Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 29: Quan tâm - Ta chưa có ý định làm lành
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:48:59
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Chiêu Chiêu cúi nhặt tờ công văn lên, im lặng một lúc ngẩng đầu Bùi Thiệu:
“Chàng đang cho dò xét Bách Hoan Lâu?”
Bùi Thiệu gật, cũng phủ nhận.
Nàng đặt tờ giấy lên bàn, tay khẽ siết bụng , giọng chậm rãi:
“Bùi Thiệu, tra chuyện . Có ? Dừng ?”
Bùi Thiệu đáp gọn:
“Không .”
Câu trả lời trong dự tính, Lâm Chiêu Chiêu chỉ nghiêng mặt về phía , ánh mắt lên, chỉ chăm chăm xuống nền gạch:
“Có vẫn còn để bụng chuyện năm đó?”
Bùi Thiệu nửa tựa mép bàn, tay vân vê vạt áo. Sau tai và xương quai xanh đỏ hồng vì men rượu, nhưng giọng vẫn tỉnh táo:
“Phải. Chuyện nàng , cũng thể tự tìm .”
Trong lòng mơ hồ hiểu rằng, sự thật còn cách xa nữa.
Lâm Chiêu Chiêu khựng , giọng nàng cũng lạnh :
“Chân tướng với ... quan trọng đến thế ?”
Bùi Thiệu nhạt, từng chữ nặng nề:
“Rất quan trọng.”
Lời như mũi dao, cần sức mà đ.â.m xuyên , dựng một tấm chắn vô hình giữa hai . Muốn phá vỡ, dốc hết can đảm.
Lâm Chiêu Chiêu thở gấp, khí trong n.g.ự.c nghẹn .
Bùi Thiệu ánh mắt rực lên, nàng chớp. Hắn tra cho rõ, thì sẽ tra đến cùng.
“Lâm Chiêu Chiêu, nàng hiểu việc đối với ý nghĩa thế nào.”
Lâm Chiêu Chiêu cụp mắt xuống, hàng mi khẽ rung, như che nỗi buồn.
Có lẽ vì rượu xông lên, lời cũng chẳng còn kìm giữ. Bùi Thiệu tiến gần, thấp giọng:
“Nàng thể màng, thể buông tay, còn thì ?”
Cổ họng Lâm Chiêu Chiêu khẽ chuyển động:
“Ta , giờ quyền quyết định là ở .”
Bùi Thiệu khẽ lắc đầu, tay nắm lấy cổ tay nàng – chỗ từng cắt, vết thương lành. Hắn vuốt qua chiếc vòng cổ mài lâu:
“Trong lòng yên.”
Hắn nhấn giọng:
“Mấy ngày nay sống cứ như mộng, tỉnh nổi. Lúc ở Tây Bắc, ăn cát, đánh với Đột Quyết suốt nửa năm trời, cũng từng mệt đến thế .”
Lâm Chiêu Chiêu mím môi, đáp nhỏ:
“Nếu thấy mệt, thì thôi ...”
Bùi Thiệu quát to:
“Lâm Chiêu Chiêu!”
Nàng sững .
Gân xanh nổi trán , tay siết chặt cổ tay nàng:
“Rốt cuộc là ai, cứ mãi ‘thôi ’, ‘coi như xong’? Là nàng!”
Ngẫm thì buồn thật – - tưởng chừng quyền chọn lựa, nhưng thực chẳng quyền gì cả. Bởi vì , từ đầu vốn thể buông tay. Dù miệng buông, lòng vẫn từng buông.
Lâm Chiêu Chiêu cố rút tay về, nghiêng đầu khẽ:
“Chàng uống nhiều . Tỉnh táo một chút .”
Vì sợ nửa đường Bùi Thiệu ngăn , Lâm Chiêu Chiêu như chạy trốn, khỏi cửa Thủy Vân Trai gặp Hồ Thiên do dự ở hiên. Nàng hít sâu một , khẽ:
“Đêm nay .”
