Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 32: Tướng quân - Ta thấy giống huynh muội hơn
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:08
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở dĩ để Hồ Thiên việc , một là để rèn luyện, hai là nếu giao cho như Lý Chương, e sẽ khiến kẻ khác sinh nghi.
Mà Hồ Thiên việc, quả thật dáng.
Lâm gia vốn quê ở Từ Châu. Trước đời Lâm Thượng, cả nhà vẫn ruộng sinh sống. Năm Thái Xương thứ mười lăm, Từ Châu gặp lụt lớn, Lâm lão thái gia bèn dắt cả nhà chạy kinh tránh nạn, ở vùng ven kinh thành mà an cư.
Lúc Lâm Thượng mười lăm tuổi, là con thứ, nhà nghèo chẳng điều kiện cho học hành, bèn theo đoàn thương buôn xuôi ngược Nam Bắc mất sáu năm.
Sau ở Lương Châu gặp một nuw tử đồng hương, nên duyên chồng vợ. Chẳng ngờ vợ sinh con xong thì mất sớm. Lâm Thượng đành ôm con về nhà vợ, đó đúng dịp giặc Đột Quyết tràn sang, bèn theo binh nhập ngũ.
Từ một tiểu binh, nhờ lập công mà dần phong tới chức ngàn hộ, lên tham tướng, cùng cũng chỗ ở Lương Châu.
Còn biểu ca Lâm Đường, trưởng tử của Lâm lão thái gia, từ nhỏ sách, thi mãi chỉ đậu tú tài, gia cảnh nghèo túng, sống chật vật. Sau khi Lâm Thượng phát đạt, thường xuyên chu cấp giúp đỡ nhà ca ca.
Lâm Thượng công việc bề bộn, đủ sức quản lý hết tài sản, nên khi Lâm Đường ngỏ ý hỗ trợ, liền sảng khoái giao phó.
Nếu Lâm Thượng, nhà Lâm Đường e chẳng thể trụ nổi ở kinh thành.
Chỉ tiếc, Lâm Thượng tin nhầm .
Lâm Đường lòng như sói, lợi thì tham, tin Lâm Thượng tử trận, chẳng buồn thương tiếc, trái còn vui mừng. Trong mắt ông , Lâm Thượng c.h.ế.t là , c.h.ế.t mới , bởi bao nhiêu ruộng đất cùng cửa hàng, giờ đây, đủ cho ông ăn xài cả đời.
Đến khi Lâm Chiêu Chiêu trở về, mấy biểu , biểu tỷ đều xem thường nàng, cho là gái quê, quê mùa, chẳng điều.
Hồ Thiên tra , khi trong kinh, tiệm may Đức Khang chuyên may xiêm y cho con cháu Lâm gia, mỗi một quý đặt đến sáu bộ, vải vóc sang quý, xa hoa.
Còn Lâm Chiêu Chiêu, chỉ hai bộ áo, đều dùng loại vải rẻ nhất, nha theo hầu tiểu thư còn mặc hơn nàng.
Cả nhà Lâm biểu thúc đúng là lũ vong ân phụ nghĩa.
Vì thế, Lâm Chiêu Chiêu nhẫn nhịn một năm trời, bất ngờ tay, đoạt bộ gia sản. Chuyện trong đó khổ nhọc thế nào, chẳng dễ kể giấy.
Sau khi lấy thứ vốn thuộc về , Lâm Đường thúc giở trò vô , cho đến cửa hàng gây sự.
Lâm Chiêu Chiêu liền thuê hết đám ăn mày ở ngoài kinh thành, mỗi ngày trả công, để họ vây quanh nhà Lâm Đường thúc, cho ông mất hết mặt mũi, lúc mới chịu yên.
Những chuyện , ba năm Bùi Thiệu tra . Hắn chỉ xem lướt qua là hiểu.
Chỉ phần , là chuyện ba năm hề đến.
Sau khi nhà Lâm Đường rời kinh, lang bạt nhiều nơi, cuối cùng về Từ Châu.
Chuyến Hồ Thiên tới Từ Châu tìm , dùng đủ cách mới moi chuyện cũ.
Thì , chính Lâm thúc bắt cóc Lâm Chiêu Chiêu, đem nàng bán Bách Hoan Lâu.
Bùi Thiệu siết chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch.
