Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 35: Thú nhận - Để ta giữ lại cho mình một đường lui.
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:15
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thải Hà hiểu rõ, Văn Mai so với cô thì cẩn thận, chín chắn hơn nhiều, đời nào vô cớ chạy lên Tĩnh An Đường cáo trạng. Như , chỉ còn một lý do — là nhận lệnh của Quốc công gia.
Quả nhiên, khi đám ma ma đang lục soát rối loạn khắp nơi, thì Quốc công gia nhận thư trở về.
Bùi Thiệu chắp tay lưng, ngước mắt qua cảnh tượng bừa bộn ở Thủy Sơn Đường và Tuyết Tịnh Đường, nửa lời. Mấy ma ma ai dám thở mạnh, len lén quan sát sắc mặt của Quốc công gia.
Bùi Thiệu nhạt:
“Làm tiếp .”
Đám sợ đến dám nhúc nhích, mấy kẻ còn rón rén lui về .
Bùi Thiệu thẳng chính ốc của Thủy Sơn Đường. Lão tổ mẫu ghế quan tứ bằng gỗ lê, bên cạnh là Liễu thị. Thấy sắc mặt con trai, Liễu thị bối rối, cất tiếng gọi:
“A Thiệu...”
Không tìm thứ gì, lão tổ mẫu cũng hiểu rõ đây là cái bẫy của . Cũng bởi bà tự chủ, gần đây Thủy Sơn Đường mua sắm thêm đồ dùng nữ nhân, vặn gặp lúc Văn Mai lên cáo trạng, bà liền mượn cớ ép cháu. Giờ thì chính rơi thế động.
Lông mày bà nhíu , ánh mắt điềm tĩnh, như chuẩn sẵn để ứng đối câu hỏi của .
Nào ngờ, nam nhân – mà Quốc Công phủ chẳng còn trói buộc nổi – ung dung vén áo xuống ghế đối diện, rót một chén , chậm rãi :
“Phủ Quốc công từ nay chia nhà.”
Lão tổ mẫu giật , giọng gắt gỏng:
“Ngươi dám!”
Liễu thị cũng hoảng hốt:
“Con gì ! Sao vô lễ như thế!”
Hắn nhạt, cả mẫu lẫn tổ mẫu:
“Ta là đến bàn bạc với các .”
Hắn cũng chẳng cho vui.
Ba năm , vì nghĩ nuôi nữ nhân bên ngoài, lão tổ mẫu và Liễu thị liền kéo xông Thủy Sơn Đường. Hôm nay, cũng theo lời ước hẹn khi , nếu trong phủ vô cớ xông nơi ở, quyền rời phủ, cần báo .
Liễu thị lúc mới hiểu rõ, viền mắt đỏ hoe:
“Con… con tính toán cả nhà như !”
“Phanh!” – Một tiếng động lớn vang lên. Bùi Thiệu bật dậy, đá văng chiếc ghế . Chiếc ghế gỗ nặng cả chục cân lật nhào đất.
Liễu thị hoảng hốt, vỗ n.g.ự.c thở dốc.
Hắn cử động ngón tay, giọng lạnh tanh:
“Tính toán? Câu các còn dám miệng ư? Chuyện năm xưa, còn cần đưa chứng cứ mặt nữa ?”
Liễu thị bật .
Lão tổ mẫu sống lâu trong kinh thành, tuy tận mắt thấy tình nghĩa giữa và Lâm Chiêu Chiêu, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ.
Liễu thị lau nước mắt :
“ con điều tra , cũng của phủ thật sự gì. Người tay, là vị đường thúc họ Lâm . Phủ Quốc công tuy đúng, nhưng chẳng qua là ngăn cho cô gái báo quan.”
“Con nghĩ mà xem, nàng phủ Quốc công, thể để rêu rao chuyện từng bán Bách Hoan Lâu?”
Thật , lúc Liễu thị từng phản đối việc Lâm Chiêu Chiêu phủ Quốc công. Chỉ là… trong mắt bà, nàng chỉ xứng .
Dẫu , cũng giữ trong sạch, để đời chỉ trích.
Bùi Thiệu ngước mẫu .
