Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 16: Tai nạn - Ta mơ thấy nàng không cần ta nữa

Cập nhật lúc: 2025-07-20 12:27:27
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa xuân kéo dài dứt, trong phòng tiếng mưa vọng , mà vắng lặng. Ngoại trừ lúc cần thiết ngoài, bằng chẳng buồn bước chân khỏi cửa.

Khi xưa ở Vu Tự Uyển cũng là sống giữa bốn bức tường cao, Lâm Chiêu Chiêu vốn quen. Chỉ là nơi đây – Tuyết Tịnh Đường – so còn rộng rãi hơn. Qua một gian phòng, vòng qua cửa hình hồ lô, liền thấy một sân .

Văn Mai bảo: “Nếu phu nhân thấy buồn, thể hậu viên dạo một vòng.”

Hậu viên quanh năm chăm sóc, núi giả, thủy tạ đều đủ, hoa cỏ mùa xuân cũng nở đúng lúc. Cây lá um tùm, cảnh vật quanh co, càng xem càng thấy sinh động. Lâm Chiêu Chiêu thấy , bèn nổi ý vẽ tranh.

Giấy bút mực màu đều dùng loại trong Tuyết Tịnh Đường, cả bút của Quản Thị, giấy Tuyên Thành, mực Huy Mặc, thuốc màu cũng sẵn đầy đủ, đều là vật đắt tiền.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Nàng quý trọng, chỉ là dùng đến cũng chẳng áy náy gì. Trong tay còn giữ năm mươi lạng vàng cùng một cây Ngọc Như Ý mà Bùi Thiệu đưa, coi như đem những thứ đổi lấy sự thong dong hôm nay.

Trong đình, lò than đang cháy ấm. Mãn Sương và Quy Nhạn pha màu, cãi . Mãn Sương hoa nên tô màu hồng đào, Quy Nhạn bảo hoa đón xuân vốn màu vàng sáng, đổi thành hồng thì còn gì.

Cãi mãi xong, hai cùng sang Lâm Chiêu Chiêu. Nàng nhẹ giọng đáp:

“Pha nửa màu vàng?”

Hai nàng khúc khích, ngoài miệng khen ngợi nhưng trong bụng vẫn ai nấy giữ ý . Nếu tam phu nhân cũng tham gia, bọn họ ngược xem nàng sẽ điều chỉnh .

Lâm Chiêu Chiêu cầm bút, chấm chút vàng nhạt, nhẹ nhàng quệt lên giấy. Một đường màu hiện , tươi mà gắt. Nàng đổi sang tô nhạt dần. Sau đó ở bên vẽ màu hồng đào, hồng phấn, hồng đào từ đậm đến nhạt. Tới chỗ hai màu giao , nàng hòa mấy , chuyển sắc êm ru, gợn một nét thô.

Bức tranh sáng rực, lạ mắt, là cách tô màu hiếm thấy.

Mãn Sương khen: “Màu quá, giống ánh ngọc Nam Hải Minh Châu lắm!”

Quy Nhạn ngạc nhiên: “Tỷ từng thấy Nam Hải Minh Châu ?”

Mãn Sương bật : “Thấy trong mộng , tiếc là em phúc phần .”

Quy Nhạn bĩu môi: “Hiếm lạ gì .”

Ba phá lên . Gió chợt lùa tới, lẫn theo mấy hạt tuyết rơi. Mãn Sương kêu lên: “A, tuyết kìa!”

Lâm Chiêu Chiêu buông bút, :

“Hôm nay vẽ đến đây thôi, bảo quản kỹ màu vẽ, hôm khác vẽ tiếp.”

Mãn Sương ôm hộp nhảy chân sáo về, Quy Nhạn ôm giấy, ôm cẩn thận. Lâm Chiêu Chiêu cùng.

Chẳng hiểu bước chân nàng khựng . Nàng hành lang gấp khúc, trông về phía . Bên hành lang đối diện, trong làn tuyết lất phất, một bóng áo đen cao lớn nhanh qua. Sau lưng là hai viên võ quan và hai viên văn thần, dường như đang tranh luận điều gì, nhưng chẳng buồn để ý đến.

Như linh cảm, nghiêng đầu, liếc mắt về phía Lâm Chiêu Chiêu.

Nàng sững , chân bước theo bản năng tránh cột. nghĩ , thấy cũng cần, liền yên đó.

Ánh mắt hai xuyên qua màn tuyết, chạm trong chớp mắt, dời như từng thấy.

Một chạm mặt, nhẹ như gió thoảng.

Lâm Chiêu Chiêu cụp mắt, phủi mấy hạt tuyết đọng vai, kéo tay áo, thong thả bước tiếp.

Tối đến, nàng giả vờ hỏi Văn Mai:

“Muốn qua Thủy Vân Trai thì đường nào?”

Văn Mai đang cắt tim đèn, dừng tay một lúc, đáp:

“Ra hậu viên, rẽ trái là thấy Thủy Sơn Đường, công gia ngày xưa nghỉ ở đó, Thủy Vân Trai ngay bên cạnh. Phu nhân qua bên ? Để nô tỳ dẫn đường.”

“Không cần.” Lâm Chiêu Chiêu đáp: “Ta chỉ hỏi thôi.”

Ra là gần như .

Tuyết Tịnh Đường và Thủy Sơn Đường dùng chung một sân , cũng thể , Tuyết Tịnh Đường ngay bên cạnh Thủy Sơn Đường.

như lời Bùi Thiệu , nếu hai nên gặp , thì dù gần đến mấy, cũng dịp nữa.

Nàng đặt bút xuống. Bức tranh ban ngày, màu tô xong. Lâm Chiêu Chiêu xoa nhẹ hai mắt, thổi tắt ngọn nến.

