Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 31: Bạn bè - Được voi đòi tiên
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:05
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Chiêu Chiêu ngẩng đầu, nhướng mày, thẳng mắt Bùi Thiệu.
Nàng hỏi:
“Thật sự ?”
Bùi Thiệu giọng đều đều:
“Ừ.”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ:
“Nếu , sẽ thôi tò mò chứ?”
Thực , điều nàng hỏi là: Nếu , dừng tra xét ?
Bùi Thiệu đáp:
“Có lẽ . A Mộ, nàng nên để lòng yên một chút.”
Lặng im chốc lát, nàng cụp mắt xuống, đưa tay sờ mép lò đất, :
“Cho chút rượu.”
Canh nóng uống , như lửa chảy từ cổ họng xuống tận bụng. Mặt Lâm Chiêu Chiêu ửng đỏ, nàng cầm chén rượu trong tay, ánh trăng ngoài hiên chiếu đáy chén, lấp lánh ánh bạc.
Niên niên tuế cựu thời nguyệt*.
*Niên niên tuế cựu thời nguyệt (年年岁旧时月): Trăng vẫn là trăng năm cũ, năm nào cũng , chỉ xưa còn. Dùng trong bối cảnh hoài niệm, diễn tả sự trường tồn của thời gian (như vầng trăng vẫn soi như xưa), đối lập với sự đổi của con , cảnh vật, gợi cảm giác tiếc nuối, nhớ thương những chuyện cũ qua.
Năm mười bốn tuổi, nàng từng đẩy cửa sổ , để ánh trăng đổ thẳng xuống .
Trên cổ tay quấn một lớp vải dày, vết thương vẫn lành hẳn, mỗi khi đêm đến là đau âm ỉ như kim châm loạn xạ. Nỗi đau khiến nàng khó yên giấc, cũng giống như lúc .
Nàng ngẩng đầu trăng.
Bùi Thiệu cũng lúc ngẩng lên, bắt gặp ánh sáng trăng đêm.
Không ai gì, cũng chẳng đoán lòng .
Nàng đưa tay phía ánh trăng, khẽ khép , mở . Lòng bàn tay trống trơn, chẳng giữ gì.
lúc , từ vang lên tiếng đàn tranh, gần xa.
Khúc nhạc nhẹ nhàng, thanh thoát, Lâm Chiêu Chiêu hiểu rõ, chỉ cảm thấy cuốn theo.
Nàng vẫn thích tiếng hát dân gian mộc mạc ở Tây Bắc hơn, nhưng điều đó chẳng ngăn nàng hút giai điệu .
Trong Thiện Tín Đường, lúc đó chỉ nàng và vị công tử từng cứu nàng.
Nghe , công tử là Dương Hàn, tam công tử của Bắc Ninh bá phủ. Bẩm sinh mang bệnh, nhưng thông minh lạ thường, mười tám tuổi đỗ thám hoa, hoàng thượng đích ban chức, nhập Hàn Lâm viện, triều việc.
Chỉ tiếc, chẳng bao lâu, bệnh tình nặng thêm, đành xin lui về nhà tĩnh dưỡng. Thánh nhân tiếc tài, còn xuống chỉ rằng: nếu thể chút khá hơn, thể hồi triều bất kỳ lúc nào.
Năm , Bắc Ninh bá phủ cũng vì mà rạng danh.
Lần đầu tiên Lâm Chiêu Chiêu gặp Dương Hàn, nàng đang trọng thương, đầu óc mơ hồ, chẳng rõ chuyện gì. Chỉ , là y tay cứu . Y còn cùng của Bách Hoan Lâu điều gì đó, đó nàng mới thể trốn khỏi nơi , nương náu trong Thiện Tín Đường.
Dương Hàn là .
Y sai dò hỏi tình hình của nàng, tìm Quy Nhạn đưa tới. Nhờ , Lâm Chiêu Chiêu mới yên lòng phần nào, tạm thời thoát khỏi hiểm nguy.
cảnh ngộ của Dương Hàn và tiếng đàn , chẳng giống . Trong khúc nhạc khổ sở, chỉ thấy thư thả, nhẹ nhàng.
Âm điệu nàng nhớ về tuổi thơ — lúc cùng đám trẻ bắt cá, mò tôm suối, chen chân với Bùi Thiệu trong đêm hội hoa đăng, cùng mua bánh khoai môn, ăn kẹo hồ lô.
Chẳng từ khi nào, nàng men theo tiếng đàn, tới một sân viện. Qua hàng rào, nàng thấy một bóng cao gầy ghế đá, vai khoác áo hồ trắng, đầu ngón tay lướt nhẹ dây đàn, dư âm ngân mãi dứt.
