Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 27: Phước lành - Dấu vết
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:48:54
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong ngục tối âm u, xích sắt va vang tiếng lách cách.
Bùi Thiệu vóc cao lớn, lặng trong bóng tối, dáng như núi đá hiểm trở. Ánh mắt đen đặc như đầm sâu, đôi mày chau , sát khí lộ rõ khiến ai nấy đều dám thẳng. Võ Bình Lưu một bên, còn nhớ rõ năm xưa từng toán giặc đụng mặt Bùi Thiệu, khí thế dọa cho vỡ mật, đội hình giao chiến tan tác.
Phương Dương trói giá gỗ, thể đẫm máu, thở thoi thóp.
Những gì , gã đều khai cả.
Bùi Thiệu thả dụng cụ tra khảo xuống, nhận lấy khăn sạch, tùy tiện lau m.á.u dính tay, đoạn xoay ngoài, giọng lạnh như băng:
“Tra .”
Phương Dương mười đầu ngón tay đều lột móng, khuôn mặt méo mó vì đau, cố kêu lên:
“Công gia, xin tha mạng! Quốc công gia!”
Bùi Thiệu chẳng buồn đầu, coi như thấy.
Võ Bình Lưu sát theo , nín thở dám hó hé. Y thừa , kẻ dám động Lâm phu nhân thì chỉ đường chết, chỉ ngờ công gia tay tàn độc đến .
Trước khi bước khỏi ngục, Bùi Thiệu áo nhuốm máu, chỉnh dây cột tay. Lý Chương bước , dâng lên khẩu cung của Phương Dương.
Bùi Thiệu lật xem, khẽ :
“Triệu vương …”
Trong triều, ngoài hoàng tử c.h.ế.t yểu và đương kim hoàng đế, còn bốn khả năng nối ngôi: Triệu vương, An vương, Thuận vương và Tấn vương.
Dạo gần đây, thế lực Triệu vương ngầm vận động, trong bốn vị thì là thanh thế lớn nhất. Thánh thượng từng tỏ thái độ, rõ ràng ý. Chỉ chờ điều mà rút lui.
Triệu vương tính nóng, xa chẳng thấu. Nay Thái tử phế, nóng lòng đoạt lấy cơ hội. Biết trong tay Dương Tiêu chứng cứ liên quan tới nghịch đảng Đông cung, bèn nhân đó lập công, mong Thánh thượng ghi công.
Bùi Thiệu trầm ngâm.
Tờ khẩu cung in dấu tay , chính là thứ Bắc Ninh bá Dương Tiêu luôn giữ bên để bảo mạng. Khi dẹp loạn dư đảng Đông cung, tuy y quy phục Bùi Thiệu, nhưng chuyện quá lớn, một là y dám tin , hai là còn lo Trấn Nam Vương , nên giấu nhẹm, đem chứng cứ .
Chứng cứ , thật vẫn còn giấu trong phủ Bắc Ninh bá.
Vấn đề là: Triệu vương ? Hơn nữa, còn giấu ở ?
Chỉ dựa đám tay Triệu vương, tuyệt đối thể. Vậy thì, nhất định là kẻ tiết lộ.
Dư đảng Đông cung? Không hợp lý. Trấn Nam Vương? Càng thể. Nếu Trấn Nam Vương , sớm sai phá hủy, để lộ ngoài, chẳng lẽ còn chờ lôi phơi nắng?
Ngón tay Bùi Thiệu khẽ dừng ba chữ “Trấn Nam Vương”.
Lý Chương khẽ :
“Tướng quân, việc …”
Bùi Thiệu : “Không nên rút dây động rừng.”
Lúc cửa cung còn khoá, cung, cầu kiến Thánh thượng. Ở trong ngự thư phòng chừng một canh giờ, khấu đầu cáo lui. Vừa bước , liền gặp Đức phi nương nương dẫn tới dâng canh.
Đương kim hoàng hậu vì liên luỵ đến Thái tử phế, hiện đang giam trong lãnh cung. Đức phi tạm nắm giữ vị trí đầu hậu cung, mặt trông coi lục cung. Bà cũng là mẫu của Triệu vương.
Bùi Thiệu thấy , liền nghiêng sang một bên, ôm quyền hành lễ.
Trước khi qua, Đức phi bỗng dừng , sang thiếu nữ đang nắm tay , bảo:
“Gia nhi, là Bùi Quốc Công, con từng gặp khi còn nhỏ.”
