Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 28: Thói quen cũ - Ta chỉ nấu cơm cho phu quân của ta
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:48:57
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tế Thiên Tự.
Lão thái quân Lý Hoan đỡ tay, quỳ xuống bồ đoàn. Trong tay bà là xâu Phật châu, miệng khẽ lẩm bẩm tụng niệm.
Cuối năm , Dương Tiêu phạm , đến nay vẫn trở về nhà. Sau đó, phủ Bá gặp hỏa hoạn, vết thương của Vương thị nặng thêm, mất. Vậy mà Dương Tiêu cũng chỉ về đúng ngày đưa tang, xong trở về cung chép kinh.
Phú quý danh lợi màng, chỉ mong tai họa trong phủ sớm tiêu tan.
Lão thái quân một lòng thành kính, lễ xong thì đến lượt Đại phòng. Anh tỷ nhi cùng hai đứa nhỏ tiến lên, hai tay chắp ngực, quỳ lạy. Kế đó là đến lượt Lâm Chiêu Chiêu. Một nhà già trẻ lạy đủ lượt, xem như tròn đạo.
Lễ kế tiếp là dâng hương, vái tạ, cần nhiều. Lâm Chiêu Chiêu buồn ngủ đến mức suýt ngả giữa chốn chùa chiền, đành tự véo chân cho tỉnh táo.
Dù gì cũng một lòng với phủ Bá.
Xong việc, một chú tiểu dẫn đến hậu viện nghỉ ngơi. Tiêu thị tách sang một gian khác, trong phòng còn chỉ lão thái quân, Dương Lan Anh, và Lâm Chiêu Chiêu gọi ở .
Lão thái quân ghế gỗ bách, vươn tay :
“Chiêu Chiêu, đây.”
Lâm Chiêu Chiêu bước tới, cúi đầu:
“Tổ mẫu.”
Một tuần gặp, lão nhân gầy rộc , mặc áo vải đơn sơ, mặt mũi gầy sọp, mắt cũng đục hơn . Dù Vương thị xưa bà thương mấy, cũng là cháu dâu cả, c.h.ế.t cũng khiến lòng xót xa.
Lão thái quân hỏi nàng ăn ở , thiếu thứ gì , còn định lấy bạc trong kho riêng đưa cho nàng tiêu dùng. Lâm Chiêu Chiêu khéo léo từ chối:
“Con vẫn . Trong nhà đang lúc cần dùng tiền, chỗ con đủ dùng, dám để tổ mẫu bận tâm.”
Lão thái quân vỗ nhẹ tay nàng, mỉm , thêm.
Lý Hoan pha , đặt lên bàn, :
“Tam phu nhân thật khách khí. Lão thái quân suốt ngày nhắc đến , sợ ở ngoài một khi dễ. Còn gọi thợ mau sửa xong Vu Tự Uyển để trở về ở.”
Lâm Chiêu Chiêu đáp:
“Như phiền quá.”
Lúc hai bên đang chuyện, Dương Lan Anh xưa giờ vẫn im lặng, bỗng chủ động dậy rót . Một chén đưa cho lão thái quân, chén đặt ngay ngắn mặt Lâm Chiêu Chiêu.
Lâm Chiêu Chiêu “sủng” mà giật .
Lần , Lâm Chiêu Chiêu lờ mờ nhận Dương Lan Anh ý với , khi còn để tâm. Hôm nay gặp , nàng đành để ý kỹ hơn một chút.
Dương Lan Anh mới mười bốn tuổi, lông mày giống Vương thị, nét mặt giống cha, dáng vẻ mang theo vài phần cứng cỏi.
Vốn đang định nghị , ai ngờ mất đột ngột, cô liền chịu tang, đầu đội khăn trắng, tóc cài trâm, áo quần một màu vải xô, quả chút tiều tụy đáng thương.
Lâm Chiêu Chiêu chậm rãi đưa chén lên miệng, trong lòng hiểu rõ phần nào.
Lời mở đầu là do chính miệng lão thái quân :
“Anh tỷ nhi vốn đang lo chuyện hôn sự, Vương thị mất , e là để tang ba năm. Con gái lớn chẳng mấy chốc là qua thì, để uổng phí mất. Ta , trong đội cấm quân quyền Bùi công gia, tài chẳng thiếu... Nếu thể nhờ mối duyên , hết định một lời, cũng là chuyện .”
Lâm Chiêu Chiêu gì.
Nàng vốn chỉ là sống nhờ trong Bá phủ, ngày xưa chẳng hòa thuận với Vương thị, giờ tới nhờ nàng giúp chuyện hôn sự, thật đúng là màng thể diện. Có lẽ lão thái quân cũng thật sự hết cách, đành đánh liều một phen, đem chuyện giữa Lâm gia và Tĩnh quốc công phủ kể cho Dương Lan Anh .