Hắn nhớ hôm giờ ngọ, khi nàng nhắc đến đoạn chuyện xưa , chỉ khẽ vuốt vết thương tay, thần sắc bình thản, như đang kể chuyện của ai khác.
Thế nhưng mỗi lời nàng , như d.a.o mỏng, từng nhát từng nhát cứa lòng n.g.ự.c , đau đến khó thở.
Hôm nay, mấy dòng chữ cũ, Bùi Thiệu khép mắt, hít sâu một .
Chuyện xử ép năm , Lâm Chiêu Chiêu cam lòng bỏ qua, quyết ý kiện Lâm Đường lên quan. đúng lúc đó, nha môn bận việc, mãi đến ngày hôm mới truyền giấy triệu. Nào ngờ, một nhà Lâm Đường sớm bỏ trốn. Quan phủ truy xét tung tích.
Hồ Thiên theo manh mối, tra rằng nhà họ Lâm từng lui tới Bách Hoan Lâu. Vậy mà chuyện đó một năm, kỹ viện bỗng đóng cửa. Tú bà họ Lý dẫn theo đám kỹ nữ xuống Giang Nam mưu sinh. Chốn phồn hoa giàu , chẳng sợ thiếu kẻ lắm tiền nhiều của. Vì thế, dù là Lý thị Lâm Đường, về đều sống yên .
Gấp hồ sơ , khóe môi Bùi Thiệu khẽ cong.
Thật giỏi. Một tú bà, cùng một kẻ ăn uống còn dựa họ hàng nuôi nấng, ngoài mặt chỗ dựa nào, mà cũng khiến nha môn bỏ qua xét.
Sáu năm , Bùi Thiệu còn bận ở Tây Bắc, tiếp nhận ấn tín của lão Quốc Công, chỉnh đốn quân ngũ. Cũng từ đó, bắt đầu xem xét việc trong triều. Quan phủ kinh thành và vùng phụ cận khi vốn là môn sinh cũ của Hộ bộ Thượng thư Liễu Thanh Vân – ngoại tổ phụ của . Quan phủ tra xét, là do ai ngăn cản?
Ba năm , còn trong tay ít cũ của Quốc Công phủ. Vậy mà đoạn chuyện cũ , tra mãi vẫn . Là thật sự tra , đè xuống?
Vai trò của Quốc Công phủ khi đó… vẻ vang gì cho cam.
Lòng bàn tay Bùi Thiệu lúc nóng lúc lạnh. Đến lúc , cũng dần đoán vì Lâm Chiêu Chiêu giấu. vẫn còn điều gì đó đúng.
Hắn và nàng xưa nay đều sợ kẻ quyền cao chức trọng. Nếu chỉ là Quốc Công phủ cản đường, thể khiến nàng câm nín đến ? Khiến vết thương trở thành thứ chẳng ai dám chạm ?
Là vì ? Rốt cuộc là vì điều gì?
Buồn nhất, ba năm , cuối hai gặp , Lâm Chiêu Chiêu mấy lời châm chọc, tin là thật, tin nàng tự nguyện gả Dương gia, là lòng dứt tình tuyệt.
Bùi Thiệu ngả , khẽ thở một dài.
Chốc lát, cuộn mảnh giấy, nhét hộc bí mật trong bàn. Ngăn kéo khép, thời gian như đảo ngược. Ở một nơi khác, một ngăn kéo bật tung, ánh sáng chiếu lên gian phòng tối.
Đó là năm năm về , niên hiệu Thái Xương năm thứ ba mươi lăm.
Lúc , cổ tay Lâm Chiêu Chiêu quấn băng trắng. Vừa tay nàng cử động mạnh, vết thương rách, m.á.u thấm lớp gạc, đỏ nhạt một tầng. nàng chẳng để ý, chỉ lo lục tìm ngăn kéo, moi xấp khế đất.
“Đem hết những thứ bán, đều bán cả. Ta tin quan phủ dám tra!”
Nàng đập xấp giấy lên bàn, lồng n.g.ự.c phập phồng.
Khi Quy Nhạn mới mười ba tuổi, mặt mũi còn nét trẻ con. Cô xót Lâm Chiêu Chiêu, giận quan phủ chịu tay, nhưng chẳng gì, chỉ nhỏ giọng khuyên:
“Cô nương đừng giận nữa, giận hại , vết thương rách kìa…”
Lâm Chiêu Chiêu cúi cổ tay . Nàng nhớ rõ khi , muỗng sắt lướt ngang, lạnh buốt da thịt. Nàng khẽ đưa ngón tay chạm lên vết thương, mượn cơn đau để ép trấn tĩnh.