Đó là đầu tiên nàng gặp Dương Hàn.
So với Bùi Thiệu cương nghị, đường nét rõ ràng, đôi mắt sắc bén, thì Dương Hàn gầy hơn, chân mày nhạt, con ngươi cũng nhạt, chỉ đôi môi đỏ hồng, toát vẻ mềm mại. Nhìn qua chút thư sinh yếu đuối, nhưng dáng vẻ mang nét nho nhã, như sách lâu năm, khiến liền nghĩ: chắc thể mở miệng là thơ.
Chỉ là da mặt trắng bệch, trông như mang bệnh.
Y nâng cằm, hiệu về phía chiếc ghế đá cách đó xa, :
“Trời lạnh, tạm một lúc.”
Lâm Chiêu Chiêu sững , cũng rảo bước xuống.
Dương Hàn nghiêng đầu hỏi:
“Muốn khúc nào ?”
Nàng đáp khẽ:
“Tây Mạc Dao.”
Vừa xong liền hối hận. Dương Hàn sinh và lớn lên ở Thượng Kinh, e là bản khúc xưa .
Thế nhưng chỉ thấy y cụp mắt, trầm ngâm giây lát, ngón tay khẽ động, tiếng đàn liền vang lên giữa sân, vang từng nhịp rõ ràng như gió bão nổi lên.
Âm vang dồn dập, khí thế mạnh mẽ, nhưng từng nốt nhạc sai lệch chút nào so với khúc trong trí nhớ nàng.
Lâm Chiêu Chiêu ngây , mắt tròn lên, nước mắt chẳng rõ từ lúc nào rơi, nhỏ giọt mu bàn tay.
Đó là bài hát mà Lâm Thượng từng đàn cho nàng, cũng là khúc ca Bùi Thiệu từng khẽ ngâm.
Sau khi rời xa quê nhà, nàng ít nghĩ về quá khứ. giờ khắc , mới hiểu — nghĩ, mà là dám nghĩ.
Nàng vội vã đưa tay áo lau lệ, cố nén , nhưng khúc nhạc vẫn dừng. Tiếng đàn dần chậm , nhẹ nhàng chuyển sang một bản khác.
Lần , giai điệu mềm mại, uyển chuyển như áng mây cuối chân trời, như lời ru hiền ngày xưa còn vang vọng.
Cổ tay áo nàng ướt đẫm, tiếng nghẹn ngào nén trong cổ, nước mắt mỗi lúc một nhiều, cách nào kiềm , chỉ thể cắn môi, thở .
Chỉ chốc lát , mặt nàng hiện một chiếc khăn tay.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, nheo , thấy Dương Hàn đang nửa quỳ, đưa khăn tới, nhẹ giọng :
“Dùng .”
Lâm Chiêu Chiêu đỏ mặt. Không thẹn thùng, mà là hổ.
Nàng khẽ lắc đầu, từ chối:
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Cảm ơn... nhưng mà... hức... .”
Dương Hàn khẽ , mi mắt cong cong. Trong khoảnh khắc , Lâm Chiêu Chiêu cảm thấy y như hoà ánh trăng lưng, như thể Nguyệt Thượng Tiên Tử chẳng còn cô đơn nữa, bởi nhân gian Dương Hàn.
Gió nhẹ trăng trong, ánh sáng trong vắt như ngọc.
Nếu Lâm Thượng là , Bùi Thiệu là yêu...
Thì Dương Hàn — chính là bằng hữu của nàng.
Nàng khẽ thì thầm như khắc lòng:
“Huynh thực sự là .”
Khi , rượu trong chén cạn, trăng treo giữa trời. Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở dài.
Một lát , Bùi Thiệu hỏi dồn:
“Hết chuyện ?”
Lâm Chiêu Chiêu ngẫm nghĩ, :
“Sau đó, học vẽ, học chữ. Vừa khéo, là Dương Tam tiến cử gặp Thanh Lộ phu nhân.”
Bùi Thiệu hỏi:
“Thật còn gì nữa ?”
Lâm Chiêu Chiêu: “Có vì chuyện đó mà lòng, thích Dương Hàn, bỏ , lấy ?”
Bùi Thiệu nghẹn lời, giọng cứng :
“Ý nàng là ?”
Lâm Chiêu Chiêu nheo mắt, trong mắt sáng rực:
“Chẳng trong lòng đang nghĩ thế ?”
Bùi Thiệu im lặng.
Quả thật, nàng trúng đôi phần.