Thiếu nữ là Đông Gia quận chúa, cháu ruột của Đức phi, phụ là Vĩnh An Hầu.
Đông Gia Bùi Thiệu, mặt mày giãn , :
“Ta chứ. Đây chính là Hổ Uy tướng quân. Hôm Thượng Nguyên, mở tiệc thơ ở Hồng Duyệt tửu lâu, ngài còn sai đưa món ăn bổ vị tới.”
Ánh mắt nàng ánh lên chút mong chờ.
Bùi Thiệu mặt đổi sắc, đáp:
“Vậy ? Hôm đó chủ tiệc là quận chúa, mạo quấy rầy .”
Đức phi để ý sự lạnh nhạt , chỉ mỉm :
“Có duyên phận như thế, cũng là chuyện .”
Đông Gia quận chúa khẽ mím môi.
Bùi Thiệu sắc trời :
“Trời còn sớm, vi thần nên về nhà với nội nhân. Mong nương nương và quận chúa thứ .”
Nói là xin , nhưng đợi hai kịp đáp lời, xoay rời , bước chân thong thả mà kiên quyết.
Đức phi và Đông Gia đưa mắt .
Nội nhân? Tĩnh Quốc Công nội nhân từ khi nào? Chuyện , ai cũng từng đến. Chẳng lẽ nhầm?
Khi Bùi Thiệu trở về phủ, trời sẩm tối. Hắn dùng cơm đơn giản ở Thủy Sơn Đường, Hồ Thiên bên cạnh, dáng vẻ thôi. Bùi Thiệu liếc qua, y mới dè dặt mở lời:
“Công gia, bên Nội Quốc Công phủ tới truyền lời…”
Bùi Thiệu nhấp một ngụm , hỏi:
“Nói gì?”
Hồ Thiên cố lấy can đảm, thưa:
“Nói là khi ngài về phủ, nên sang đó một chuyến.”
Bùi Thiệu gật đầu:
“Biết .”
Rời Thủy Sơn Đường, theo hành lang dài sát tường cao, bước chân dài rộng, Hồ Thiên rảo bước mới theo kịp. Trong lòng y nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Hiếm thấy công gia chịu bước chân Nội Quốc Công phủ như .
Qua hết hành lang dài, mới đến nơi ở của Nội phủ.
Nội Quốc Công phủ là chỗ ở của mẫu , tổ mẫu và các thúc thúc trong nhà. từ nhỏ Bùi Thiệu lớn lên ở Tây Bắc, vốn gần gũi với nhà. Bao năm nay, cũng từng nhờ cậy tìm cách vun vén cho bọn họ. Có lẽ cũng vì mà Thánh thượng càng thêm tín nhiệm .
Trước , Quốc Công phủ phân trong ngoài. Chỉ từ khi lão Quốc Công gia qua đời, Bùi Thiệu mới lấy cớ quen đông , tự xây một bức tường, ngăn riêng Thủy Sơn Đường với phần còn của phủ.
Chuyện khiến trong phủ khó chịu. Truyền ngoài cũng chẳng ho gì. Lão tổ trong nhà khi còn định dùng gia pháp mà trị tội .
cánh chim của Bùi Thiệu lớn mạnh, gì, bọn họ cũng chẳng còn cách nào ngăn cản.
Khi , trong phủ Quốc Công mấy phòng đều rối như canh hẹ. Từ đó về , tuy cùng ở chung một phủ, bọn họ cũng dám bén mảng tới Thủy Sơn Đường, chỉ thế thôi đủ rõ .
Bình thường, nếu việc hệ trọng, Bùi Thiệu cũng ít đặt chân Nội Quốc Công phủ. Nói là sống riêng, cũng chẳng quá lời.
Đêm nay, là do lão tổ sai nhắn với Hồ Thiên, gọi Bùi Thiệu về một chuyến.
Tĩnh An Đường.
Lão tổ năm nay ngoài sáu mươi, mặc áo gấm thêu tùng hạc, đầu vấn khăn đơn, dung mạo tuy dấu vết năm tháng, nhưng vẫn còn vương chút phong tư thuở . Lông mày khẽ hằn hai nếp nhăn, qua càng thêm nghiêm nghị.
Hai bà cháu đôi câu, lão tổ đặt chén xuống, bất ngờ hỏi:
“Ngươi Đông Gia Quận chúa ?”