Phải . Dân đấu nổi quan. Dù bản lĩnh, nàng cũng chẳng thể gì. Chẳng lẽ học trong hí kịch, ngự tiền dâng đơn cáo trạng?
Nàng khẽ một tiếng.
Không thể đối đầu, thì đổi cách khác.
Nhìn tập khế đất vò nhàu, Lâm Chiêu Chiêu nhẹ tay vuốt , ánh mắt dần trầm xuống.
Lâm Đường xa, nhưng Bách Hoan Lâu vẫn còn. Nàng thể thuê dò hỏi cho rõ tình hình, tuỳ thời tay. Việc điều tra ban đầu khó khăn đủ đường, may một tên ăn mày ở ngoại ô kinh thành, vì nể tình cố chủ là Cố Niệm, chủ động tay giúp đỡ, theo dõi hộ nàng. Chuyện cụ thể thế nào cần kể kỹ, chỉ tám tháng , khi nàng tròn mười lăm tuổi, mới rõ sự tình.
Đầu lĩnh đám ăn mày gửi thư báo, rằng nhị gia nhà họ Bùi – tức là lão Tĩnh Quốc Công – lui tới Bách Hoan Lâu. Người cùng tú bà Lý Như Nguyệt vốn là tình cũ. Có một tiểu đồng giả ăn mày len lén trộn , vài câu bên vách.
Lý Như Nguyệt trách Bùi nhị gia bạc bẽo, dùng xong Bách Hoan Lâu thì phủi tay, suýt nữa còn khiến Bách Hoan Lâu quan phủ để mắt. Bà bảo, đừng tới nữa.
Bùi nhị gia cợt, đó là lệnh trong nhà, hơn nữa quan phủ cũng chẳng thật lòng điều tra, ông chỉ là tránh điều tiếng mà thôi. Nay chẳng vẫn tới đấy ?
Lâm Chiêu Chiêu cầm tờ giấy mỏng trong tay, một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu, như rơi xuống hầm băng. Rất lâu nàng mới hồn.
Thì là thế. Thì là .
Nàng cam lòng.
Giữa nàng và Bùi Thiệu khác chỗ nào? Bùi Thiệu học tiếng Đột Quyết, nàng cũng thể học tiếng Nam Chiếu. Bùi Thiệu trận chinh phạt, nàng thể lo toan trong phủ. Nàng ăn ít cơm hơn Bùi Thiệu sáu năm, cớ gì xem thường?
Chỉ vì xuất thấp kém hơn đôi chút, nên thể lấy tài trí cớ, mặc sức chà đạp lên luật pháp và khác?
Nàng chịu đủ .
Mở giấy , Lâm Chiêu Chiêu từng bức thư một, mỗi phong thư đều kết bằng ba chữ "Dữ quân tuyệt" nặng trĩu. những thư , nàng gửi Tây Bắc .
Năm , chiến sự Tây Bắc căng thẳng. Đột Quyết thua đau năm , nên năm nay kéo thêm nước khác cùng sang xâm lấn. Quân Tây Bắc tổn thất nhiều, lão Quốc Công và Lâm Thượng đều ngã xuống, thế giặc hung hăng.
Chiến báo từng phong gửi về kinh thành, từ ngõ nhỏ tới phố lớn, cũng bàn tán chuyện .
Nếu lúc gửi thư , nàng sẽ gây ảnh hưởng gì đến Bùi Thiệu.
Nàng dám mạo hiểm.
Người bảo, khí thế ban đầu thì mạnh, hai yếu , ba thì cạn. Tình cảm thuở thiếu niên, dễ gì đoạn là đoạn.
Huống hồ nàng chỉ một Bùi Thiệu. Nàng , thể rời xa .
Canh ba đêm đó, Lâm Chiêu Chiêu đem từng phong thư đặt ánh nến, lửa l.i.ế.m dần mặt giấy. Trang giấy dần cháy đen, từng chữ chất chứa oán hận cũng theo khói lửa mà tiêu tan.
