Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 36: Nhà ta - Ai cũng tìm kiếm sự yên tâm

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:18
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người kể rằng, xưa Vương Mẫu rút trâm, vạch ngang trời một đường sông bạc, từ đấy Ngưu Lang Chức Nữ đôi ngả đôi nơi, mỗi năm một gặp, cũng nhờ đàn quạ nối nhịp.

Lâm Chiêu Chiêu chẳng cần cây trâm nào để chia ly. Nàng chỉ cần mở miệng, là đủ khiến lùi , càng lúc càng xa.

Việc như thế, nàng chẳng từng .

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Nàng cầm lấy kéo, cắt bỏ nhụy đèn. Ánh đèn chập chờn một cái, lời từ biệt ba năm như hiện về, rõ ràng từng chữ một.

Khi đó, tình cờ từ Thanh Lộ phu nhân một chuyện cũ. Ban đầu nàng nghĩ chỉ là lời đồn, đáng tin. suốt mấy năm, những dấu vết nhỏ nhặt để khiến nàng sinh lòng nghi ngờ. Cho đến khi thấy bức họa tỷ tỷ quá cố của Liễu thị – phu nhân Quốc Công phủ – nàng mới hiểu, chuyện bịa đặt.

Cũng từ đó, nàng mới rõ, phủ Quốc Công từng tiếc dùng thủ đoạn, quyết chia rẽ nàng và Bùi Thiệu.

Bùi Thiệu hiểu, nếu trong nhà vốn chẳng chấp thuận, thì dù thoát khỏi ràng buộc, dù quyết bỏ trốn, cũng chẳng là chuyện dễ dàng. Chỉ trừ quân Tây Bắc là điều thể bỏ . quân đội nơi đó vốn dũng mãnh, giỏi kế tiếp thiếu, chỉ cần kế nhiệm kẻ bất tài, thì chẳng sợ thua trận.

Hắn luôn tin rằng, Lâm Chiêu Chiêu sẽ cùng , tin rằng nàng sẵn lòng hòa ly vì .

Mà Lâm Chiêu Chiêu, nay cũng từng nghĩ, nếu cùng Bùi Thiệu xuôi ngược sông núi, cũng là chuyện . Thứ nhất, Bùi Thiệu nắm binh quyền, thứ hai, chuyến là trốn chạy tủi nhục.

Chỉ là, năm , lời hẹn đẽ, nhưng cũng thật non nớt.

Bởi hôn nhân của Bùi Thiệu, chẳng nàng, cũng chẳng thể tự quyết. Mà cả phủ Quốc Công, nhiều khi cũng bất lực.

giãy giụa, kết cục vẫn là mắc cạn.

Khi mười sáu tuổi, nàng từng bước dạo ven đường nhỏ, hôm Bùi Thiệu rủ nàng hồ chơi, nàng từ chối. trong lòng rõ, dù nàng , vẫn sẽ chờ.

Bao năm trôi qua, giữa hai những điều từng thấy , như từng thấy. Càng lúc càng nhiều, nhiều đến mức thể đếm. Và trong một như thế, nàng thấy hoang mang.

Khi thì là ánh mắt của Quốc công phu nhân, như ngầm bảo: “Ngươi xứng.”

Khi thì là lời khuyên của Thanh Lộ phu nhân: “Buông tay .”

Lúc khác là tiếng cợt của đám tiểu thư con nhà quyền quý quanh .

Chỉ nàng, vẫn đó một , ngăn cách bởi thứ mà gọi thành tên.

Trên mặt nàng vẫn giữ nụ nhẹ, nhưng trong lòng , thứ đều là giả.

Nàng từng sợ hãi bóng tối trong bể nước sâu, lạnh thấu xương. Mãi đến , nàng mới hiểu, chính như cá sống trong bể.

Một kẻ nhốt, nhưng cũng che chở.

Còn Bùi Thiệu, thì đang cố kéo nàng khỏi bể .

Chỉ là, chỉ thấy nước sâu đè nặng, chứ thấy rằng nàng cuộn đáy từ lâu, sợ ánh sáng đến mức, nếu đột ngột thấy, khi sẽ mất mạng.

Lâm Chiêu Chiêu hiểu rõ, chuyện giữa họ thể tiếp. kẻ trong cuộc thì vẫn mơ hồ, nào dứt là dứt ngay.