Bùi Thiệu dùng nắp chén khẽ gạt bọt , lên tiếng.
Lão tổ :
“Đông Gia mới mười sáu, dung mạo đoan trang, tính tình rộng rãi, phẩm hạnh , thật là cô nương hiếm …”
Bùi Thiệu đáp:
“Lại là biểu nào của định nạp nữa ?”
Lão tổ nghẹn lời, rõ tính khí , mấy năm nay cũng chẳng ít chọc giận. Tưởng rằng rèn cái tâm như nước, nhưng lúc lão tổ vẫn đập vỡ chén .
Bà khẽ ho một tiếng, quát nhẹ:
“Nói bậy, đường đường là Quận chúa, thể ?”
Bùi Thiệu “” một tiếng, đặt chén xuống, hỏi tiếp:
“Vậy ai trong nhà thể lấy? Đám nam đinh trong phủ, nào thành ?”
Lão tổ chau mày:
“Sao ngươi cứ khăng khăng như thế?”
Bùi Thiệu nheo mắt:
“Tổ mẫu, tới Bách Hoan Lâu ?”
Lão tổ thở , đáp chậm rãi:
“Chẳng đang đến hôn sự của ngươi ? Sao lôi cái gì Bách Hoan, Bạch Hoan gì đó ? Chỗ đó là chỗ nào, qua.”
Bùi Thiệu bà lâu.
Sau khi rời , Uyển Nguyệt cô cô bước tới đ.ấ.m bóp bả vai cho lão tổ. Bà thở dài một tiếng, giọng chút mỏi mệt:
“Đứa nhỏ , quả thật giống Mậu nhi.”
Bùi Mậu là tên tục của cố Quốc Công gia.
Uyển Nguyệt :
“Công gia mười chín tuổi gánh hết quân vụ Tây Bắc, khổ hơn cả lão Quốc Công năm xưa, tính tình cứng cỏi một chút, cũng là chuyện thường.”
Lão tổ khẽ bật .
Rồi bà hỏi:
“Thủy Sơn Đường tung tích gì ?”
Thật bà rõ, hỏi cũng bằng thừa. Nơi như thành đồng vách sắt, hệt như một nhà riêng biệt, chẳng ai dò điều gì. Đám hạ nhân càng ai dám vượt quá khuôn phép.
Quả nhiên, Uyển Nguyệt chỉ khẽ lắc đầu.
Lão tổ như chợt nhớ điều gì, bèn :
“Ngày mai, cho Văn Mai với Thải Hà trở về, ba tỷ các ngươi sum họp một .”
Đêm đến.
Lâm Chiêu Chiêu sớm buồn ngủ, hôm chỉ chợp mắt một canh giờ. Nay đến giờ Hợi, nàng chẳng mở nổi mắt, đặt đầu xuống gối liền .
Trong giấc ngủ mơ màng, nàng lờ mờ cảm thấy vòng tay ôm lấy eo . Cánh tay rắn chắc, nóng ấm, khiến thể nàng dần trở nên ấm áp.
Chuyện cũng chẳng lạ gì. Hồi lão Tĩnh Quốc Công và Lâm Thượng mất, Bùi Thiệu đêm nào cũng bận đến nửa đêm mới về, nào cũng , đều kéo nàng sát .
Hai dựa gần , chỉ để sưởi lấy chút ấm.
Chỉ là, hôm nay đôi phần khác lạ. Chính cái khác lạ khiến Lâm Chiêu Chiêu đang lim dim buồn ngủ cũng kéo phắt dậy.
Nàng tỉnh , mặt đỏ, thẹn giận.
Nàng đưa tay che miệng Bùi Thiệu, nhỏ:
"Thiếp buồn ngủ ."
Giọng mang theo chút giọng mũi, như đang nũng.
Bùi Thiệu cắn nhẹ đầu ngón tay nàng, :
" nàng vẫn ngủ mà."
Lâm Chiêu Chiêu đáp, chỉ thầm oán: "Đó là nhờ ai đấy!"
Hắn dùng tay vén một góc áo trong của nàng sang bên, để lộ bờ vai trắng muốt như tuyết, làn da trơn mịn, phảng phất mùi hương dịu nhẹ.
Hắn dụi mũi cổ nàng, giọng vẫn kiên quyết:
"Chiều nay hứa , thể nuốt lời."