Cuối năm, khi nàng nhận tin Bùi Thiệu báo sẽ về, tính toán thời gian, liền tới ngoại ô đợi. Mặt trời ngả về tây, thấy một ảnh cưỡi ngựa chạy về phía nàng, vó ngựa dồn dập. Nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng rỡ như nơi cuối trời. Hắn giục ngựa phóng tới, cách nàng vài trượng nhảy xuống, chẳng chờ ngựa dừng, liền nhào tới ôm nàng xoay một vòng.
Hai tay mạnh mẽ, vòng tay rộng rãi ấm áp.
Tim Lâm Chiêu Chiêu đập dồn, nàng giãy giụa:
“Làm gì , mau thả xuống…”
Hắn sang sảng:
“Ra đây chờ từ khi nào? Nhớ ?”
Nàng phụng phịu:
“Không thèm!”
Bùi Thiệu đặt nàng xuống, cúi hôn lên môi nàng – làn môi mềm như cánh hoa – thấp giọng :
“ nhớ nàng. Ăn cơm cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, đánh trận cũng nhớ...
Mỗi trận c.h.é.m g.i.ế.c quân Đột Quyết, đều nghĩ, chỉ cần thắng bọn chúng, là thể về tìm nàng.”
Vì vội vã chạy tới, y phục Bùi Thiệu vẫn , bùn đất và mồ hôi còn vương đầy, Lâm Chiêu Chiêu vùi đầu n.g.ự.c , hai tay ôm chặt lấy.
Giây phút , nàng thấy lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nàng khẽ :
“Bùi Thiệu, đao của dùng để g.i.ế.c giặc. Có ở đây, , bá tánh kinh thành, cùng cả thiên hạ đều yên lòng.”
Bùi Thiệu cúi đầu, cọ nhẹ cổ nàng, đáp:
“Tất nhiên .”
Râu chạm da, nhột nhột, Lâm Chiêu Chiêu , chỉ cong khóe môi mỉm .
Nghĩ , đao của nàng cũng chẳng thể nhằm Bùi Thiệu. Chuyện qua , nàng cũng chẳng định nhắc nữa.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Đêm giao thừa năm , là năm thứ sáu bọn họ đón bên .
Giờ đây, Bùi Thiệu là nổi danh trong triều. Việc lớn việc nhỏ ở biên ải phía tây, xử trí đó. Có ở Tây Bắc, cũng như tín của Tĩnh quốc công trấn giữ nơi . Người thường : “Trò giỏi hơn thầy.”
Vị tướng quân tuổi trẻ tài cao , chỉ lòng dân, mà còn vua tin tưởng. Yến tiệc cuối năm, triều thần ai cũng khen ngợi. Khách đến từ chối, rượu mời cứ một chén nối một chén, chẳng mấy chốc say mèm, dìu nghỉ.
Quan đều ngạc nhiên, ngờ tửu lượng của thế tử gia kém đến .
Nào ngờ , Bùi Thiệu khỏi cung là tỉnh táo như thường, tinh thần sảng khoái, pháp nhẹ nhàng, nhảy thẳng qua tường mà Lâm phủ.
Quy Nhạn đang sủi cảo ở hậu viện, thấy bóng lướt qua, sợ hãi đến tái mặt. Lâm Chiêu Chiêu cầm chày cán bột ném , mắng:
“Tránh ! Làm Quy Nhạn sợ thì !”
Bùi Thiệu thầm nghĩ: Chuyện nhỏ, đền bù bằng Hồ Thiên là .
Hắn định kéo nàng ngoài dạo, nhưng Lâm Chiêu Chiêu lùi một bước:
“Nếu khác để ý thì ?”
Bùi Thiệu đáp:
“Người khác để ý thì ? Nàng thông minh như , sớm muộn cũng quen thôi.”
Lâm Chiêu Chiêu liếc một cái.
Đợi đến khi phố xá vắng , hai mới sánh vai mà , ánh đèn mờ, bước chân chậm rãi. Sau lưng họ, Quy Nhạn và một thị vệ âm thầm theo .
Pháo nổ rền vang, khắp phố còn vương mùi khói tre cháy.
Tới gần bên cầu, Lâm Chiêu Chiêu bỗng dừng , :
“Ta tìm Quy Nhạn.”
Bùi Thiệu hỏi:
“Có chuyện gì?”
Mặt nàng đỏ, nhỏ:
“Chàng đừng hỏi.”