Bởi , dạo gần đây, nàng ngủ ít. Trong lòng, luôn thấy gì đó, như làn khói nhẹ, vương vấn chẳng tan.

Khi nàng bước xuống khỏi kiệu, bên hồ liền thấy một cô gái ăn mặc hoa lệ, đang trò chuyện cùng Bùi Thiệu. Nàng vô thức siết chặt ngón tay, móng tay khẽ cào lòng bàn tay.

Trong mắt nàng, rõ ràng thấy cô gái giơ tay định kéo tay áo Bùi Thiệu. Hắn nghiêng tránh , nhưng cô chẳng lấy giận, còn duyên, miệng mấp máy, xem chừng đang nũng.

Lâm Chiêu Chiêu lặng lẽ trong kiệu, ngẩng đầu mái kiệu tối om.

Nếu cùng Bùi Thiệu bơi thuyền hôm nay là một cô gái như thế – tươi tắn, hoạt bát, dám giữa trời đất, sợ điều tiếng, sợ thế tục bàn tán … thì lẽ, cũng chuyện gì .

Một lát , một vị công tử chặn đường kiệu nàng. Quy Nhạn bước xuống chuyện một hồi, mới là chiếc khăn tay của nàng rơi, công tử nhặt , đặc biệt đem trả.

Lâm Chiêu Chiêu vén rèm, khẽ gật đầu : “Đa tạ.”

Đến nay nàng nhớ nổi mặt mũi vị công tử , nhưng nhớ rõ một chuyện – khi , Bùi Thiệu cũng đến, thấy cả cảnh.

Mặt hồ rộng, sóng lăn tăn trong vắt, con cá thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước, quẫy từng vòng gợn.

Lâm Chiêu Chiêu thuyền, xa, bên tai tiếng Bùi Thiệu hừ nhẹ, giọng mang ý .

Nàng nghiêng đầu .

Hắn buông một câu chua chát: “Người đó là ai? Nàng với , trông cũng xứng đôi lắm.”

Nhiều năm nhớ , nàng mới hiểu: khi Bùi Thiệu chỉ là cố ý chọc nàng, nàng thấy con gái đến gần , liền lấy chuyện khăn tay để ép nàng nổi giận, để nàng : “Thế còn , cũng lôi kéo khác?”

Hai lời qua tiếng mấy câu, chuyện đó cũng vì thế mà bỏ qua.

, nàng trả lời ngay.

Nàng chỉ yên lặng một lúc, chậm rãi :

“Bùi Thiệu, nếu như… chỉ là nếu như… gả cho đó thì ?”

Chỉ là một câu “nếu như”, nhưng nét nơi khóe miệng Bùi Thiệu lập tức biến mất. Hắn chống tay lên mặt bàn, nghiêng tới gần nàng, thấp giọng :

“Đầu óc nàng vấn đề ? Lại ở cùng hạng đó?”

Lâm Chiêu Chiêu nghẹn lời, bàn tay đặt gối nắm chặt, sắc mặt tái, ánh mắt thẳng :

“Hạng đó thì ?”

Bùi Thiệu giấu giếm bực bội, :

“Không lòng , thấp hèn.”

Một câu “thấp hèn”.

Ngày thường, bọn con cháu nhà quan lớn vẫn lén lút mắng dân nghèo ngoài phố như . Lúc đó trong lòng Bùi Thiệu cũng giận, nên thuận miệng buông . Hắn hề , trong mắt phủ Quốc Công, thậm chí trong mắt bọn quyền quý lớn hơn, thì Lâm Chiêu Chiêu cũng là “thấp hèn”.

Hắn kéo nàng khỏi vũng bùn, nhưng vô ý vỡ cả hồ nước.

Mà ba năm , chính họ là trong cuộc, thấy rõ ngọn ngành?

Lúc , mắt Lâm Chiêu Chiêu khẽ rút , lòng run lên.

Bùi Thiệu thấy nàng gì, chỉ tưởng nàng đang ghen vì cô gái mặc hoa phục , liền lạnh:

“Đừng bên cạnh lấy chồng , trừ , còn ai chịu cưới nàng?”

