Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 18: Hỷ sự - Lão Thiên gia chơi ta!

Cập nhật lúc: 2025-07-20 12:27:32
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ, nàng cũng từng đổi .

Cô gái nhỏ từng chạy giữa trời đất rộng lớn, năm xưa dám đối đầu một thiếu niên mạnh hơn , lòng gan hơn ... vẫn luôn ở đây.

Đêm xuân còn vương lạnh, gần đây mới tuyết, môi Lâm Chiêu Chiêu như còn dính chút băng sương, phớt nhẹ qua chiếc cằm đang căng thẳng của Bùi Thiệu.

Thấy nhúc nhích, nàng khẽ lùi về một chút, thì Bùi Thiệu cúi đầu xuống. Trong khoảnh khắc mộng mơ mà tỉnh , giống như trong bao giấc mộng , nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, như giữ lấy dư hương.

Lâm Chiêu Chiêu tránh , còn đưa tay lên, ôm lấy cổ . Má nàng nóng ran, men theo vòng tay truyền sang, tim nàng đập nhanh ngừng.

Một chớp mắt , Bùi Thiệu bế ngang nàng lên, bước trong. Gian phòng mang theo thở mềm mại của nữ nhân, là thứ hương thơm dịu nhẹ mà từ đến nay từng cảm nhận ở bất kỳ .

Tấm rèm châu khẽ lay, Lâm Chiêu Chiêu đặt lên giường. Bùi Thiệu cúi đầu, trán chạm trán nàng, ôm nàng lòng.

Nến tắt, trăng ngoài cửa chỉ còn một vầng nhạt nhòa. Trong ánh sáng lờ mờ, Bùi Thiệu vẫn thấy rõ gương mặt nàng ửng đỏ, tóc mai rối nhẹ, môi mềm ẩm ướt. Ngón tay chạm lên môi nàng, khẽ vuốt một cái.

Đầu ngón tay thô ráp, theo đường viền hàm nàng mà đến cổ áo, nhẹ nhàng kéo . Làn da trắng mịn lộ , mượt như ngọc, mềm mại như mài giũa kỹ càng.

Ngón tay chạm , tưởng chừng như hút lấy.

Ánh mắt Bùi Thiệu trầm xuống, cổ họng khẽ lướt. đúng lúc , Lâm Chiêu Chiêu đưa tay nắm lấy tay , ngăn . Một sự từ chối lặng lẽ, khiến khí trong phòng chợt dừng .

Nàng khẽ gọi:

“Bùi Thiệu.”

Hắn sững , nắm chặt lấy tay nàng, khẽ cắn đầu ngón tay nàng, hỏi bằng giọng nén chặt:

“Nàng hối hận ?”

Hối hận vì một khắc tự nguyện ngả lòng ?

chuyện xảy , thể đầu. Dù nàng là quả phụ, thậm chí là vợ Thiên Vương, cũng sẽ lùi nửa bước.

Lâm Chiêu Chiêu tránh ánh mắt , chỉ đáp gọn:

“Ta... đến kỳ .”

Bùi Thiệu: “…”

Hắn cúi đầu, cắn nhẹ lên mu bàn tay nàng, nặng nhẹ, giống như trút tức giận.

Một lát , buông , giọng khô khốc:

“Ông trời trêu .”

Lâm Chiêu Chiêu khẽ bật .

Ánh mắt sáng rực, một tay ôm nàng lòng, ghé bên tai nhỏ mấy lời.

Nghe xong, Lâm Chiêu Chiêu hổ, đẩy một cái:

“Không cửa .”

nàng đẩy nổi. Chẳng bao lâu, rèm ngọc đỏ rung lên khe khẽ, từng viên ngọc va chạm , màn lụa bay bay, trong bóng tối mơ hồ, giọng nàng khẽ mắng:

“Đồ điên…”

Gần canh ba, Bùi Thiệu vẫn như kẻ sống trong mộng.

Hắn ôm nàng, đột ngột dậy, ngắm gương mặt đang ngủ của Lâm Chiêu Chiêu, nhắm mắt . Chưa bao lâu, mở mắt, xác nhận đang ở trong lòng là thật.

Ngón tay chạm nhẹ lên má nàng, cảm giác ấm áp rõ ràng khiến yên tâm. đến ba nhịp thở , mở mắt, như hai ba lượt, cuối cùng cũng đánh thức nàng dậy.

Lâm Chiêu Chiêu đẩy nhẹ :

“Chàng còn ngủ ?”

“Ngủ.” – Hắn thừa dịp hôn nàng một cái.

“Canh mấy ?” – Nàng hỏi, giọng khàn khàn, mềm như cát trôi qua kẽ tay.

“Giờ Dần. Sao thế? Nàng thấy khó chịu?”

Lâm Chiêu Chiêu đáp, chỉ thầm nghĩ, nếu nàng ngăn , chắc sẽ lải nhải tới sáng.

Cuối cùng cũng yên lặng, nàng từ từ .