Nàng nhớ mấy hôm nay đến kỳ của Quy Nhạn, lẽ nên cho nghỉ ngơi, giờ bảo cô về .
Nàng khỏi, Bùi Thiệu bỗng thấy bên cầu một lão đoán mệnh nửa mù. Râu tóc hoa râm, dáng vẻ chút tiên phong đạo cốt.
Nghe trận với Đột Quyết, bên địch thiên sư hỗ trợ, khiến bọn họ cũng gặp ít phiền toái. Vốn tin chuyện thần quỷ, nhưng lúc Bùi Thiệu nổi hứng, bước tới hỏi:
“Đoán mệnh thế nào?”
Lão bán quẻ đáp:
“Xem quẻ ba đồng tiền, đoán quan lộc năm đồng, còn duyên thì bảy đồng…”
Bùi Thiệu buông xuống một thỏi bạc:
“Xem nhân duyên , cách đơn giản thôi.”
Lão nửa mù lấy một tờ giấy, :
“Được, ngươi chữ, lão xem cho.”
Bùi Thiệu nghĩ ngợi gì, cầm bút chữ “Lục”.
Lão nửa mù dùng một con mắt chằm chằm chữ , sờ sờ râu, lắc đầu than:
“Chữ sáu nét. Nét đầu là một chấm, giống như hai các ngươi, tình cờ gặp giữa dòng đời, vốn duyên nợ, gặp lẽ thôi. cơ duyên, thành nét 'nhất' — một đời một kiếp.
Tiếc là cùng hai chấm, một chảy về đông, một trôi về tây. Cuối cùng thì mỗi một ngả, chẳng còn ngày hội ngộ.”
Bùi Thiệu mím môi.
Hắn : “Ta đổi chữ khác.”
Lão nửa mù bật :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-32-tuong-quan-ta-thay-giong-huynh-muoi-hon.html.]
“Có đổi chữ khác cũng vô dụng. Chữ là mạng giữa hai .
Hoặc là hai từng gắn bó sáu năm, hoặc cách sáu tuổi.”
Sắc mặt Bùi Thiệu trầm xuống, rút thêm một thỏi vàng ném qua:
“Ta lời lành.”
Lão nửa mù thấy vàng, lập tức đổi giọng:
“Chữ 'sáu' nét ngang nét phẩy, đủ vị ngọt bùi cay đắng. Hai các ngươi, tình cảm trải qua đủ hương vị, cho nên đời sống chắc chắn muôn màu muôn vẻ, chuyện gì cũng vui vẻ lành!”
Bùi Thiệu: “......”
lúc , Lâm Chiêu Chiêu trở về, thấy đang chuyện với thầy bói thì kinh ngạc:
“Không chứ Bùi Thiệu, cũng tin bói toán nữa ?”
Bùi Thiệu nhạt:
“Không chỉ tin, còn bỏ tiền đổi mệnh.”
Lâm Chiêu Chiêu ngờ vực:
“Vậy coi bói về chuyện gì?”
Bùi Thiệu kéo tay nàng, nhéo nhẹ, đáp:
“Ta tính xem bao giờ Khả Hãn Đột Quyết c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Lúc đầu bảo là hai năm, đưa một thỏi vàng, lão bảo còn một năm. Chắc sợ sớm quá, lỡ tên Khả Hãn sống dài, còn tìm lão tính sổ.”
Lâm Chiêu Chiêu để tâm đến Khả Hãn, chỉ hít sâu một :
“Chàng đưa ông một thỏi vàng thật ?”
Vì việc đó, Lâm Chiêu Chiêu mắng Bùi Thiệu một trận trò.
Đêm , trong khuê phòng Lâm Chiêu Chiêu, chiếc giường gỗ sơn lê bện dây nho, Bùi Thiệu phía ngoài, vuốt ve mái tóc mềm của nàng, trong đầu vẫn nhớ đến lời lão nửa mù.
Mỗi một ngả, chẳng còn ngày gặp .
Dù cuối cùng lão đổi giọng vì vàng, nhưng trong lòng Bùi Thiệu vẫn thấy khó chịu. Hắn ôm lấy Lâm Chiêu Chiêu, bất chợt cất tiếng:
“A Mộ, mới nhận một điều.”
Lâm Chiêu Chiêu đang ngái ngủ, khẽ “ừ” một tiếng.