“Két…” – một tiếng khẽ vang lên, nàng đẩy cửa sổ .

Đã qua giờ tý, đêm sâu lặng lẽ. Trời đen như mực cơn lũ, âm thanh đều lắng . Tuyết quét dạt sang hai bên đường, phần còn đang tan dần. Nàng ngước mắt bầu trời.

Bỗng tiếng bước chân gấp gáp vang tới, kèm theo giọng Hồ Thiên:

“Gia, cẩn thận!”

Thanh âm càng lúc càng gần.

Lâm Chiêu Chiêu cau mày, xoay , chỉ cách một tấm bình phong, thấy cửa đẩy . Tiếng bước chân lảo đảo vang qua, trong phòng thêm tiếng thở gấp.

Nàng kéo áo choàng chặt hơn, bình phong . Người xông chính là Bùi Thiệu – nên mặt ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-16-tai-nan-ta-mo-thay-nang-khong-can-ta-nua.html.]

Trong phòng vẫn còn một ngọn nến cháy. Dưới ánh nến ấm vàng, nghiêng ghế hoa hồng, áo bào đen vẫn là bộ ban ngày nàng thấy, tay áo buông lỏng đặt lên thành ghế. Tóc đen búi cao, để lộ đường nét gọn gàng từ trán đến cằm, đến tận gáy.

Sắc mặt bình thản, chỉ tai là đỏ ửng.

Hắn đang say.

Bùi Thiệu uống rượu lộ mặt, chỉ lỗ tai là giấu .

Hồ Thiên lau mồ hôi, len lén quanh, thấy Lâm Chiêu Chiêu, cứ tưởng nàng ngủ, bèn thì thầm:

“Công gia, ngài quên , nơi bây giờ ở…”

“Ai dám ở đây?” – Bùi Thiệu nhạt.

Hồ Thiên nghẹn họng: “Việc …”

Bùi Thiệu vỗ thành ghế, hạ giọng hỏi:

“Đây là phòng của và A Mộ, ai dám ở đây?”

Hồ Thiên giật . Nếu y nhớ nhầm, phòng ở đây là của Lâm phu nhân - Lâm Chiêu Chiêu. Vậy thì… A Mộ là ai?

Chẳng Lâm phu nhân ?

Trong phủ ai cũng , khi còn trẻ, công gia từng si tình một , cuối cùng kết quả. Ai cũng nghĩ nàng mất, khiến công gia từ đó gần nữ sắc.

Gần đây, công gia đối với Lâm phu nhân phần đặc biệt, kẻ tâm đều . Vì chuyện mà Văn Mai tỷ tỷ buồn rầu suốt một thời gian.

nay, mà công gia buột miệng nhắc tới, là nàng?

Thấy Hồ Thiên im lặng đáp, Bùi Thiệu day thái dương, :

“Đem rượu đây.”

Việc Bùi Thiệu uống say tới Tuyết Tịnh Đường cũng đầu. Thực mấy năm nay, hễ uống quá chén, phần lớn đều đến nghỉ ở đây.

Tuyết Tịnh Đường giống như một chốn trong lòng xa vời, mong mỏi.

nay, nơi một vị phu nhân ở, chẳng lẽ Quốc công gia uống xong liền lên giường đó ? Dù gì cũng là quả phụ, lễ nghi của quốc gia thể nào cho phép chuyện .

Hồ Thiên trong bụng lưỡng lự, thấy Lâm phu nhân từ bình phong . Nàng gật đầu với y, giọng khẽ khàng:

“Cứ để Quốc công gia ở đây, đêm nay ngoài ngủ.”

Nghe tiếng động, Bùi Thiệu khựng , đầu sang. Con mắt đen nhánh, thần sắc mơ hồ, tốn ít sức mới .

Mà bên , Lâm Chiêu Chiêu đang kéo vạt áo, vẻ định bước ngoài.

Bùi Thiệu bỗng sửng sốt.

say đến hoa mắt chóng mặt, vẫn bật dậy nhanh, một tay giữ chặt lấy cổ tay nàng, ánh mắt nheo , kỹ:

“A Mộ… nàng vấn tóc kiểu của phụ nhân?”

Lâm Chiêu Chiêu cứng , đáp chậm rãi:

“Công gia say , nhận lầm mất .”

Nàng nháy mắt với Hồ Thiên, y kéo Bùi Thiệu . Hồ Thiên chỉ khẽ thở dài một , lặng lẽ lui ngoài, tiện tay đóng luôn cửa .

Lâm Chiêu Chiêu khẽ khàng gọi một tiếng, nhưng dứt câu Bùi Thiệu nắm chặt tay.

Hắn cúi đầu, ánh mắt như đang nghĩ ngợi điều gì, chợt khẽ một tiếng, giọng thì thào:

“Ta hiểu ... mấy chuyện , đều là mộng cả, đúng ?”

Lâm Chiêu Chiêu , khẽ :

“Quốc công gia…”

kịp hết, ôm chặt nàng lòng, siết lấy nàng như sợ sẽ tan biến.

Nàng chợt cảm thấy cổ áo ươn ướt, thứ gì âm ấm lạnh lạnh nhỏ xuống.

Ngón tay nàng khẽ gỡ tay áo , sức cũng chẳng mạnh.

Mùi rượu nồng nặc, đến nỗi nàng cũng thấy choáng váng, nghi ngờ chính mùi rượu cho lẫn lộn, bằng thể gọi tới, hoặc lập tức đẩy ngoài?

Chỉ giọng khàn khàn, run nhẹ, từng chữ:

“Ta mơ một giấc mộng nực ...”

“Trong mộng, nàng cần nữa.”

Loading...