Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 30: Đó là câu hỏi về ngày hôm qua

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:02
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời còn sáng hẳn, Lâm Chiêu Chiêu trở , đưa tay sờ bên cạnh.

Lạnh.

Chỉ còn sót chút hương mát gối.

Nàng chầm chậm vuốt mép chiếu, gọi Quy Nhạn. Sau khi rửa mặt, vấn tóc, ăn sơ một bữa, nàng sách suốt buổi sáng, lên kiệu khỏi phủ, đến căn nhà ở ngõ Vĩnh An.

Từ đợt Quách Khiếu Vũ đánh úp tại nhà, nàng vẫn nơi . Lần là định tìm trông nom, kẻo để nhà cửa phủ bụi, lạnh lẽo lâu ngày sinh hư.

Tìm cả buổi, nàng mới chọn một cặp vợ chồng trung niên, tính tình thật thà, lai lịch trong sạch, xem chừng thể tin cậy .

Sau đó, nàng lấy một bọc đồ trong nhà đem theo, lên đường trở về phủ.

Hôm trời nắng , lâu mới thấy. Trong kiệu, Lâm Chiêu Chiêu đỡ má, lim dim mắt. Bỗng kiệu dừng , nàng dụi mắt tỉnh dậy, thấy Quy Nhạn vén rèm lên. Phía một nha quen mặt đang .

Quy Nhạn nhận :

“Tiểu Linh.”

Tiểu Linh là tì nữ của nhị phòng Bá phủ. Cô kiệu, hỏi:

“Thật sự là Tam phu nhân ?”

Rồi tiếp:

“Vừa Nhị phu nhân ở lầu hai Vân Khê tửu lâu, thấy bóng dáng giống Tam phu nhân, bèn sai nô tỳ xuống xem thử. Không ngờ quả là thật!”

Vân Khê tửu lâu ở ngay sát bên.

Tiểu Linh cúi , :

“Gặp thì , Nhị phu nhân mời lên cùng một lát.”

Quy Nhạn liền từ chối:

“Chúng dùng bữa xong, đang vội trở về.”

Tiểu Linh vẫn cố mời:

“Phu nhân chớ khách khí, một nhà, trò chuyện đôi câu cũng chẳng .”

Lâm Chiêu Chiêu ngáp một cái, đoán chắc Tiêu thị cố tình gọi , hẳn là chuyện gì đó.

về phủ cũng chỉ , nàng liền :

“Vậy thì thôi.”

Trên lầu hai Vân Khê, trong phòng khá yên ắng. Ngoài Tiêu thị, còn Dương Lan Chi và Dương Lan Anh. Một phụ nhân lạ mặt bên, ăn vận sang trọng, mặc áo lụa màu xanh thêu hoa ngũ sắc, khoác sa mỏng, tay phe phẩy quạt tròn thêu bướm xanh, giọng sảng khoái, vang cả gian phòng.

Thấy Lâm Chiêu Chiêu, Tiêu thị vui mừng :

“Ôi chà! Tẩu tử, đây chính là tam tức phụ mà nhắc đến, cứ chịu mặt, hôm nay rốt cuộc cũng gặp .”

Thì nọ là tẩu tử của Tiêu thị – Tề thị. Lâm Chiêu Chiêu mường tượng , nhớ mang máng nàng ruột của Thị lang Bộ Binh.

Lâm Chiêu Chiêu bước tới, khẽ gật đầu chào:

“Chào tẩu tẩu.”

Tề thị đưa mắt nàng một lượt.

Trước em chồng khen ngợi ít, hôm nay trông tận mặt, quả là hiếm . Nếu trói chân ở Dương phủ, e là thể gả chỗ cao hơn.

Nay kỹ, quả thật Tiêu thị quá. Lâm Chiêu Chiêu mặc áo lụa mỏng màu đinh hương, tay áo ngắn, bên hông thắt dải lụa trắng tinh. Da nàng trắng nõn, mặc màu gì cũng nổi bật làn da như tuyết. Mày ngài, mắt phượng, đuôi mắt cong, lả lơi, sắc sảo mà chói lóa.