Lâm Chiêu Chiêu khó lòng lay chuyển, cũng là kẻ chẳng mấy khi an lòng, bèn :
"Được ... nhưng nhanh lên một chút."
Bùi Thiệu nhíu mày, khẽ hừ một tiếng.
Mãi , Lâm Chiêu Chiêu mới hiểu: với nam nhân, đặc biệt là loại cố chấp như chó điên, câu “nhanh lên” chẳng khác gì khinh thường .
Tóm , đêm đó, tuy Lâm Chiêu Chiêu mỏi mệt rã rời, nhưng vẫn ngủ yên một giấc.
Thậm chí mắng là chó điên cũng chẳng ích gì. Thành sáng hôm , lúc nàng ngủ mê man, Bùi Thiệu lúc nào, nàng cũng .
Đợi khi nàng ngủ đủ, khoác áo dậy, vén rèm châu lên, tay áo lụa theo động tác mà trượt xuống, để lộ cổ tay trắng ngần như mây sớm.
Màn giường sắc hải đường, rèm châu ánh lên sắc ngọc ánh nắng sớm, càng tôn rõ những vết đỏ còn vương nơi cánh tay, rực rỡ mê .
Quy Nhạn đang thu dọn ga giường, thoáng liếc qua dấu vết còn in , trong lòng hiểu rõ.
Lúc tiểu thư mới gả phủ Bá gia, công tử Dương Hàn sắp hết thời gian, đương nhiên từng viên phòng. Chiêu Chiêu tiểu thư cũng bởi mà bằng lòng bước chân Bá phủ.
Quy Nhạn giật . Lâm Chiêu Chiêu nhớ chuyện đêm qua, mặt tuy đổi sắc, nhưng tai đỏ lên. Nàng phất tay gọn:
"Thu dọn ."
Bên ngoài, đám cấm quân trong ngoài phủ cũng nhận mấy phần khác lạ ở Bùi tướng quân.
Cả ngày hôm , mặt Bùi Thiệu lúc nào cũng mang ý . Tuy phát kẹo như hôm , nhưng đêm bao cả Hồng Duyệt tửu lâu, mở sáu mươi bốn bàn tiệc, chi cũng chẳng ít.
Võ Bình Lưu kéo Lý Chương , thì thầm:
"Hôm là kẹo cưới, là gì nữa đây?"
Lý Chương nghĩ ngợi một lát, đáp thẳng:
"Không chừng là định cưới thật."
Chuyện phủ Bá gia cháy, cũng qua mấy ngày. Hôm , Lâm Chiêu Chiêu bắt , trong phủ chẳng ai rõ ngọn ngành. Chỉ đó, sắc mặt Vương thị trở , sốt cao, cũng qua đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-27-phuoc-lanh-dau-vet.html.]
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Sau lễ tang của Vương thị, khi cho sửa sang phủ, lão thái quân chọn một ngày lành, dẫn trong phủ tới chùa Tế Thiên dâng hương, kinh, cầu cho sang năm bình an thuận lợi.
So với các nhà quyền quý khác, phủ Bá gia nữ quyến nhiều. Lão thái quân riêng một cỗ xe, còn các nữ nhân chung một cỗ khác.
Lâm Chiêu Chiêu đặt lưng gà gật, ngủ say đến mức cả giọng the thé của Tiêu thị cũng nàng động đậy.
Đến gần nơi, Tiêu thị vỗ vai nàng:
“Dậy , sắp tới .”
Lâm Chiêu Chiêu mơ màng mở mắt, quanh xe. Ngoài Tiêu thị, còn con gái bà là Dương Lan Chi. Riêng Dương Lan Anh thì thấy, Tiêu thị lão thái quân gọi sang cùng.
Nàng đưa tay day huyệt hai bên thái dương. Mặt mày tuy nõn nà, nhưng do ngủ đủ, bên mắt hằn chút thâm nhạt, như men sứ trắng điểm vài nét mực, trông càng thêm yếu mềm.
Tiêu thị thấy, liền :
“Ngươi ngủ cũng giỏi thật, từ lúc lên xe đến giờ thấy mở mắt lấy một . Là đêm qua lén chuyện gì mờ ám ?”
Lâm Chiêu Chiêu vuốt tay áo, uể oải đáp:
“Phải, bắt chó.”
Con chó họ Bùi.
Dương Lan Chi điều , liền khẽ kéo tay áo mẫu . Tiêu thị bật :
“Đùa thôi, đừng để bụng.”