Bùi Thiệu :
“Chiêu và Thiệu — tên của chúng đều chữ ‘Triệu’. Có trời sinh định chúng là vợ chồng ?”*
*Bùi Thiệu (裴劭) - Lâm Chiêu Chiêu (林昭昭): 劭 và 昭 đều ghép bởi chữ “召”.
Lâm Chiêu Chiêu tỉnh hơn một chút, đáp khẽ:
“Ta thấy giống... thì đúng hơn.”
Bùi Thiệu: “……”
Vì mấy lời , Bùi Thiệu chẳng để nàng yên giấc, nhất quyết cho nàng hiểu rõ khác biệt giữa phu thê và .
Lúc , Lâm Chiêu Chiêu còn ngượng ngùng, chẳng đỡ nổi tinh lực của , trêu chọc đến đỏ vành mắt, giận cũng chẳng giận ai.
Bùi Thiệu híp mắt, ghé tai nàng, khẽ :
“Sau lễ tang, sẽ cưới nàng.”
Giọng điệu , bình thản như thể chuyện đó vốn dĩ nên thế.
Lâm Chiêu Chiêu lúc còn ngái ngủ, nàng mím môi, khe khẽ hỏi:
“Bùi Thiệu, nếu trong nhà , cứ chịu thuận theo thì ?”
Bùi Thiệu chẳng lấy gì lạ, khẽ qua mũi:
“Chuyện nhỏ. Tới lúc đó, đưa nàng rời khỏi nơi , dắt khắp núi sông. Ta xem, bọn họ còn thể dựa mà phản đối?”
Lâm Chiêu Chiêu cứng .
Nàng từng , chạy trốn theo yêu, rốt cuộc cũng chỉ . Khi , các cô nương từng xì xào lưng Lâm Tình như . Tỷ là duy nhất từng đối với nàng.
Lúc đó, thúc thúc bên nhà họ Lâm chỉ lo tiền bạc, định gả Lâm Tình cho một lão già năm mươi tuổi kế thất. Tỷ xưa nay nhu thuận, tưởng chẳng chủ ý gì, mà bất ngờ dắt tay chạy mất.
Khi , Lâm Chiêu Chiêu còn mừng cho cô. So với gả cho một lão già đủ tuổi ngoại tổ phụ, thì chạy với ưng thuận dẫu vẫn hơn.
Thế nhưng, chỉ một năm , Lâm Tình âm thầm về, ai xảy chuyện gì. Hàng xóm láng giềng cô như kẻ lạ, chẳng ai dám cận.
Nghĩ đến đây, hàm răng Lâm Chiêu Chiêu bất giác va nhẹ .
Bùi Thiệu nhận nàng khác thường, bèn đưa tay vuốt tóc bên mai cho nàng, dịu giọng:
“Nếu nàng rời khỏi nơi , cũng cách để nhà chịu gật đầu. Còn , thì dọn ở riêng, chẳng ai cấm .”
Bùi Thiệu xưa nay gặp chuyện khó, đều là một đường xông lên, bao giờ lùi bước.
Hắn tự tin, cũng bản lĩnh đối mặt với thế tục. Hắn cho rằng, chỉ cần với Lâm Chiêu Chiêu thật lòng yêu , cả hai đều nguyện lòng, thì chẳng còn gì là thể.
vài việc, chẳng cứ nghĩ là .
Bởi vì, những thứ vốn chẳng thể đổi.
Vài ngày , Lâm Chiêu Chiêu mời đến phủ Quốc Công. Lần , Bùi Thiệu cũng mặt.
Hắn trong đình nghỉ núi, mặc áo dài thêu hoa văn đen tuyền, mặt mày nghiêm lạnh, môi mím chặt, thần sắc chẳng dễ gần.
Trên đường mòn trong vườn, mấy cô nương dạo ngắm hoa, nhóm năm nhóm ba rảo tới. Trông thấy , ai nấy đều khỏi sửng sốt, hiếu kỳ, rụt rè. Dáng vẻ , nếu Lâm Chiêu Chiêu quen từ , e rằng cũng giật .
cơn ngỡ ngàng tan, trong lòng mấy cô gái nổi lên một trận xao động.
Một nam nhân như — tuấn tú, cứng cỏi — khiến khát khao?