Loại như , thường chẳng dễ thiệt thòi.

Đảo mắt Lâm thị nhâm nhi chén , dáng thảnh thơi, nho nhã, Tề thị sinh ý nghĩ kiêng ăn, nghĩ bụng: nếu gầy như nàng , chừng cũng chút dung nhan.

Thật , mỗi thấy , Tề thị đều nổi tâm ăn kiêng một , còn thành công ... tướng mạo phúc hậu hiện giờ của nàng rõ.

Lâm Chiêu Chiêu Tề thị đang , vẫn thong thả uống , trong bụng cũng để tâm. Dù gì tính tình Tiêu thị thế nào, Tề thị tám phần cũng giống , nàng ngại dòm ngó, miễn là mang ác ý.

Trong bữa cơm, Tiêu thị nhắc qua loa rằng vốn là nàng với Dương Lan Chi hẹn Tề thị cùng , gọi cữu mẫu và cháu gái, coi như sum họp một bữa là .

Còn về phần Dương Lan Anh, Tiêu thị tới, nhưng Lâm Chiêu Chiêu đoán chừng là cố ý mượn cớ để gặp .

Quả nhiên, khi ăn xong, Tiêu thị cho Dương Lan Chi về , chính chen kiệu Lâm Chiêu Chiêu, lên lầm bầm:

“Cái con bé Anh tỷ nhi , đúng là ghê gớm!

Hôm nay mời tẩu tử ngoài, mang theo Chi tỷ nhi, lòng nghĩ tẩu tử ca ca quan ở Bộ Binh, cũng quen nhiều trẻ tuổi tài, tính để Chi tỷ nhi cận thử xem. Ai ngờ con bé lấy tin, ấm chỗ, chạy tới, mở miệng một tiếng mợ, hai tiếng mợ, cứ như mợ ruột nó .

Mười bốn tuổi đầu mà mồm mép, tâm cơ còn hơn cả Vương Tâm ngày , mặt thì dày thôi !”

Nói đến đây, nhớ Vương thị mới bảy, tám hôm, liền chắp tay than:

“Vương Tâm , đừng trách ngươi, nữ nhi của ngươi đúng là hậu phúc.”

Đến đây, Lâm Chiêu Chiêu mới chậm rãi lên tiếng:

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

“Anh tỷ nhi chỗ dựa, bá gia lúc nào thả về còn , cũng dễ gì. Nếu ngươi lòng, dìu dắt nàng một chút, chừng nàng ơn tất báo.”

Nói thì nhẹ, nhưng như đẩy việc rắc rối về phía Tiêu thị.

Tiêu thị nghĩ đến nữ nhi Vương thị còn đang trông , trong bụng cũng thấy dễ chịu hơn, chống nạnh đáp:

“Cũng đúng, dễ thì dễ, nhưng cứ giả bộ đáng thương, vẻ đây, Chi tỷ nhi còn gì, nàng sức khoe khoang, thấy chướng mắt.”

Lâm Chiêu Chiêu gật đầu :

“Ừ, .”

Khi kiệu dừng , Tiêu thị thấy chỗ dừng trố mắt — phố Đông, đất đai nơi đây đều là chỗ tụ hội quyền quý trong kinh, một tấc đất bằng cả tấc vàng!

Nàng ngó quanh, suýt chảy nước miếng:

“Của hồi môn của ngươi buôn bán khá thật đấy, đất chỗ , tiền cũng khó mà mua nổi!”

Lâm Chiêu Chiêu :

“Không nhà của , thuê.”

Tiêu thị ngạc nhiên:

“Thế ở nhà ngõ Vĩnh An, thuê tận đây?”

Lâm Chiêu Chiêu thản nhiên đáp:

“Ngõ Vĩnh An ở, chen chúc. Vừa quen để trống biệt viện, nên cho thuê rẻ.”