Lâm Chiêu Chiêu gạt tay , chống chân dậy, nếu nhờ Bùi Thiệu đỡ kịp, suýt nữa nàng đổ cột. Nàng nhíu mày than:
“Sao trời đất cứ vòng ?”
Nàng nắm lấy tay , hốt hoảng :
“Chẳng lẽ trời sắp sập? Giờ ? Chàng còn ngây đó gì, mau chạy !”
Bùi Thiệu nhịn , bật thành tiếng.
Lâm Chiêu Chiêu say. Bình thường nàng uống ba bốn chén rượu trái cây cũng chẳng xi nhê, đêm nay chỉ mới uống một chén lảo đảo, e là rượu quá mạnh.
Nàng chật vật vững, ngẩng đầu , thấy , cảm thấy gì . Lắc đầu vài cái, giọng lười nhác:
“Ta say ... ngủ.”
Nói đoạn, nàng loạng choạng bước xuống đình. Bùi Thiệu giật , vội đưa tay kéo nàng :
“Cẩn thận, ngã thì khổ.”
Lâm Chiêu Chiêu đá chân một cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-31-ban-be-duoc-voi-doi-tien.html.]
“Đã sắp ngã, ôm ?”
Nói xong, nàng chút ngượng ngùng mà vòng tay ôm cổ , nhón chân, mơ hồ:
“Ôm .”
Gần đây, nàng ít khi như . Giọng mềm như nước, ánh mắt cũng mơ màng, khiến Bùi Thiệu n.g.ự.c nóng rực, yết hầu chuyển động. Hắn lập tức bế nàng lên, bước nhanh về Tuyết Tịnh Đường.
Vừa đặt lên giường, Lâm Chiêu Chiêu lăn trong, vỗ tay bên cạnh hiệu:
“Lại đây.”
Bùi Thiệu cởi áo ngoài, động tác khựng . Nhướng mày nàng, cảm thấy nàng gọi như gọi chó.
Lâm Chiêu Chiêu lờ mờ buồn ngủ. Biết nàng mà ngủ là ngủ như chết, Bùi Thiệu vội nâng mặt nàng lên, khẽ dỗ:
“Đừng ngủ.”
Lông mi nàng khẽ động, khẽ đáp một tiếng:
“Ừm…”
Hắn cúi đầu, mút lấy môi nàng, dần dần mạnh hơn, hôn sâu . Đến khi nàng khó thở, đưa tay đ.ấ.m n.g.ự.c , mới dừng , nửa đè lên nàng, tay ôm lấy vai, hôn lên má nàng, khẽ :
“Tỉnh ? Còn tính sổ với nàng .”
Lâm Chiêu Chiêu ngơ ngác:
“...?”
Bùi Thiệu hừ lạnh:
“Tên gà luộc đó đàn, học, còn dịu dàng hơn . Hai , ngắm ngắm trăng, đêm vui lắm ?”
Lâm Chiêu Chiêu im lặng hồi lâu, mới giơ tay chọc trán , :
“Bùi Thiệu, đừng ngang bướng nữa. Là chính mà.”
Bùi Thiệu nghiến răng, cắn nhẹ lên cổ nàng, thấp giọng hỏi:
“Ta , nhưng cũng —khi mấy thư gọi nàng về Tây Bắc, nàng chịu?”
Lâm Chiêu Chiêu đáp khẽ:
“Bởi vì…”
Bùi Thiệu :
“Vì quen khí hậu Thượng Kinh, ở đó bằng hữu, trông coi tài sản phụ để ... Những lý do , đều quen .”
Lâm Chiêu Chiêu mím môi, đáp.
Hắn hỏi:
“Có là vì phủ Quốc Công?”
Trong mắt nàng ánh lên vẻ mơ hồ, hỏi ngược:
“Gì cơ? Phủ Quốc Công nào?”
Lâm Chiêu Chiêu kín miệng, nhân lúc nàng say mà dò hỏi, quả dễ.
Bùi Thiệu cũng chẳng trông mong gì nhiều, chỉ đành nhân cơ hội đòi cái khác.
Hắn ghé sát cổ nàng, ấp úng:
“Ta vui.”
Câu buông , liền khiến Lâm Chiêu Chiêu mềm lòng, nàng đưa tay xoa nhẹ tóc :
“Ngoan.”
Bùi Thiệu tiếp:
“Hôn một cái.”
Lâm Chiêu Chiêu dịu dàng đặt môi lên trán , :
“Đừng buồn nữa.”
Hắn khẽ hừ một tiếng, đưa tay chỉ môi .