Cũng vì Bùi Thiệu ở đó, Quốc Công phu nhân lời nào với Lâm Chiêu Chiêu. Bà chỉ bảo sắp xếp chỗ trong vườn, các cô nương chen ở , Lâm Chiêu Chiêu chót, thấy mấy lời thì thầm:
“Phải là công chúa mới xứng với như thế chứ!”
“Phải đấy… chúng thôi mộng mơ .”
Bùi Thiệu , dậy rời , cũng buồn giải thích. Khi , giữa và Lâm Chiêu Chiêu mới cãi cọ một trận.
Hắn định thưa rõ với Quốc Công phu nhân, đính hôn với nàng, mà Lâm Chiêu Chiêu nhất quyết chịu. Bùi Thiệu tất nhiên giận.
Chỉ là, hiểu nỗi lo trong lòng nàng.
Lâm Chiêu Chiêu đưa tay cào nhẹ móng, ngây .
Sự lơ đãng kéo dài khá lâu. Vì ảnh hưởng mấy đến sinh hoạt thường ngày, nên cũng ai để ý, cho tới lúc nàng vẽ tranh, Thanh Lộ phu nhân chỉ thẳng:
“Ngươi chuyên tâm.”
Lâm Chiêu Chiêu buông bút xuống, nhỏ giọng:
“Đệ tử thất thần, xin phu nhân.”
Thanh Lộ phu nhân chừng ba mươi lăm tuổi, là một nữ tử xinh , cũng là từng trải. Trước vốn là hậu duệ nhà vương hầu, gia tộc phạm tội, khi bà còn nhỏ bán Tần Lâu Sở Quán. May nhờ chuộc , nhưng cuộc đời vẫn nhiều sóng gió. Sau khi gả một nhà, tới ba năm ly hôn.
Về , nhờ bức “Xuân Sơn đồ” mà bà nổi danh khắp nơi, soạn “Tử Khâm Khúc”, thánh nhân khen ngợi dứt. Đến yến tiệc mười năm , khúc vẫn còn yêu thích, ít còn nhắc đến chuyện cũ của bà nữa.
Thanh Lộ phu nhân thu nhận tử theo lệ thường, chỉ xem nhãn duyên. Dương Hàn giới thiệu Lâm Chiêu Chiêu, bà gặp lòng, nhận tử thứ ba. Đây là cơ hội hiếm .
Bị phu nhân chỉ thẳng như , Lâm Chiêu Chiêu thấy hổ, mặt đỏ lên.
Thanh Lộ mỉm , bảo:
“Được , cái tuổi , tâm tư riêng cũng là lẽ thường.”
Bà tử trong lòng đang nghĩ tới ai – chính là thế tử Tĩnh Quốc Công. Không lâu , mới về Tây Bắc Hổ Uy tướng quân. Nếu gì đổi, trở về, hẳn sẽ kế vị, trở thành Tĩnh Quốc Công gia, ở kinh thành địa vị cao quý, còn là kẻ tay trắng ngày xưa nữa.
Có khi lấy vương hầu chắc bằng lấy dân thường. Nếu cửa môn xứng, về sống với mấy chục năm, tình nghĩa cũng phai, còn chỉ là trách móc.
Thanh Lộ thong thả tới bên cửa sổ, ngoài như đang nhớ chuyện cũ:
“Hắn trách nàng vì gả, nàng trách vì cưới.”
Lâm Chiêu Chiêu thất thần, tay lỡ va bút, nàng cúi xuống nhặt, chợt phu nhân :
“Có một việc, vẫn do dự nên với ngươi .”
Bà dừng một lúc, khẽ:
“Liên quan đến Tĩnh Quốc Công phủ.”
Lâm Chiêu Chiêu dậy, ngẩng đầu về phía phu nhân đang bên cửa sổ, ngẩn .
Nàng vẫn luôn , việc Bùi Thiệu một lòng điều tra năm xưa, lý do. Trong lòng rõ ràng, những chuyện ba năm chỉ là tạm che giấu, chứ hề dứt điểm. Hắn nhổ tận gốc.
... đó chuyện .
Có những việc, Bùi Thiệu vĩnh viễn thể .
Lâm Chiêu Chiêu tô nốt phần hoa văn cho bức tranh, đặt bút xuống, khẽ thở dài.
Nàng cũng chẳng lựa chọn của là đúng sai. Ba năm , kết cục định. Ba năm , chỉ vì nàng xen , mà việc rối ren thêm.