Dứt lời, nàng buồn gì thêm, nét mặt nghiêm , men theo hành lang, thẳng về hướng Tuyết Tịnh Đường.
Hồ Thiên khẽ thở dài trong bụng, hiểu vì cớ gì rối lên thế . Đang rầu rĩ, bên trong phòng truyền tiếng như đồ đạc ném xuống đất. Một hồi xô xát, mới yên .
Y ngập ngừng một chút mới nhẹ nhàng vén rèm .
Dưới nền Thủy Vân Trai lúc hỗn độn: nghiên ngọc Trường Phương, giá bút nung trong cung, bút bạch ngọc, cả lò tráng men đồng... vương vãi một đống.
Bùi Thiệu giữa phòng, vẻ mặt giận dữ, tay cầm bát canh giải rượu. Tay giơ lên như đập xuống, thu về, cứ do dự mấy lượt, cuối cùng đặt bát trở khay. Tuy mắt cửa, nhưng dòm ngó, liền lạnh lùng quát:
“Nhìn cái gì? Vào dọn dẹp .”
Hồ Thiên vội vàng khúm núm bước , lom khom nhặt hết đám văn phòng tứ bảo đất.
Bùi Thiệu nhấc chân phịch xuống ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, lời nào.
Hồ Thiên thu dọn nhanh nhẹn, lau mồ hôi :
“Gia, bên Tĩnh An Đường Thải Hà tới báo, việc gặp ngài…”
Bùi Thiệu lạnh, bật dậy:
“Vừa , cũng đang tìm tới bọn họ!”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Hắn sải bước ngoài, bước chân vững vàng, chẳng khác nào một trận gió mạnh, chút nào là uống rượu say.
Trong hoa viên phủ Nội Quốc Công, lão tam nhà Nhị thúc đang uống rượu với đám tỳ nữ, đùa vui vẻ, bầu rượu chuyền tay, kẻ một chén một ngụm.
Lão tam đang ôm eo một tỳ nữ, ngẩng đầu thấy từ xa Bùi Thiệu khí thế như giông tố xông tới, lập tức sợ tái mặt. Vị Diêm vương mò tới lúc ? Vội kéo tỳ nữ, chui hòn giả sơn trốn.
Ai ngờ Bùi Thiệu thấy, bước thẳng đến, một phen kéo từ trong .
Lão tam tên Bùi Miễn, kém Bùi Thiệu ba tuổi, nay hai mươi hai, quanh năm ăn chơi, xưa nay Bùi Thiệu chẳng buồn quản. hôm nay thì tránh khỏi vạ lây.
Bùi Miễn thấy sắc mặt trưởng, liền nịnh:
“Ca, đại ca của , hôm nay ai chọc ca nổi giận ?”
Chưa dứt lời, Bùi Thiệu giơ nắm đ.ấ.m đánh thẳng mặt , nghiến răng:
“Chọc gì? Con m* nó, ngươi mù chắc? Có cần moi mắt ngươi xuống ?”
Bùi Miễn chẳng hiểu sai chỗ nào, chỉ im thin thít, ôm má như chim non cụp cánh, ngoan ngoãn để Bùi Thiệu kéo thẳng đến Tĩnh An Đường.
Tĩnh An Đường.
Lão tổ đang chọn danh sách nữ nhi trong tộc, bên cạnh là phu nhân đại phòng – mẫu của Bùi Thiệu, tức Liễu thị – đang cùng lão tổ bàn bạc chuyện chọn mai mối.
Liễu thị chừng hơn bốn mươi, mặc bối tử màu xanh thẫm, hoa văn cành nho, tay đeo một chiếc vòng ngọc lục đơn giản, thêm trang sức gì khác. Dáng vẻ tuy mộc mạc, nhưng mặt mày thanh tú, dung mạo vẫn còn tươi tắn, mà trông kỹ, Bùi Thiệu vài phần giống bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-29-quan-tam-ta-chua-co-y-dinh-lam-lanh.html.]