Tiêu thị thế cũng hỏi thêm quen đó là ai. Nàng phụ Lâm Chiêu Chiêu từng phó tướng ở Tây Bắc, vài bằng hữu chốn quan trường cũng chẳng lạ.

Đang nghĩ ngợi, chợt quanh, hít hà một tiếng:

“Em dâu của , nãy giờ mải trò chuyện, để ý, hóa ngươi ở ngay gần phủ Quốc Công đấy !”

Ngay trong cùng một ngõ, cách ba chục trượng.

Tuy Tiêu thị dẫn Dương Lan Chi tới gặp Tề thị, nhưng xét cho cùng, phủ Quốc Công mới là chỗ bà ý nhất. Nếu thật sự như , cũng coi như rạng rỡ tổ tông.

Tiêu thị hỏi:

“Vậy ngươi gặp Bùi công gia ?”

Lâm Chiêu Chiêu đáp:

“...Làm gì dễ . Bùi công gia là bận rộn, ở gần cũng nghĩa là gặp luôn.”

Tiêu thị gật đầu:

“Phải ha, đúng là hồ đồ. Hơn nữa, dẫu gặp, kiểu tóc của ngươi là phụ nhân, dù là tiên nữ trời, cũng để ý.”

Lâm Chiêu Chiêu khẽ:

“Ha ha, cũng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-30-do-la-cau-hoi-ve-ngay-hom-qua.html.]

Tiêu thị xem xét xong phủ , cuối cùng cũng cáo từ. Người , trời về chiều. Mặt trời lặn phía tây, lấp lánh nơi cuối trời.

Trong căn bếp nhỏ Tuyết Tịnh Đường, Lâm Chiêu Chiêu xắn tay áo, loay hoay nấu nướng. Mãn Sương ngoài cửa, đẩy nhẹ rèm hỏi:

“Thật cần em giúp gì ?”

Lâm Chiêu Chiêu vo gạo xong, hất nước tay, đáp:

“Có chứ.”

Mãn Sương :

“Vậy đang món gì ?”

Lâm Chiêu Chiêu đáp ngắn gọn:

“Nấu thử.”

Đã lâu nàng bếp, Mãn Sương nghi ngờ cũng . Nhất là nấu canh giải rượu như hôm qua. Nhớ cách , nàng đập vài quả trứng gà, thêm hành hoa, ít gia vị, đánh đều lên.

Đợi nồi nước sôi, nàng rót trứng từng lượt, hâm thêm, tới ba lượt như thế. Sau cùng rắc chút muối, múc bát bạch ngọc. Món ăn đơn giản, nhưng hương sắc đủ đầy, thơm nghi ngút.

Mãn Sương ăn một chén, nóng đến mức suýt bỏng đầu lưỡi, vẫn đưa ngón cái khen:

“Ngon thật đó!”

Lâm Chiêu Chiêu bảo:

“Thổi nguội hãy ăn, coi chừng nóng.”

Nàng đặt tay lên bát cháo, thấy cũng đến lúc, đoán chừng Bùi Thiệu sắp về, liền bưng khay về hướng Thủy Sơn Đường.

Gặp Thải Hà hành lang, Thải Hà thưa:

“Công gia tới Thanh Ti đình, để nô tỳ đưa phu nhân tới.”

Lâm Chiêu Chiêu khay tay, nghĩ ngợi một chút bảo Thải Hà:

“Ngươi mang cháo đến , theo .”

Dọc theo đường nhỏ, hoa cỏ chen lối, tiếng côn trùng kêu râm ran giữa đêm xuân, cỏ non tỏa hương mát lành, gió khuya lùa qua khiến khẽ rùng . Trên dòng nước dài, đèn thú dát vàng lấp lánh, ánh lên bóng sáng lấp loáng chân.

Lâm Chiêu Chiêu giẫm lên vệt sáng , chậm rãi bước tới Thanh Ti đình.

Nơi đó tối tăm, một lò đất nhỏ đang đốt than, ánh lửa ấm hồng, phía đặt một bình rượu đang hâm nóng.