Dương Lan Chi nhỏ giọng hòa giải:
“Tam thẩm khi quen giường mới.”
Lâm Chiêu Chiêu liếc cô. Tính tình cô gái trái ngược với , dịu dàng lễ độ hiếm trong dòng họ Dương. Nàng nghĩ một chút, mỉm :
“Phải, chắc là .”
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đến chân núi Tế Thiên Tự.
Phế thái tử vốn tin Phật. Năm mưu phản, ít sợ Thánh thượng sẽ lệnh triệt miếu, ai ngờ Thánh thượng chỉ một câu: “Phật vốn tội”, khiến dân chúng yên lòng.
Bởi , núi vắng vẻ, xe ngựa nối đậu , hương khách đông đúc. Vừa bước xuống ngửi mùi nhang khói.
Từ chân núi lên chùa, còn leo chín mươi chín bậc đá mới tới nơi.
Nếu do cái trò đặt bày chín chục tầng , Lâm Chiêu Chiêu vốn chẳng tới.
Mới leo hơn năm chục bậc, nàng dừng đ.ấ.m chân.
Tiêu thị lấy lạ:
“Hồi thể ngươi yếu nhược gì , nay thở thế?”
Lâm Chiêu Chiêu đáp.
Tiêu thị hỏi:
“Hay gọi khiêng kiệu như lão thái quân cho tiện?”
Lâm Chiêu Chiêu: “…” So nàng với lão nhân bảy mươi tuổi, còn ai chịu cho .
“Không cần.” Nàng : “Mấy hôm cảm phong hàn, khỏi hẳn. Nghỉ chút tiếp.”
Tiêu thị :
“Ngươi nên bồi dưỡng thể. Như Chi tỷ nhi nhà đây, còn thấy mỏi. Đàn bà con gái mà yếu quá, đến lúc sinh nở là bước chân đến quỷ môn quan…”
Dương Lan Chi vội níu tay áo mẫu .
Tiêu thị chợt nghĩ : phu quân của Lâm Chiêu Chiêu khuất, gì chuyện sinh con? Đừng thấy nàng đẽ, dáng dấp mềm mại đoan trang, nhưng dẫu cũng là quả phụ, đau ốm gì, cũng chẳng ai vì thế mà thương xót.
Từ đến nay, Tiêu thị vẫn chút ganh tị với nhan sắc của Lâm Chiêu Chiêu. Chỉ là, thường chẳng ông trời thương, câu quả sai.
Tiêu thị than:
“Chung quy thì, thể vẫn là quan trọng hơn hết…”
Lâm Chiêu Chiêu vội đáp lời:
“ .”
Cắt ngang lời nàng , sợ nhiều thành khoe khoang.
Ngay lúc , từ xa vang tiếng vó ngựa, nhịp đều như trống trận, mỗi lúc một gần. Ba đang bậc đá liền tiếng động hấp dẫn, đồng loạt ngoái .
Dưới chân núi, một nam tử cưỡi ngựa phi lên. Ngựa đen như mực, mặc trường bào gấm màu trắng bạc, dệt hoa văn hình bảo tướng. Tóc đen rậm cột gọn đỉnh đầu, để lộ lông mày dài, mắt sáng, sống mũi cao, hình hiên ngang. Ngựa đến gần, như một khối đá lớn ném mặt nước phẳng, náo động cả khung cảnh yên tĩnh nơi đây. Quả thực nổi bật vô cùng.
Tiêu thị giật , suýt nữa dám thẳng, kéo tay nữ nhi, nhỏ:
“Mau , là Quốc công gia…”
Lâm Chiêu Chiêu chỉ khẽ rũ mắt.
Bùi Thiệu xuống ngựa, sải chân lên bậc thang, vội mà vẫn vững vàng. Ba họ nép sang một bên tránh đường.
Chỉ trong mấy thở, tay áo phất qua, vượt khỏi ba , phía còn một cung nữ tên Lãnh Hương theo sát gót.
Tiêu thị theo bóng lưng , giấu nổi vẻ xúc động, sang Dương Lan Chi thấp giọng :
“Đó chính là vị Quốc công gia mà nương từng kể với con!
Nếu con thể chút duyên phận với như thế… thì thật đáng giá!”
Lời quá mức lộ liễu, khiến Dương Lan Chi đỏ bừng mặt. Cô chỉ hổ vì mẫu những điều mặt Tam thẩm, mà trong lòng còn ngượng ngùng nên lời.