Từ khi phụ là Bùi Mậu mất, giữa và mẫu ít khi trò chuyện, nhưng trong lòng vẫn thấy thương xót vì bà goá bụa tuổi trung niên. Bà xưa nay ôn hoà, dù giận cũng nặng lời. Hôm nay thấy bà như , nở nụ :
“Ngươi . Ta ở triều đình kết thù ít, chi bằng nhân cơ hội , cho kẻ căm ghét một món để trút giận. Bốn, năm con gái nhà Nhị thúc, Tam thúc, mỗi đưa một vị, bán thẳng thanh lâu. Sau đó ép quan phủ một phen, xem thử ai dám vì các nàng mà bất bình?”
Liễu thị lập tức cao giọng: “Con năng hồ đồ cái gì !”
Lão tổ tông mặt trầm xuống, giọng lạnh lẽo:
“Bùi Thiệu! Ngươi dám thế với mấy biểu của ?”
Bùi Thiệu khẩy, tay siết chặt chén , tưởng chừng bóp nát:
“Cô nương nhà Bùi gia là cô nương, chẳng lẽ Lâm gia ?”
Hắn quanh một vòng, giọng mỗi lúc một sắc hơn:
“Các rõ ràng Lâm Đường gì, chẳng những ngăn, còn để Nhị thúc dính líu tới tú bà Lý thị. Người của Bách Hoan Lâu bắt mới .”
“Rồi còn lấy danh tiếng của Lâm Chiêu Chiêu cớ, để mặc Lâm Đường và Lý thị rời . Các khỏi cần chối cãi. Hai đó giấy nhận tội, đang giữ tại Thủy Vân Trai. Hồ Thiên!”
Hồ Thiên nhanh chóng bước .
Bùi Thiệu : “Đem giấy đó đây.”
“Đủ .”
Lão tổ tông chống gậy gõ mạnh xuống nền nhà, giọng càng thêm lạnh:
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Ngươi rõ, chẳng lẽ chúng yên ngươi cưới một nữ nhân như thế?”
Giọng bà run lên, giống như nén giận lâu, giờ mới dịp trút :
“Mẹ nàng là hạng đàn bà lăng loàn, bỏ chồng theo trai, sinh xong nàng thì chết. Một đứa con gái dạy dỗ, thể gánh nổi việc trong phủ Quốc Công?
Phủ Quốc Công, thể để dính vết nhơ !”
Bùi Thiệu đột nhiên lặng .
Chỉ trong khoảnh khắc , dường như sợi dây trong lòng kéo căng.
Ba năm , chỉ thấy Lâm Chiêu Chiêu bỗng dưng bỏ , chẳng lời giải thích. Buồn là, kỳ thực nàng chẳng hề giấu .
Phía ánh sáng, trong bóng tối mà từng thấy, những lời họ với nàng, ắt đủ cay nghiệt để đ.â.m sâu tim.
Còn khi đó đang gì? À , đang ở tận Tây Bắc.
mặt ở bên nàng, chẳng lẽ là cái cớ để như ?
Hắn từng oán nàng nhân lúc Tây Bắc mà gả cho khác. ngẫm xem, là ai lấy việc trấn thủ Tây Bắc lá chắn, tự cho rằng chỉ cần hai bên tình, thì thể bạc đầu đến già?
Một gốc dây leo điên cuồng trổ nhánh, từng vòng, từng vòng siết lấy trái tim .
Bùi Thiệu ném mạnh chén lên bàn.
Chiếc chén lăn xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Hắn :
“Nàng gánh nổi Quốc Công phủ , dâu Bùi gia , đều liên quan đến các !”
Nếu đổi họ, thì rời là xong.
Hắn cửa.
Lão tổ tông gọi , Bùi Thiệu ngoảnh đầu. Đón chờ là một cái chén bay thẳng tới.
Hắn né tránh, để mặc chiếc chén đập thái dương.
Một đường m.á.u đỏ từ vết nứt chảy xuống gò má, loang theo xương mặt, ròng ròng.
ánh mắt Bùi Thiệu vẫn bình thản, trầm lặng như ao sâu.
Liễu thị hoảng hốt kêu lên:
“A Thiệu, mau tạ với tổ mẫu !”