Bùi Thiệu xếp bằng sàn gạch, bờ vai rộng lớn, lưng thẳng như cây tùng, tay cầm chén ngọc, ngửa đầu uống rượu, một ngắm trăng.

Nghe tiếng bước chân vọng , khẽ phất tay, giọng trầm:

“Không dặn , dù chuyện lớn cũng đừng tới quấy rầy .”

Thải Hà liếc Lâm Chiêu Chiêu, khẽ gật đầu, lặng lẽ lui xuống.

Lâm Chiêu Chiêu bước từng bậc đá lên đình, dáng nhẹ nhàng.

Bùi Thiệu chợt như nhận , lập tức đầu, ánh mắt liền chạm nàng.

Khóe môi mím , giọng cứng nhắc:

“Nàng tới gì?”

Lâm Chiêu Chiêu một lát, chậm rãi bước tới, vuốt tay áo, xuống bên cạnh.

Giữa hai , còn cách một cánh tay.

Nàng đặt bát canh trứng xuống, liếc một cái, nhỏ:

“Biết uống rượu, nấu chút canh đưa tới.”

Bùi Thiệu liếc bát canh, mắt ngưng , uống thêm một ngụm rượu:

“Sớm nàng tới, chọn chỗ .”

Lâm Chiêu Chiêu bộ dậy, Bùi Thiệu bất chợt nghiêng , giữ lấy vạt áo nàng.

Ánh mắt như nước sâu, nặng nề đè xuống.

Quả là giỏi cãi, mồm mép ai sánh , rõ là học của ai.

Hắn giơ tay cầm bát canh, hai ba ngụm uống sạch, lông mày cũng giãn , còn nâng bát :

“Rót thêm một chén nữa.”

Lâm Chiêu Chiêu nhún vai:

“Hết .”

Bùi Thiệu:

“Không thể chuyện đó.”

Lâm Chiêu Chiêu đáp:

“Thật mà. Nhà đứa tỳ nữ tham ăn, ăn hết .”

Bùi Thiệu nhíu mày:

“… Tỳ nữ của nàng là heo chắc?”

Lâm Chiêu Chiêu lườm một cái, định dậy thật, nhưng còn kịp, Bùi Thiệu nhanh tay kéo nàng trở , tự dịch sát, cách lúc đầu liền biến mất.

Một tay vòng qua eo nàng, tay giữ lấy cổ tay, giọng vui:

“Nàng hiếm khi xuống bếp, đem phần ngon cho khác ăn, còn nổi giận, nàng bênh vực .”

Hắn cau mày, giọng trách móc, nhưng ánh mắt như đòi dỗ dành, giống y như con ch.ó lớn bỏ rơi.

Lâm Chiêu Chiêu đưa tay, khẽ vuốt cằm , bật :

“Vậy còn giận ?”

Nàng hỏi chuyện hôm qua.

Bùi Thiệu siết chặt vòng tay, cần nghĩ ngợi:

“Giận.”

Lâm Chiêu Chiêu nhỏ:

“Nhỏ mọn.”

Bùi Thiệu liền đáp lời từng câu nàng từng :

“Đâu đầu nàng tính .” hỏi: “Nói thật , trong lòng nàng, quan trọng là gà luộc quan trọng hơn?”

Lâm Chiêu Chiêu cau mày:

“Gà luộc là ai?”

Bùi Thiệu nghiến răng:

“Hay lắm, đến lúc mà nàng còn vặn .”

Lâm Chiêu Chiêu: “…”

Chốc lát , Bùi Thiệu lẩm bẩm:

“Gà luộc… chính là Dương Hàn.”

Ý mặt Lâm Chiêu Chiêu chậm , dần trở nên yên lặng.

Bùi Thiệu khẽ hừ một tiếng.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt gáy nàng, một hai , dừng .

Dưới ánh trăng đêm xuân, trong mắt hiện một tầng sáng mờ ảo. Hắn ghé gần nàng, rượu phảng phất theo thở, thấp giọng:

“A Mộ, … chuyện giữa nàng và Dương Hàn.”

Loading...