Một nam nhân cao lớn, tuấn tú đến thế, đừng là một thiếu nữ từng tiếp xúc với lạ như cô, ngay cả những tiểu thư từng gặp nhiều công tử thế gia, cũng khỏi xiêu lòng.
Có điều, các nàng đều — lúc Bùi Thiệu qua, ống tay áo, tay khẽ nhéo ngón tay của Lâm Chiêu Chiêu một cái.
Ngón tay nàng tê tê.
Lâm Chiêu Chiêu ho nhẹ, :
“Đi thôi.”
Tiêu thị bước , kể cho nữ nhi chuyện xưa về Tĩnh Quốc công. Đi mươi bậc, từ phía một sa di bước xuống. Gương mặt sa di non trẻ, dáng vẻ hiền lành, lưng còn mấy khiêng kiệu.
Sa di cúi đầu thi lễ, :
“Phu nhân, tiểu thư, phía khách quý, cần dọn đường. Mời ba vị lên kiệu.”
Tiêu thị lấy lạ. Tế Thiên Tự là ngôi chùa lớn nhất kinh thành, mỗi bậc quyền quý đến lễ bái, thường sẽ tăng nhân Thanh Lộ đón. Việc vốn là chuyện thường. Lần gặp trúng Bùi Thiệu, nàng dò hỏi, nhưng miệng sa di kín như bưng, hé nửa lời.
Sau cùng, ba cũng lên kiệu, một đường thẳng đến cửa chùa Tế Thiên, cũng nhờ đó khỏi bộ leo hết bậc thang.
Sắp đến giờ ngọ, khi quỳ lạy Phật tổ, Lâm Chiêu Chiêu thừa dịp ai để ý, một về phía rừng trúc chùa.
Chẳng bao lâu, quả nhiên Bùi Thiệu theo đến.
Chưa đợi nàng tìm, bụi trúc Thúy, bóng dáng ung dung, hai mắt nàng, ánh lên nét . Gần đây mặc áo màu nhạt, thoạt thêm vài phần phong vị của tuổi trẻ, giữa đôi mày nét thư thái hiếm thấy.
Biết cố ý theo , Lâm Chiêu Chiêu bèn thẳng:
“Ta bảo tự đến là , còn theo tới?”
Bị nàng hỏi, chẳng lấy gì bối rối, chỉ đáp:
“Ta cũng đến lễ Phật.”
Lâm Chiêu Chiêu xưa nay chẳng tin Phật, lười tranh cãi, chỉ hỏi tiếp:
“Trong cung chẳng trận đấu ngựa ?”
Bùi Thiệu đáp gọn:
“Không gấp.”
Hắn bịa cớ quá dễ dàng. Tiêu thị , chứ hôm nay thánh thượng hứng chí, trong cung cuộc đua lớn, cả đám con cháu thế gia đều cung cả, gì ai rảnh rỗi đến Tế Thiên Tự?
Lâm Chiêu Chiêu còn kịp mở miệng, Bùi Thiệu bước tới, dang tay ôm lấy nàng.
Hai sát bên , dáng vẻ vô cùng tự nhiên, như thể từ đến nay vẫn nên là như thế.
Lâm Chiêu Chiêu giật , giãy một chút, nhỏ:
“Chốn cửa Phật yên tĩnh, đừng bậy.”
Bùi Thiệu hạ giọng, :
“Nếu nàng chúc phúc, sẽ thua mất.”
Lâm Chiêu Chiêu đáp. Trong lòng thầm nghĩ, trận đấu ngựa mà thể thua, thì nàng cũng thể chạy một mạch từ kinh thành tới tận Lương Châu!
Thế nhưng ánh mắt trong vắt, lòng nàng mềm . Nàng khẽ hỏi:
“Chàng chúc cái gì?”
Bùi Thiệu trầm ngâm giây lát, ánh mắt khẽ sáng, :
“Để dấu vết cho .”
Lâm Chiêu Chiêu ngẩn :
“Hả?”
Hắn cúi đầu, áp mặt cổ nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, khoé môi khẽ động, thì thầm điều gì đó.
Tai nàng nóng ran, liền đáp do dự:
“Không cửa ! Chàng điên !”
Bùi Thiệu giận, hoặc đúng hơn, vốn chẳng mong nàng đồng ý. Hắn đưa yêu cầu đó, chỉ để nàng dễ dàng chấp nhận điều thực lòng .