Khó trách cô nương mấy hôm nay bỗng đổi thái độ.
Lâm Chiêu Chiêu khẽ , đáp:
“Chuyện hôn nhân, dám xen . Hơn nữa, quan hệ giữa Lâm gia và Tĩnh quốc công phủ cũng chẳng thiết gì, tiện.”
Một câu “ thiết”, rõ ràng là ám chỉ Bá phủ đang níu kéo.
Dương Lan Anh cắn môi, mắt đỏ hoe:
“Tam thẩm, chuyện là con ...”
Năm xưa, Vương thị tính tình nóng nảy, Dương Lan Anh cũng chẳng . Khi Lâm Chiêu Chiêu mới gả phủ, Vương thị nhòm ngó của hồi môn của nàng. Nhòm , liền sai Lan Anh tìm cách gây chuyện trong Vu Tự Uyển.
Lâm Chiêu Chiêu quên những việc .
nàng vẫn nhỏ nhẹ:
“Chuyện qua, nhắc gì. Chỉ là lời là thật, chớ gửi hy vọng nơi . Ta quanh năm bước khỏi cửa, nào dịp quen ai là thanh niên tài tuấn? Hơn nữa, bá gia còn đang trong cung, hôn sự trong nhà, chi bằng hỏi bên nhị phòng.”
Dương Lan Anh cúi đầu, che mặt thút thít.
Lâm Chiêu Chiêu đồng ý, lão thái quân cũng thể cưỡng ép. Dẫu đau lòng cháu gái, bà cũng đành bó tay.
Dùng cơm chay xong, cả đoàn trở về. Xe ngựa của Lâm Chiêu Chiêu về hướng phố Đông.
Dương Lan Anh trong xe, đưa mắt theo xe nàng, bực dọc :
“Nàng bao nhiêu của cải, ở phố Đông nhà riêng, còn giao tình với Tĩnh quốc công phủ. Ta thì chẳng chốn nương , nàng cũng chẳng chịu giúp lấy một tiếng, đúng là lạnh nhạt vô tình!”
Lão thái quân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, liền mở mắt, nghiêm giọng:
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Anh tỷ nhi, con cái gì đó?”
“Người giúp con là ơn, giúp là lẽ thường. Ta dặn con, với hiền lành thì chớ nên trở mặt. Bồ Tát mắt, đều thấy cả. Con chịu , cứ theo con đối xử vô lễ với tam thẩm. Giờ nàng giúp, chẳng gì là lạ cả!”
Dương Lan Anh cắn răng, nước mắt lưng tròng.
Còn lời lão thái quân , thì chẳng ai dám chắc.
Trong Tuyết Tịnh Đường, khi Lâm Chiêu Chiêu ngoài về, Quy Nhạn đang thu dọn hòm cơm và quần áo.
Mãn Sương từ ngoài bước , :
“Vừa Thủy Sơn Đường đưa lời, Quốc công gia cung thể nào cũng uống rượu, chỗ chúng chuẩn sẵn canh giải rượu, còn đem nguyên liệu tới luôn.”
Cô vui, má phồng lên:
“Gọi phòng bếp nấu là , bắt bên chứ?”
Theo ý cô, phủ Quốc Công cái gì cũng , ba các nàng tới đây vốn chỉ là hầu hạ nhẹ nhàng, ăn cơm đưa tay mặc áo dâng, cớ giờ lo chuyện nấu nướng? Chẳng lẽ Quốc công gia cố ý tìm cách gây khó dễ Tuyết Tịnh Đường?
Quy Nhạn nhịn , cuối cùng nhịn nổi, bật tiếng, với Mãn Sương:
“Em , bình thường lanh lợi lắm, giờ nghĩ ?”
Mãn Sương hiểu, hỏi :
“Chuyện gì cơ?”
Quy Nhạn lười giải thích, chỉ :
“Việc em đừng lo, để bẩm với tiểu thư.”
Cô đặt nửa bộ xiêm y còn đang hong xuống, rời khỏi tây nhĩ phòng, vén rèm bước chính đường. Vừa ngẩng đầu thấy Lâm Chiêu Chiêu đang cầm bút tô màu lên cành trúc xanh vẽ xong.
Ánh sáng bên ngoài chiếu qua cửa sổ rọi , phủ lên nửa nàng, lông mi nàng dài cong, ánh mắt nắng thoáng ánh sắc nâu, làn da trắng mịn, gương mặt thanh tú như sương sớm đậu cánh hoa, trông chẳng khác gì tiên nữ trong tranh bước .
Ở phủ Quốc Công mấy hôm nay, Quy Nhạn thể nhận tiểu thư đang đổi, nhẹ mà rõ.
Giống như hoa hạnh đầu xuân, sương sớm quyến luyến, đang lặng lẽ hé nở từng cánh một, một lời, nhưng dịu dàng chịu đựng gió sương.