So với lão tổ thì Liễu thị hiền hòa hơn. Khi lão Tĩnh Quốc Công còn sống, trong lòng bà, trượng phu là trời. Nay mất, bà chỉ còn theo lời chồng. Lão tổ Bùi Thiệu sớm cưới vợ, sinh con, mà Bùi Thiệu thì ưa chuyện phiền hà, nên mấy năm nay cũng ít khi gặp .
Lão tổ lật tiếp một trang danh sách, xem :
“Không thể để thằng nhỏ Bùi Thiệu cứ thế nữa.”
Liễu thị khẽ gật đầu:
“Phải, A Thiệu từ nhỏ sống nơi biên ải, bên cạnh, đến nay cũng nên chăm nom.”
Lão tổ liếc bà một cái, ánh mắt chút vui.
Mấy hôm , nha Uyển Nguyệt bên cạnh lão tổ đến gặp hai tỷ Văn Mai và Thải Hà ở Thủy Sơn Đường. Nhắc đến chuyện mai mối, hai chỉ từ chối, gì đáng bàn.
Uyển Nguyệt vốn tinh ý, liền dò hỏi, xem thể để Bùi Thiệu cưới Văn Mai . Ai ngờ Văn Mai thái độ lạnh nhạt, tỏ vẻ gì là mong ngóng, thậm chí còn dặn đừng nhắc chuyện nữa.
Sau đó Uyển Nguyệt hỏi riêng Thải Hà, Thải Hà tính tình đơn thuần, ấp úng một hồi đánh trống lảng sang chuyện khác. Xem , Thủy Sơn Đường đúng là chuyện gì đó, tám phần là dính đến nữ nhi.
Lại đúng lúc chạng vạng hôm nay, trong cung truyền mấy chuyện đồn thổi, Bùi Thiệu càng lúc càng ngang ngược, , cư xử chẳng thể thống gì.
Lão tổ xong chỉ khẽ thở dài một tiếng nặng nề.
Liễu thị nhấp chén , thì ngay lúc đó, tỳ nữ vén rèm, Bùi Thiệu sải bước . Liễu thị dậy :
“A Thiệu, cuối cùng con cũng tới. Ta với tổ mẫu con đang…”
Bà còn dứt lời thì thấy Bùi Thiệu xách theo Bùi Miễn như xách một bao đồ, tiện tay ném , còn thì phịch xuống ghế, thoải mái như ở chỗ .
Bùi Miễn “hắc hắc” gượng, gãi đầu. Hắn thật chẳng hiểu vì lôi tới đây. Chỉ Bùi Thiệu giọng nhàn nhạt như :
“Còn bao nhiêu cô nương các giới thiệu, thì đưa hết cho Bùi Miễn là .”
Liễu thị ho khẽ, lão tổ lập tức vỗ bàn một cái thật mạnh:
“Bùi Thiệu! Ngươi còn lời ?”
Bùi Thiệu vẫn thản nhiên:
“Không . Dù gì cũng là cô nương các chọn, để khỏi phí công vô ích nửa ngày, nên con đặc biệt mang tới một thể ‘chơi cô nương’.”
Ba chữ “chơi cô nương” tai thật chẳng dễ chịu chút nào.
Sắc mặt lão tổ đen sầm như mực.
Bùi Miễn mặt mũi méo xệch, gần như :
“Đại ca, … nào …”
Bùi Thiệu hừ một tiếng:
“Ngươi ? Đêm hôm khuya khoắt, cùng mấy tỳ nữ uống rượu chơi bời, thấy quản nổi ngươi .”
Lão tổ tức giận đến mức mắt đỏ mặt tím, vỗ bàn cái nữa:
“Đủ ! Ngươi xem! Còn thể thống gì của một vị Quốc Công gia nữa hả?”
Hắn bật dậy, nhịn nổi nữa, đạp ngã bàn ghế trong Tĩnh An Đường, quát lớn:
“Ngài là trưởng bối Quốc Công phủ, thể tay với một đứa bé mới mười bốn tuổi?”