Vì , giả vờ nhượng bộ, khẽ :
“Vậy thì, để mang một dấu vết của nàng.”
Nói , nghiêng đầu, để lộ phần vai.
Lâm Chiêu Chiêu , thở dài:
"Chàng…”
Tên đúng là hết cách lý. Thôi thì... chỗ tiện, nhưng nơi thì cũng tạm . Dù cũng thể lấy vạt áo mà che .
Nghĩ đoạn, nàng liền nhón chân, mang theo chút giận, cắn một cái chỗ Bùi Thiệu chỉ.
Sau tai liền ửng đỏ, yết hầu khẽ trượt. Vậy mà tên chẳng thấy đau, còn cúi xuống hôn lên khóe môi nàng, mắt mày híp , nét mặt rõ ràng là vui thích.
Cuối cùng cũng loạn ở nơi chùa chiền.
Chờ Bùi Thiệu rời , Lâm Chiêu Chiêu mới thong thả ngoài dạo một vòng, về sương phòng.
Tiêu thị gặp nàng, bước tới hỏi:
"Ngươi gặp Bùi công gia ?"
Rồi lẩm bẩm một :
"Chi tỷ nhi bỏ lỡ, gặp khi nào."
Lâm Chiêu Chiêu chẳng tỏ vẻ gì, chỉ đưa tay nhéo nhẹ vành tai, đáp:
"Không gặp."
Ở phía trong cung, cuộc đấu ngựa bắt đầu. Bùi quốc công, Bùi đại tướng quân, khi mới thong thả tới muộn.
Hắn y phục cưỡi ngựa, màu đỏ sậm, vai rộng, eo thon, dáng vóc rắn rỏi. Áo mặc sát , càng tôn lên hình tuấn tú, khiến đám quý nữ rời mắt.
Ngay cả Đông Gia quận chúa cũng đưa quạt tròn che mặt, chuyện trò với công chúa bên cạnh, lén về phía Bùi Thiệu.
Thánh thượng cợt :
"Bùi ái khanh tới muộn, tự phạt một chén."
Bùi Thiệu dậy, tiếp lấy chén rượu cung nhân dâng lên, vui vẻ uống cạn:
"Thần tới muộn."
Thánh thượng bảo:
"Thiếu ngươi, trận đấu ngựa còn gì nữa, mau lên sân, để trẫm xem oai phong của quân Tây Bắc các ngươi."
Bùi Thiệu khom lĩnh mệnh.
Cùng sân còn Võ Bình Lưu cùng bốn tướng lĩnh do đưa từ Tây Bắc . Ngay từ đầu, đám quân Tây Bắc như lưỡi kiếm sắc, xông thẳng cuộc chơi. Cướp bóng, chuyền bóng, tay dứt khoát.
Lấy Bùi Thiệu trung tâm, đội như một thể liền mạch, sắc bén vô cùng. Phía đối diện là học trò Hàn Lâm viện hợp cùng sáu bộ, ngừng ép, liên tục để mất bóng.
Trên khán đài, ít cô nương cả dậy, tỏ vẻ xem trận, nhưng mắt chỉ chằm chằm Bùi Thiệu, mặt mày rạng rỡ.
Bỗng một nữ tử nhỏ:
"Sau gáy Tĩnh quốc công, hình như ..."
Mắt lập tức tới. lúc , Bùi Thiệu cưỡi ngựa đuổi theo cầu, lướt ngang qua đài cao. Lúc vung gậy, vạt áo lật lên, cổ lộ rõ. Tất cả đều thấy -- cổ một dấu răng đỏ rõ ràng.
Chỗ , thể nào tự cắn .
Đôi mắt Đông Gia quận chúa cũng trầm xuống.
...Không vẫn Tĩnh quốc công gần nữ sắc ?
"Có khi là muỗi cắn." Một buột miệng, nhưng xong cũng chẳng tin nổi chính .
Các cô nương đài đều im lặng, trong lòng nặng trĩu. Mới khi nãy còn thầm xuân tình rạo rực, lúc tiêu tan quá nửa.
Vừa thất vọng, sinh lòng hiếu kỳ.
Thất vọng vì nam nhân cuối cùng cũng trong lòng. Hiếu kỳ, nữ nhân đó rốt cuộc là ai.
Riêng Đông Gia quận chúa, tay cầm quạt cũng siết thật chặt.