Bùi Thiệu đưa tay lau vết m.á.u trán, giọng dửng dưng:
“Cái chén , coi như lời tổ mẫu khi nãy lỡ lời với .”
Nếu mặt là tổ mẫu, là mẫu ruột của , e rằng cho mang thuốc hầu vài hôm .
Lão tổ tông mặt đỏ bừng lên, giận dữ :
“Ngươi coi như quản nổi ngươi nữa !”
Bùi Thiệu chỉ mỉm :
Hắn xoay , cất bước ngoài, để một câu:
“Nếu phủ Quốc Công còn thể quản , thì sớm Diêm Vương mời xuống uống .”
Thải Hà cùng đám sai vặt dọn xong mấy bộ đồ và vật dụng hằng ngày. Hồ Thiên cõng công văn từ Thủy Vân Trai lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-35-thu-nhan-de-ta-giu-lai-cho-minh-mot-duong-lui.html.]
Bùi Thiệu men theo hành lang phủ Quốc Công, bước qua ngưỡng cửa , trong lòng như thứ gì đó sụp đổ.
Khi còn nhỏ, phụ từng đánh nhiều roi, nào cũng hỏi: “Phục ?”
Hắn luôn đáp: “Không phục.”
Phụ chỉ : “Tây Bắc quân nhờ Bùi gia. Bùi gia nhất định gánh vác.”
Thế nên năm mười một tuổi, khoác khôi giáp, cầm đao trận. Trận đầu tiên đánh xuống, tay run đến nỗi cầm nổi kiếm, tê rần, chẳng cảm giác gì.
Đến năm mười lăm tuổi, quen với cuộc sống như thế.
Ra trận như cơm ăn, g.i.ế.c giặc như uống nước.
Bao trận lớn nhỏ đều chỉ huy, đánh trận trăm thắng cả trăm.
Nghe xung quanh khen ngợi, ngẩng đầu tự đắc, nghĩ bụng: đánh trận gì khó, chẳng qua là g.i.ế.c .
Vậy nên, khi Thiên Hộ dâng rượu, chẳng buồn đưa tay nhận lấy.
Ngay lúc , khóe mắt chợt thấy trong góc một đứa trẻ con đang núp, ánh mắt trừng , đôi môi khẽ cong xuống.
Ánh mắt , khinh bỉ rõ ràng.
Bùi Thiệu mười lăm tuổi khi đó bật khinh khỉnh, ngoài mặt vẫn chuyện trò với bên cạnh, trong bụng hỏi thăm xem đứa nhỏ là ai.
Hắn ngờ, mấy năm , giữa chiến trường khói lửa, thứ khiến mong mỏi chẳng thắng lợi, mà là gặp đứa bé .
Càng ngờ, mệnh trêu ngươi, đánh mất nàng suốt ba năm trời.
Hắn thật tìm nàng, cho nàng rằng những điều nàng từng e ngại, nay đều qua cả .
Lúc , Lâm Chiêu Chiêu đang thu xếp ngôi nhà mới ở phố Đông. Dù ngày nào cũng quét dọn, nhà cửa sạch sẽ, nhưng quá lạnh lẽo, chẳng .
“Lệch bên trái một chút.”
Mãn Sương và Quy Nhạn đang treo bức tranh. Lâm Chiêu Chiêu lùi mấy bước, ngẩng đầu xem kỹ, :
“Rồi, ngay đấy.”
Chợt ngoài cửa vang lên mấy tiếng bước chân vội vã, Lâm Chiêu Chiêu ngoảnh đầu thì thấy Bùi Thiệu dẫn theo đám sai vặt, sừng sững cửa.
Thấy trán rách toạc, nàng cau mày hỏi:
“Chuyện gì ?”
Bùi Thiệu gọn:
“Không , đập đầu thôi.”
Đợi băng bó xong, Lâm Chiêu Chiêu mới sực nhớ :
“Sao ? Cửa lớn khóa, mật đạo cũng đóng .”
Bùi Thiệu hắng giọng:
“Chuyện gì . Ta , thì sẽ cách .”
Lâm Chiêu Chiêu liếc một cái.
Người thì sạch sẽ, nhưng Hồ Thiên với Thải Hà tay còn dính bùn đất, nàng liền đoán họ leo tường mà .