Liễu thị run rẩy, lão tổ tông thoáng ngẩn , lập tức tỉnh táo, lớn:
“Ngươi bậy bạ gì thế hả?”
Ánh mắt Bùi Thiệu sắc như dao, chằm chằm lão tổ tông và Liễu thị:
“Đã thì ắt dấu vết.”
Sắc mặt Liễu thị trắng bệch, tay siết chặt khăn, giọng yếu ớt:
“A Thiệu, con dám vô lễ với tổ mẫu như ?”
Bùi Thiệu mím môi:
“Còn thể vô lễ hơn thế nữa.”
Bùi Miễn thầm nghĩ: Không hổ là ca ca, khí thế quả thực khiến khác dám khinh thường. Nếu năm cũng theo quân Tây Bắc đánh trận, giờ đây cũng bản lĩnh như .
Sắc mặt lão tổ tông chuyển sang xanh mét, tức giận vỗ mạnh tay vịn ghế:
“Làm càn!”
Liễu thị cuống quýt bước lên, vỗ n.g.ự.c lão tổ tông trấn an.
Bên , Bùi Miễn thấy tình thế , định lén chuồn , ai ngờ lão tổ tông phát hiện. Lão tổ tông trừng mắt quát:
“Cút về cho !”
Bùi Miễn một tiếng, dám hó hé.
Lão tổ tông mắng:
“Ngươi hôm nay cái trò gì! Còn dám dẫn tỳ nữ hậu viên đùa giỡn!”
Lúc Bùi Miễn mới hiểu, Bùi Thiệu đưa đến đây để gì – cãi với lão tổ tông, bà gì , nên giữ Bùi Miễn để trút giận giùm.
Đầu óc Bùi Thiệu mỗi lúc một tỉnh táo, cẩn thận nhớ chuyện ở Tĩnh An Đường, càng nghĩ càng thấy rõ ràng. Nếu quả thực là như , thì việc phân Thủy Sơn Đường khi xưa là đúng, nhưng vì Lâm Chiêu Chiêu chịu cho ?
Nàng rõ ràng chẳng chút tình cảm gì với đám trong nội phủ, năm đó tách , cũng là để tránh dây dưa với những phòng khác, nàng càng thích kết giao với đám chị em dâu .
Nhớ chuyện cãi vã với nàng, trong n.g.ự.c dâng lên phiền muộn. Tắm rửa ở Thủy Sơn Đường xong, y phục, đèn xử lý công vụ.
Đèn ở Tuyết Tịnh Đường tắt giờ Hợi.
Trong bóng tối, Lâm Chiêu Chiêu cuộn trong chăn, chỉ một . Đã quen ấm của Bùi Thiệu bên cạnh, giờ phút khỏi thấy lạnh, tay chân buốt giá, trong lòng cũng trống vắng lạ thường.
Một bước , thật sự nàng sai chứ?
Nàng tự hỏi nữa.
Không ai trả lời.
Lâm Chiêu Chiêu khẽ rùng , như xua cái lạnh đêm xuân.
Nửa đêm sương xuống nặng, nàng ngủ yên. Mơ mơ hồ hồ cảm thấy trèo lên giường.
Một mùi hương quen thuộc phảng phất bên tai, ấm từ truyền sang, bàn tay dài vươn tới, kéo nàng lòng, ôm thật chặt.
Nóng hừng hực.
Lâm Chiêu Chiêu chợt tỉnh, mở mắt bắt gặp ánh của Bùi Thiệu, vội nhắm , bộ đang ngủ.
Nàng khe khẽ : “Chàng…”
Chưa kịp dứt lời, Bùi Thiệu áp sát, cúi xuống cắn nhẹ môi nàng. Lâm Chiêu Chiêu đau hừ một tiếng, chỉ khẽ :
“Đừng gì cả.”
Rồi tiếp, giọng khàn khàn:
“Ta còn định lành với nàng .”