Ước chừng nửa canh giờ , căn phòng đang yên tĩnh, thì Bùi Thiệu bật khẽ, giọng trầm mà dịu, như gió đêm thổi qua mái hiên:

“A Mộ… của .”

Lúc tỉnh dậy, Lâm Chiêu Chiêu dậy, thấy Quy Nhạn một bên, mắt đỏ hoe như sắp :

“Nãi nãi, đêm qua…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-18-hy-su-lao-thien-gia-choi-ta.html.]

Lâm Chiêu Chiêu xoa cổ tay, khẽ :

“Không việc gì.”

Quy Nhạn hoảng hốt:

“Hả?”

Có lẽ vì đêm qua ngủ muộn, nàng thấy cả rã rời. Nàng gọi:

“A Nhạn, tới đỡ một chút.”

Quy Nhạn lúc mới hồn, vội bước lên giúp đỡ.

Ngồi bàn trang điểm, Lâm Chiêu Chiêu vuốt tóc mai, nhẹ giọng:

“A Nhạn, với công gia… cuối cùng cũng còn như nữa. Bước , là tự bước . Nếu như em thấy sai…”

“Không, thể!” – Quy Nhạn ngắt lời, giọng rõ ràng – “Chỉ cần nãi nãi vui vẻ là . Huống chi, từng phụ Bá phủ. Năm đó vì họ mà gả , cũng thật lòng thủ tiết suốt ba năm…”

Lâm Chiêu Chiêu bỗng khúc khích, hai má đỏ bừng, ánh lộ vẻ sinh động:

“Em nghĩ loại hành bi phép nữ nhi chứ?”

Quy Nhạn đỏ mặt, cúi đầu .

Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở .

Nàng là "hành vi", tức là trong lòng nên, nhưng vẫn dứt , để bản một nữa vướng với Bùi Thiệu.

Giờ thì, tiến cũng khó, lui cũng chẳng xong.

thật , nàng cũng quá ưu phiền. Có câu: hôm nay rượu thì hôm nay say, ngày mai tính .

Lúc , nàng thong thả dùng bữa sáng, uống ngụm , nhổ ống đồng, hỏi:

“Hắn từ khi nào?”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Qua một hồi, Quy Nhạn cũng lấy bình tĩnh tám phần. Đoán Lâm Chiêu Chiêu hỏi ai, liền nhớ cảnh thấy lúc sáng sớm, hạ giọng đáp:

“Giờ Mão ba khắc ạ.”

Tính , Bùi Thiệu mới chợp mắt hơn một canh giờ.

Lâm Chiêu Chiêu xong thì thoáng chút ganh tỵ. Người mà khỏe đến thế, còn sinh long hoạt hổ.

Còn bên , trong ngục.

Quách Khiếu Vũ trói giá, sắc mặt mỏi mệt, ánh mắt dửng dưng.

Bùi Thiệu mặc áo gấm màu xanh mây nhạt, màu dễ mặc, dễ khiến trông nhợt nhạt, nhưng thì vẻ đó. Khí chất vẫn ung dung, khác một bậc tướng quân kiêu hùng.

Hắn chắp tay lưng, ánh mắt trầm mà sâu, lông mày giãn , nếu ai tinh ý sẽ thấy — tâm trạng hôm nay khá .

Hắn khẽ phất tay, với thị vệ theo:

“Mở miệng .”

Quách Khiếu Vũ mở trừng mắt Bùi Thiệu, trong lòng thầm nghĩ: đến , chắc là định ép cung, cho thuốc độc gì đó, bắt gã khai bè đảng của Lục Thịnh.

lạnh, phun một ngụm máu:

“Bùi Thiệu, ngươi đừng mơ. Dù chết, cũng hé nửa lời. Giấc mộng lớn của ngươi, quên !”

Bùi Thiệu buồn đáp.

Thân binh bước lên, ghì cằm gã , nhét miệng một thứ, ngẩng cổ gã lên, ép nuốt xuống.

Xong việc, Bùi Thiệu chẳng lấy một câu, bỏ .

Quách Khiếu Vũ nếm kỹ thứ trong miệng, thấy vị ngọt, giống thuốc độc. Gã ngờ vực.

Đợi một lúc, chẳng thấy phản ứng gì như đau bụng, thổ huyết, gã mới bàng hoàng nhận — đó chỉ là... một viên kẹo.

Tự dưng gã thấy như giễu cợt.

Cùng ngày hôm , trong doanh cấm vệ quân, mấy ngàn đều phát kẹo.

Võ Bình Lưu đang ngậm viên kẹo, tò mò hỏi Lý Chương:

“Hôm nay tướng quân thế? Có chuyện mừng gì ? Phát kẹo khắp nơi, còn là kẹo lưu ly của Hồng Duyệt tửu lâu, chẳng rẻ gì .”

Lý Chương sờ cằm, ngẫm một lát như hiểu điều gì.

Y vỗ vai Vũ Bình Lưu, bảo:

“Sắp hỷ sự .”

Loading...