Trong cung, ngự thư phòng.
Thánh nhân năm nay sáu mươi tám tuổi. Tuy tinh thần còn khá, nhưng sắc mặt lộ vẻ mỏi mệt. Ông xem tấu chương, ho nhẹ mấy tiếng, Tô Cát Xuân vội vàng dâng chén thuốc, khuyên:
“Bệ hạ, nên nghỉ một lát.”
Thánh nhân khẽ lắc đầu.
Lúc , Phương Thắng Đức – đồ của Tô Cát Xuân – bước , bẩm:
“Khởi bẩm bệ hạ, Bùi Đô Thống cầu kiến.”
Thánh nhân uống xong thuốc, :
“Truyền.”
Bùi Thiệu vận thường phục màu tía nhạt, vóc cao lớn, dáng ngay ngắn, mặt mày tuấn tú, đường nét rõ ràng như đẽo khắc. Vừa bước ngự thư phòng, liền như cơn gió mát thổi qua, khiến nơi xưa cũ như bừng lên chút sinh khí.
Hắn , định hành lễ, Thánh thượng giơ tay định bảo bình , nhưng ho mấy tiếng.
Đợi Thánh thượng ngừng ho, Bùi Thiệu :
“Bệ hạ chi bằng sớm chọn kế vị, gánh nặng vai cũng nhẹ phần nào.”
Thánh thượng sáu mươi tám tuổi, từ khi phế Thái tử, vẫn lập khác. Triều đình vì chuyện mà tranh cãi ngớt, nhưng Thánh thượng cứ mãi chần chừ.
Thánh thượng khoát tay:
“Ngươi càng ngày càng gan lớn. Không Ngự sử dâng sớ, đày đến Hoàng Châu ?”
Bùi Thiệu đáp:
“Thần dám.”
Miệng thì dám, nhưng ánh mắt sợ hãi, thái độ kiêu cũng chẳng nịnh. Cái khí chất vững vàng , là do năm tháng trận mạc rèn nên.
Thánh thượng nhẹ:
“Thôi thôi, cũng ngươi.” Ngừng một chút :
“Vậy ngươi xem, ai Thái tử thì ?”
Câu hỏi buông nhẹ tênh, nếu rơi tai bọn quan trong triều, ắt quỳ sụp xuống đất, dám nửa lời. đối với Bùi Thiệu, Thánh thượng khác hẳn, ôn hòa hơn cả quan hệ quân thần.
Bùi Thiệu bốn vị vương gia đều chẳng gì, nhưng cũng giữ chừng mực, chỉ đáp:
“Thần nghĩ, trong lòng bệ hạ hẳn chủ ý.”
Thánh thượng lớn:
“Phải , chủ cục lớn, ít cũng bản lĩnh như Bùi khanh.”
Bùi Thiệu đáp:
“Thần dám nhận lời khen .”
Sau đó, hai bàn đến chuyện Trấn Nam Vương mưu phản. Suốt mấy ngày qua, bọn họ để lộ hành tung, âm thầm tra xét rõ thực lực của Trấn Nam Vương. Giờ chỉ còn chờ dịp thuận tiện để tay.
Năm nay, triều đình lấy cớ săn xuân triệu các chư vương về kinh, chính là cơ hội thuận lợi nhất để gọi Trấn Nam Vương về. Săn xuân chỉ là cái cớ, nhưng nhờ mới khiến đối phương sinh nghi.
Chuyện thương nghị kéo dài cả một ngày.
Bùi Thiệu rời khỏi ngự thư phòng, Thánh thượng liền nhấp một ngụm , chậm rãi :
“Tô Cát Xuân, ngươi thấy đứa nhỏ thế nào?”
Tô Cát Xuân chắp tay đáp:
“Quốc công gia đức tài vẹn , nô tài thấy, Đông Gia quận chúa gả cho ngài thì cũng tệ. Còn Trấn Ninh công chúa…”
Thánh thượng nhíu mày.
Tô Cát Xuân thấy , liền vội im bặt, tự tát miệng mấy cái:
“Nô tài hồ đồ! Hôn sự của Quốc công gia, đến lượt nô tài xen chứ!”
Thánh thượng giơ tay ngăn , giọng thản nhiên:
“Được .”
Ánh mắt ông mặt, trong cặp mắt già nua mờ đục , bỗng loáng qua một tia xúc động.