Quy Nhạn khựng , chẳng nỡ lên tiếng.
Chỉ là Lâm Chiêu Chiêu sớm phát giác. Quy Nhạn hồn, bẩm lời từ Thủy Sơn Đường. Lâm Chiêu Chiêu xong, khẽ nhíu mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-28-thoi-quen-cu-ta-chi-nau-com-cho-phu-quan-cua-ta.html.]
“Thật là…”
Bùi Thiệu thẳng nàng nấu canh cho .
Nhắc tới việc , nhớ về sáu bảy năm .
Khi Lâm Chiêu Chiêu mười hai tuổi, tuy là nàng giả dạng phận, trêu ghẹo Bùi Thiệu, nhưng hành vi vô lễ của vẫn khiến nàng theo bản năng mà tránh né.
Thứ nhất, vì nàng tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, hễ nghĩ đến là đỏ bừng, thứ hai, cũng là điều chính yếu — nàng sợ.
Nàng nhận , nếu lúc Bùi Thiệu gì, nàng căn bản chống cự nổi. Ánh mắt khi đó tối tăm, cứ nàng chằm chằm như sói mồi, khiến nàng mấy mộng thấy sói tuyết tha .
Vì , mỗi khi thấy Bùi Thiệu, Lâm Chiêu Chiêu liền đầu chạy, cũng dám đến đại doanh tìm cha, khiến Bùi Thiệu nào tìm cơ hội.
Mãi đến nửa tháng , đầu bếp trong phủ đột ngột qua đời, mới vội về chịu tang. Lâm Thượng bèn bảo một binh sĩ rảnh rỗi trong doanh mang cơm đến cho nàng.
Lâm Thượng tính tình thô lỗ, thủ hạ của ông cũng đều là hạng cứng cỏi, nên Lâm Chiêu Chiêu chẳng kỳ vọng gì bữa ăn. Nào ngờ hôm đầu tiên mang đến là bánh nướng cùng canh đặc, tuy bánh cháy, nhưng mùi vị ngon ngờ.
Mấy ngày , cơm nước trong quân đổi hẳn. Mãi đến hôm cuối khi đầu bếp trở về, Lâm Chiêu Chiêu nén tò mò, bèn tìm tới quân doanh xem cho rõ. Hỏi han một hồi, mới trướng Lâm Thượng nay thêm một gọi là “Bùi Hỏa Đầu”.
Bùi Hỏa Đầu bỏ giáp, mặc áo vải thô, tay áo xắn cao, lộ cánh tay rắn chắc. Trên đầu quấn khăn trắng, tay cầm muôi đảo nồi, qua cũng chút dáng vẻ của đầu bếp thật sự.
Chỉ thấy ban đầu đại khái một nồi cơm lớn, tuy đến nỗi khó ăn, nhưng cũng chẳng gì. Sau đó, xuống ghế nhỏ, mà chiếc ghế so với vóc dáng của thì chật chội, đành co chân. Hắn lật sổ thực đơn , nghiền ngẫm một lát bắt đầu chuẩn món khác.
Đến khi món nấm xào, canh hạt sen củ từ, bánh thịt rán, cùng bánh mì nướng lò, mùi thơm bốc lên nghi ngút, nóng hôi hổi. Hắn bèn xếp chúng một chiếc hộp gỗ.
Lâm Chiêu Chiêu kỹ, cảm thấy cái hộp mà quen mắt lạ thường.
Động tác nhanh, xách hộp bước ngoài. Mà nàng xổm quá lâu, chân tê rần, định dậy thì đụng trúng ngay .
Hai mắt , ai .
Bùi Thiệu: "..."
Lâm Chiêu Chiêu: "..."
Rốt cuộc, Lâm Chiêu Chiêu nhịn , bật :
"Bùi tướng quân! Từ khi nào mà ngươi thành Hỏa Đầu Quân trưởng thế ?"
Trên mặt Bùi Thiệu lộ vẻ tự nhiên, khẽ ho mấy tiếng:
"Ngươi gì chứ, cái gọi là rèn luyện."
Sự thật là, mấy hôm Bùi Thiệu đánh với năm sáu lính tay Lâm Thượng, còn đánh gãy xương . Tĩnh quốc công tức giận, liền đuổi xuống bếp việc.
Lâm Chiêu Chiêu ôm bụng nghiêng ngả. Chợt nàng sững – thì cái hộp cơm quen thuộc chính là cái nàng vẫn nhận mỗi ngày, bữa ăn.
Lâm Chiêu Chiêu giật :
"Là... ăn cơm ngươi nấu?"
Bùi Thiệu rõ ràng lỗ tai đỏ ửng, còn bộ “hừ” một tiếng:
"Sao, cảm thấy vinh hạnh lắm ?"