Lâm Chiêu Chiêu liền cúi xuống, hôn môi một cái, thở hai hòa một lát, chỉ vành tai và bên cổ, chỗ đó ửng hồng:
“Chỗ nữa.”
Lâm Chiêu Chiêu lời, khẽ gật đầu, cúi theo.
Bùi Thiệu thở nặng hơn vài phần, khẽ:
“Dùng sức thêm chút.”
Không lâu , tay bắt đầu yên phận, trong mắt ánh lên tia sáng khác lạ:
“Ta còn nữa…”
Kẻ từ tới giờ, cái tật “ voi đòi tiên” đúng là chẳng sửa .
Lâm Chiêu Chiêu mất kiên nhẫn, giơ chân đá một cái:
“Tránh sang một bên cho mát.”
Cuối cùng, Bùi Thiệu vẫn như ý.
Cả đêm trôi qua, ai lên tiếng.
Sáng hôm , còn tới giờ Mão, Bùi Thiệu lặng lẽ trở dậy.
Nhiều năm nơi quân doanh khiến quen tự lo liệu, động tác nhanh gọn, một tiếng động, chỉ một chốc chỉnh tề, đai ngọc buộc chặt, dáng vẻ tuấn tú, thần sắc sáng sủa.
Hắn xoay , vén rèm lên, về phía giường.
Lâm Chiêu Chiêu đang nghiêng, vài sợi tóc rơi vai trắng như tuyết, nàng ngủ say, lông mi rũ xuống, môi vẫn còn sưng.
Khuôn mặt dịu , khóe môi khẽ cong, ngay cả chính cũng đang .
Hắn nhẹ nhàng buông rèm, rời khỏi chính phòng.
Quy Nhạn và Văn Mai đang ngoài đợi.
Hắn dừng bước, dặn Quy Nhạn:
“Vào thu dọn một chút.”
Ý là thu gom quần áo rơi rớt đất.
Quy Nhạn đáp một tiếng lui xuống.
Bùi Thiệu sang Văn Mai, bảo:
“Ngươi đây.”
Trong lòng Văn Mai khẽ động, theo bóng lưng nam nhân phía , tuy rõ thể, nhưng trong bụng vẫn khỏi chờ mong.
Lúc sắp khỏi Tuyết Tịnh Đường, Bùi Thiệu mới mở miệng:
“Ngươi với Thải Hà, ở chỗ Uyển Nguyệt để lộ điều gì?”
Văn Mai chợt hoảng hốt "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất:
“Công gia, nô tỳ tuyệt dám lắm lời! Xin công gia soi xét cho!”
Bùi Thiệu đầu , cần cô biện bạch, chỉ lạnh nhạt :
“Cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Mồ hôi trán Văn Mai nhỏ từng giọt.
Cô hề phản bội Thủy Sơn Đường một cách rõ ràng, nhưng lúc ở chỗ Uyển Nguyệt, cô lộ vẻ yếu lòng, sơ hở, e rằng Uyển Nguyệt sẽ tra gốc rễ.
Bùi Thiệu vốn dung thứ những kẻ hai lòng. Nay định đoạt, cô chẳng còn đường lui.
Giờ phút , Văn Mai cũng còn lời nào để , chỉ hận chính lúc cẩn trọng, cuối cùng hỏng việc.
Cô cúi rạp , dập đầu lạy:
“Nô tỳ tội, xin công gia sai bảo.”
Bùi Thiệu :
“Ngươi hãy đến Tĩnh An Đường, để lộ một chuyện.”
Không lâu , Văn Mai trở Tuyết Tịnh Đường, sắc mặt trắng bệch, thần sắc rối loạn, trong lòng ngổn ngang.
Cô vốn nghĩ, công gia với Lâm thị chẳng qua là tình xưa dứt, nay gặp thì lòng nhẹ, chẳng mấy chốc sẽ nguôi. giờ mới rõ, đó chỉ là suy đoán của riêng cô mà thôi.
Cùng lúc , Bùi Thiệu hạ triều, thấy Hồ Thiên chờ cạnh ngựa.
Hồ Thiên những ngày qua ở kinh thành, suốt đêm để kịp trở về, bụi đường còn phủi sạch.
Y đưa cho Bùi Thiệu một phong công văn tra xét. Bùi Thiệu cầm lấy xem, trầm ngâm chốc lát, :
“Đi tìm một vẽ tranh, vẽ chân dung từng .”
Hồ Thiên hỏi:
“Gia vẽ ai ?”
Bùi Thiệu đáp:
“Thanh Lộ phu nhân.”