Nàng nghiêng đầu, nhướng mày :
“Đường đường là Quốc Công gia, bằng cửa chính?”
Bùi Thiệu nheo mắt :
"Nàng sẽ cho đánh xe chở ?"
Lâm Chiêu Chiêu liếc , ánh mắt khẽ d.a.o động.
nàng từng , sự đều do Bùi Thiệu quyết, chỉ cần , nàng ắt theo.
Chợt Bùi Thiệu :
"Chức Quốc Công, nữa."
Lâm Chiêu Chiêu kinh ngạc:
"Chàng gì ?"
Bùi Thiệu bảo Hồ Thiên mang đồ xuống, nghiêng , nàng:
"Ta và phủ Quốc Công, từ hôm nay sẽ phân gia."
"Phân gia?" — Lâm Chiêu Chiêu trợn tròn mắt: "Sao thể ?"
Chưa kể lão tổ còn khuất, mà phủ Quốc Công là dòng dõi trăm năm, gốc rễ ăn sâu, cứ chia là chia . Hơn nữa, chuyện đơn giản như .
Bùi Thiệu khẽ hừ một tiếng:
"Vì ?"
Lâm Chiêu Chiêu kéo tay áo , dịu giọng khuyên:
"Việc nên gấp, nên bình tĩnh ."
Bùi Thiệu nắm lấy tay nàng, trầm mặc một lúc :
"A Mộ, chuyện năm đó… tra rõ ."
Ánh mắt Lâm Chiêu Chiêu thoáng run, đồng tử co .
Hồ Thiên hiểu ý, kéo đám lui , để gian phòng cho hai .
Bùi Thiệu l.i.ế.m môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, thần sắc bối rối.
Một lúc , chậm rãi :
"Năm đó là sai… phủ Quốc Công chuyện gì. Hôm nay thẳng với họ, trong lòng … cách nào tha thứ."
Nói tới đây, thêm một câu:
"Ta cũng tha thứ nổi bản ."
Lâm Chiêu Chiêu xong, trong tai vang lên ù ù, đầu ngón tay lạnh buốt. Nàng khép mắt, hít sâu một , trong lòng như gió thổi ngang qua, mang theo hoa văn cuộn , dần dần yên lặng.
Thì , thực sự điều tra.
Nàng từng nghĩ sẽ đem nỗi khổ mà kể lể, mong thương xót, cũng vì mà sinh lòng oán trách nhà.
Nàng nhẹ gạt tay , :
" vì chuyện mà gây chuyện với phủ Quốc Công, chẳng đáng."
Bùi Thiệu nữa, tránh đáp, chỉ :
"Chuyện bên giải quyết xong, Chiêu Chiêu, tới lượt nàng."
Ý là nàng dứt khoát rời khỏi phủ Bắc Ninh Bá.
Lâm Chiêu Chiêu qua cửa sổ, khẽ thở dài:
"Nếu thì ?"
Bùi Thiệu siết tay , giọng thấp xuống:
"Vì ?"
Nếu chỉ là bằng hữu với Dương Hàn, vì y mà thủ tiết? Vì cứ mãi giằng co, chịu hòa ly?
Trong lòng Bùi Thiệu trỗi dậy một mùi tanh nhàn nhạt – chính là vị m.á.u nơi đầu lưỡi cắn .
Nỗi hoang mang bấy lâu dồn , càng khiến nắm chặt thứ gì đó.
Lâm Chiêu Chiêu tựa lưng cánh cửa.
Ngoài trời nắng nhẹ, bóng nàng in xuống mặt đất cũng lờ mờ nhạt nhòa, lẫn với hai ba dải bóng xám, trông mơ hồ khó tả.
Đợi mãi câu trả lời, mắt Bùi Thiệu tối sầm , chậm rãi :
"Nếu như … sẽ nhờ quan phủ sẵn giấy hòa ly. Nàng chỉ cần ấn tay là xong."
"Làm … cũng ." – Lâm Chiêu Chiêu chợt mở miệng, ngắt lời .
Hắn ngước mắt nàng.
Lâm Chiêu Chiêu cắn nhẹ môi , ánh mắt trầm xuống:
"Cho giữ một đường lui… ?"