Lâm Chiêu Chiêu trừng mắt:
" mà... ngươi xem thực đơn xong rửa tay nấu cơm!"
Bùi Thiệu tức thì ném hộp cơm xuống, nhào tới định bắt nàng. Lâm Chiêu Chiêu né , hai đùa giỡn với một trận, bao nhiêu ngượng ngùng phút chốc tan biến.
Về , Bùi Thiệu luôn thấy Lâm Chiêu Chiêu vẻ xem thường . Rõ ràng cẩn thận chọn món ngon, vì nàng mà nấu, thế mà chỉ vì chuyện rửa tay chê bai thương tiếc.
Thế nên, đòi nàng đền bù. Hắn cũng ăn cơm nàng nấu.
Ăn món gì cũng .
Lâm Chiêu Chiêu chẳng thèm đáp, chỉ lườm một cái, thản nhiên :
"Ta chỉ nấu cơm cho phu quân thôi."
Năm chỉ một câu bâng quơ, mà Bùi Thiệu cứ ghi nhớ mãi. Từ đó về , cứ dịp là nhắc tới, hoặc bóng gió mong nàng nấu gì đó cho ăn. Không thật sự bắt nàng rửa tay xuống bếp, chỉ cần đun cho một bình nước cũng .
Bệnh cũ , ba năm vẫn đỡ.
Lâm Chiêu Chiêu xắn tay áo, lấy cam khô, vỏ quýt giã nhỏ, trộn với đàn hương, đậu xanh hoa và cát hoa, thêm nước đun sôi, mới cho chút sâm trắng, điểm ít muối, còn đường thì đổ một nắm lớn, vì Bùi Thiệu vốn thích ngọt.
Mọi thứ xong, nàng hạ lửa nấu nhừ, đợi đến tối Bùi Thiệu trở về thì lọc lấy nước canh, để bình sạch, bưng sang Thủy Vân Trai.
Lúc Bùi Thiệu đang y phục trong phòng nhỏ. Mùi rượu từ bình phong bay , Lâm Chiêu Chiêu ngoài cũng thể ngửi thấy.
Chẳng rõ vì hôm nay uống nhiều đến , thế nhưng mặt mũi vẫn tỉnh táo, còn mang ý . Mãi đến khi xoay cởi đai lưng như đánh vật, mới lộ vài phần men say.
Tiếng Bùi Thiệu vẫn vững vàng:
“Nàng đấy chứ?”
Lâm Chiêu Chiêu đáp:
“Không .”
Hắn :
“Ta đồ xong ngay thôi.”
Nàng đáp nhỏ:
“Ta .”
Một lúc , từ trong tiếng Hồ Thiên nhỏ giọng:
“Khoan , Quốc công gia, còn mặc xong mà!”
Vậy mà Bùi Thiệu bước , Hồ Thiên đành lui . Hắn mặc một bộ y bào màu lam nhạt, tay áo lộn xộn, chẳng hề luộm thuộm mà ngược , còn toát vẻ tùy ý, biếng nhác.
Hắn cúi đầu thấy tay áo một bên dài, một bên ngắn, liền nhíu mày:
“Cái tên Hồ Thiên , mặc cho kiểu gì thế .”
Lâm Chiêu Chiêu bật , bước tới chỉnh vạt áo cho .
Bùi Thiệu ngẩng đầu nàng.
Bất chợt, hai tay đặt lên vai nàng, cúi đầu hôn. Mùi rượu thoảng bên môi, nụ hôn dồn dập kéo dài, như moi hết hương cam mật trong miệng nàng .
Lâm Chiêu Chiêu sức đẩy lui về , lưng tựa bàn, “bốp” một tiếng, giấy tờ rơi xuống đất.
Bùi Thiệu vẫn chịu buông, đến lúc môi nàng đỏ ửng, mắt mờ nước, mới ngừng đôi chút, nàng mà càng khó kìm lòng.
Cuối cùng, Lâm Chiêu Chiêu né khỏi , thở hổn hển:
“Nếu uống canh giải rượu, nó sẽ nguội mất.”
Bùi Thiệu , chỉ nhẹ cắn môi nàng một cái mới đưa tay cầm chén sứ, ngửa cổ uống. Cổ họng trượt lên xuống, đường nét quai hàm hiện rõ, đầy sức hút.
Lâm Chiêu Chiêu lấy mu bàn tay áp lên má, xuống đất, nhặt thứ rơi.
Bùi Thiệu uống xong, đặt chén xuống, định tìm nàng.
Lúc mới thấy nàng đang nửa nửa quỳ nền, đang gì.
Hắn bước tới, cũng xuống bên cạnh:
“Sao thế...”
Chưa dứt lời, mắt rơi tờ giấy trong tay nàng, ba chữ “Bách Hoan Lâu” lộ rõ rành rành.