Lâm Chiêu Chiêu tựa trán mặt án gỗ, lặng im một lời.

Sự im lặng kéo dài đến tận đêm khuya, khi thứ đều yên tĩnh, bỗng hoá thành một nỗi nặng nề thể tả. Nàng thở nổi, sáng sớm hôm tỉnh dậy, gối khăn đều ướt lạnh.

Bùi Thiệu là nàng yêu, nhưng lẽ... chắc là cùng nàng đến hết đời.

Nàng thực sự thể cùng đến cuối cùng ?

Cửa xứng cửa, nhà chẳng hợp nhà, nếu là sai biệt, còn chờ đến mấy mươi năm , tiếc nuối mà : “Giá như lúc , đừng như ...”

Nàng sợ. Sợ tình cảm thuở thiếu thời trở thành xiềng xích. Sợ đến một ngày, khi hai chán ghét, thì đoạn thời gian đẽ , cũng chẳng đáng để nhớ đến nữa, thậm chí chỉ khiến thấy giễu cợt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-36-nha-ta-ai-cung-tim-kiem-su-yen-tam.html.]

Năm , khi tin Dương Hàn bệnh nặng, phủ Bắc Ninh bá đang tìm xung hỉ. Lâm Chiêu Chiêu giả vờ , nhưng thực trong lòng rõ ràng. Tình cảnh của nàng khi đó vô cùng phù hợp. Trong Lâm gia, chẳng còn ai thể chủ nàng. Bá phủ cũng chẳng ngại nàng ầm lên, cứ thế đưa nàng cửa.

Nàng tự nhốt trong một cái chum kín.

Ít nhất, ở đây... vẫn an .

Lần cuối nàng gặp Dương Hàn, là một năm . Nay gặp , thể y gầy rộc, chỉ đôi mắt là vẫn như xưa – ôn hoà, sáng trong, như thể chuyện trong thiên hạ đều qua nổi ánh của y.

Lúc Lâm Chiêu Chiêu gả phủ, Dương Hàn đang hôn mê, chẳng gì đến chuyện động phòng, tỉnh còn khó, mãi đến ngày thứ ba y mới mở mắt, tựa đầu lên gối nàng, vẻ mặt ngạc nhiên giấu .

Lâm Chiêu Chiêu cúi đầu xin .

Dương Hàn khẽ lắc đầu:

“Nàng cần .”

Y , trong lòng nàng khác.

Lâm Chiêu Chiêu nhẹ nhàng khuấy thuốc, hàng mi buông xuống, dung mạo dịu dàng mà , nhưng tính tình nàng... hề giống vẻ ngoài .

Nàng cố chấp, nàng ngang bướng. Vì thế, nàng ngẩng đầu, bình thản :

“Cũng xem như trả ơn cứu mạng năm đó cho .”

Dương Hàn là hiểu chuyện, chẳng hỏi thêm lời nào.

Hai tháng , vị công tử thanh tú như trăng , cuối cùng cũng chống đỡ nổi, buông tay rời nhân thế. Trước lúc , gối của y để một tờ giấy và một phong hòa ly thư.

Lâm Chiêu Chiêu cúi đầu, cầm lấy tờ giấy , giấy nhanh chóng in lên một dấu nước mắt mờ nhòe.

Vài hôm , Bùi Thiệu về.

Trước mặt , là một kết cục bất ngờ, kịp trở tay.

Tất cả dây mối giữa họ, Lâm Chiêu Chiêu cắt sạch. Gọn gàng. Không để chút dấu vết. Nàng với : đừng tìm nàng nữa. Giữa hai , cuối cùng chỉ là duyên phận, chẳng nên cưỡng cầu.

Bùi Thiệu tin.

Nàng đáp:

“Bùi Thiệu, dáng vẻ mơ hồ, chẳng rõ ràng của ... thật khiến mệt mỏi.”

Hắn búi tóc phụ nhân nàng chải, bật lạnh, giọng đầy khí thế:

“Lâm Chiêu Chiêu, nàng nhất định sẽ hối hận.”

Hối hận?

Khó . Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, chẳng lẽ nàng từng nghĩ ? nếu một nữa, nàng vẫn sẽ chọn như .

