Đang định về nhờ nha phủ giúp tìm, may lúc , sân khấu tuồng, thấy Lâm Chiêu Chiêu đang trong đám đông xem hát.
Ánh đèn rực rỡ chiếu lên gương mặt nàng, lông mày cong cong, đuôi mắt nhếch, trong mắt lấp lánh, xinh tinh nghịch.
Bùi Thiệu đầu nhận , tên tiểu tử trông cũng duyên.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn giận, tiến tới vỗ đầu cô:
“Ngươi đang gì hả?”
Lâm Chiêu Chiêu đau: “A!” lên một tiếng, nổi đóa:
“Đồ điên! Ngươi tưởng chắc? Xe chạy nhanh như thế, đuổi kịp? Ngươi cố ý bỏ !”
Bị trúng tim đen, Bùi Thiệu ho khẽ một tiếng.
Lâm Chiêu Chiêu giận dữ, đẩy , tập tễnh bước .
Bùi Thiệu hỏi: “Chân thế?”
Lâm Chiêu Chiêu trừng mắt lườm.
Thật nàng chạy theo xe, nhưng ngã. Ngẩng đầu lên thì chẳng thấy bóng dáng xe nữa. Biết ngay là đùa cợt. Nhà còn xa, mang theo tiền, nếu , nàng thề sẽ cạch mặt luôn.
Tức , nàng ghét cay ghét đắng tên Bùi Thiệu !
Bùi Thiệu thở dài, dịu giọng:
“Được , là sai.”
Hắn nửa xuống, : “Lên lưng , cõng ngươi.”
Lâm Chiêu Chiêu vốn dặn lòng thèm mặt nữa, nhưng nghĩ tới việc cưỡi lên lưng “Bùi Cẩu”, thấy oai phong, trong lòng chợt xao động.
Một ý nghĩ ngốc nghếch cưỡng .
Nàng sấp lên lưng , tầm bỗng cao hẳn, gió lạnh lùa mặt. Khi còn nhỏ, nàng từng ước như mấy đứa trẻ khác, cha cõng vai. Giờ phút , điều đó bỗng trở thành sự thật.
Mắt nàng bất giác nóng lên.
Nàng chớp mắt, cúi đầu tai Bùi Thiệu trắng trẻo, thấy... cũng đáng yêu.
Nàng xoay , gọi to: “Bùi Thiệu!”
Bùi Thiệu ngoái .
Lâm Chiêu Chiêu hừ nhẹ, lấy tay hất mũ : “Chân trẹo, tại ngươi cả đấy!”
Bùi Thiệu: “……”
Về xe ngựa, Lâm Chiêu Chiêu vén rèm lên, ngửi thấy mùi bánh bao, liền bảo:
“Ta ăn bánh bao, ngươi mua cho .”
Bùi Thiệu chỉnh ngọc quan:
“Để xa phu mua chẳng ?”
Lâm Chiêu Chiêu bĩu môi:
“Chân đau lắm.”
Bùi Thiệu: “……”
Vừa thấy xuống xe , Lâm Chiêu Chiêu lập tức sang với phu xe:
“Ca ca việc , chúng cứ luôn .”
Hắn bỏ nàng một , nàng cũng cho nếm mùi.
Khi Bùi Thiệu về, tay xách bánh bao, xe ngựa rẽ ngõ.
Hắn vội la lên: “Chờ !”
Lâm Chiêu Chiêu thò đầu từ xe, mặt với .
Bùi Thiệu: “……”
Lần , nàng thảnh thơi trong xe, vén rèm chạy theo.
Trong mơ màng, nàng tiếng sấm. Ý thức dần trở .
Rõ ràng là chuyện xa, mà trong giấc mơ sống động như thật. Người, việc, cảm xúc… đều rõ ràng như mới hôm qua.
Nàng từng là một viên đá sần sùi, giờ chỉ là hạt châu bình thường – nhưng cũng . Ai còn nhớ hình dáng cũ của nàng ?
Nàng đưa tay lên trán, khẽ vỗ vài cái mới dậy.
Quy Nhạn bưng chậu đồng bước . Ngoài trời âm u, mưa phùn rơi lất phất. Lâm Chiêu Chiêu hỏi:
“Mấy giờ ?”
“Giờ Tỵ ạ.” Quy Nhạn chải tóc cho nàng đáp: “Trời mù mịt thế , khó mà đoán giờ giấc.”
Rồi cô tiếp:
“Có nãi nãi gặp mộng ? Lúc nãy , thấy nãi nãi .”
Lâm Chiêu Chiêu sững . Nàng im lặng một lúc, cầm mảnh bạc bàn đưa cho Quy Nhạn, đầu ngón tay khẽ lau nơi khóe mắt ươn ướt.
Là mộng thật mà.