Ai cũng cách riêng để tìm lấy yên . Bùi Thiệu chọn nắm giữ, chọn hành động, dồn dập từng bước. Còn nàng... chỉ giữ một con đường lui.

Đó chính là sự an tâm của nàng.

Chẳng chẳng , trời sáng từ lúc nào. Lâm Chiêu Chiêu chịu đựng suốt một đêm, hai vành mắt đỏ hoe. Vừa cử động , nàng tê dại, nhất là cánh tay cầm bút, như trăm nghìn con kiến bò rúc trong gân cốt, nhức buốt chịu nổi.

Nàng vịn thành ghế, chầm chậm xuống chiếc ghế gỗ lim.

Trên bàn, bức tranh vẫn còn dang dở, ánh nắng sớm lành lạnh, hiện một góc núi đồi gập ghềnh.

Thế tử Trấn Nam Vương giữ ở kinh thành. Trấn Nam Vương là tàn dư của vụ tạo phản Đông cung năm xưa. Khi triều đình lệnh bắt, cớ qua mặt, để trốn suốt đêm.

Chỉ một đêm mà trong kinh chấn động, ai nấy đều bàng hoàng.

Giờ đây, chứng cứ tạo phản của Trấn Nam Vương rõ ràng, tuy rằng để chạy thoát một bước, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục. Dù mưu tính lâu, vài con đường lánh nạn cũng trong dự liệu. Việc bây giờ là sớm tìm kẻ mật báo, theo dấu vết.

Lúc , ở vùng ngoại ô kinh thành, khi bố trí phòng vệ xong, Bùi Thiệu xếp bằng đống cỏ khô.

Hắn chằm chằm ngọn lửa, tay nhặt khúc gỗ ném .

Tiếng lách tách vang lên, lửa bốc cao, phản chiếu trong mắt từng đốm sáng lay động. Tròng mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu.

Lý Chương bẩm báo xong tình hình hôm nay, nhỏ giọng :

"Tướng quân... ba hôm chợp mắt."

Bùi Thiệu đưa tay day trán, đáp.

Lý Chương :

"Việc so với chiến sự Tây Bắc năm đó còn bằng, tướng quân nên trở về nghỉ ngơi, lấy tinh thần thì hơn."

Trong đám , chỉ Lý Chương là dám mở lời lúc Bùi Thiệu mặt lạnh. Võ Bình Lưu nấp lưng ngựa, như con chim cút, giơ ngón tay cái khen ngợi gan .

Bùi Thiệu cũng hiểu, cứ gắng gượng mãi cũng .

Hắn nhạt:

"Không ngủ ."

Lý Chương dứt khoát xuống cạnh, :

"Hay là uống chút rượu?"

Hiện tại thế tử Trấn Nam Vương triều đình giữ, cho dù Trấn Nam Vương trở , bọn họ cũng chuẩn . Không còn việc gấp, chi bằng uống chút rượu, dễ ngủ hơn là trằn trọc suông.

Nói là uống một chút.

Không ai ngờ , uống một chút khiến tướng quân say mềm, một lát nhắm mắt ngủ luôn.

Mấy khiêng đại tướng quân về phủ Quốc Công. Đến nơi, Lý Chương chợt ngăn , nhỏ:

"Hay là đưa tướng quân tới khách điếm nghỉ tạm?"

Võ Bình Lưu cũng gật đầu. Dạo gần đây, phong thanh phủ Quốc Công đang tính chuyện phân gia, ngại tiện.

Đang do dự, Bùi Thiệu mở mắt, lờ đờ cổng phủ Quốc Công, miệng lẩm bẩm:

"Nơi đó, nhà ."

Lý Chương vội vàng :

"Tướng quân đến khách điếm, là về nhà thuộc hạ nghỉ tạm?"

"Về nhà ngươi gì? Ta cũng nhà." – Bùi Thiệu gạt tay Lý Chương, mềm oặt như sợi bún, nhưng ngón tay vẫn vững vàng chỉ về phía đối diện – "Chỗ ."

Hắn chỉ, chính là tòa nhà sát bên phủ Quốc Công, nơi treo bảng hiệu, song vẫn nhận ngay.

Bùi Thiệu nheo mắt, chằm chằm cánh cổng, môi khẽ nhếch, lẩm bẩm:

"Nhà ."

Loading...