Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 37: Sự thật - Giống tám phần
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:21
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Chương rõ nhà là của ai. Nếu vì đó là nơi Quốc công gia chỉ đến, thì cũng dám đường đột đập cửa.
Đợi hồi lâu, tưởng rằng chẳng ai , thì cánh cửa lớn hé mở, một nha ló đầu :
“A… Lý đại nhân, là ngài đấy ạ? Công gia…”
Nếu nhớ nhầm, nha là bên cạnh Lâm phu nhân.
Lý Chương khẽ thở dài.
Bọn họ cùng khiêng Bùi Thiệu trong, mấy vị quan nhân cũng ở lâu, chỉ dặn Lâm phủ chăm sóc cho Quốc công gia nghỉ ngơi cho , ai nấy lục tục về.
Lâm Chiêu Chiêu khoác áo tơ, vén rèm bước phòng trong. Vừa thấy Bùi Thiệu giường, chỉ bỏ giày, chẳng sửa soạn gì, lông mày vẫn nhíu chặt.
Đây là đầu nàng thấy say tới mức bất tỉnh. Lần dù uống bao nhiêu, vẫn gượng để về đến Tuyết Tịnh Đường, chẳng mấy mà tỉnh.
Tửu lượng của thường thôi, rõ uống bao nhiêu mà say nông nỗi .
Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở .
Nàng bảo Quy Nhạn bưng chậu nước ấm , tự tay lau mặt lau tay cho , cởi áo khoác đầy mùi rượu. Cúi đầu ngửi thử, áo trong cũng nồng mùi men, nếu để tới sáng, thể nào cũng ám mùi, khó chịu.
Nàng nhẹ nhàng vén áo , định giúp , thì tay bất ngờ nắm chặt. Bùi Thiệu vẫn nhắm mắt, tỉnh.
Lâm Chiêu Chiêu thử rút tay , liền buông ngay. Nàng ngẫm nghĩ, vươn tay, chạm tới áo , thì giữ lấy.
Dù , rõ ràng vẫn tỉnh hẳn.
Lâm Chiêu Chiêu yên, ngắm hồi lâu.
Mấy năm , nàng từng xem một vở kịch, nội dung thế nào nhớ rõ, chỉ nhớ một chuyện: trong đó một thư sinh, vốn cùng một tiểu thư đôi bên đều tình ý, chẳng ngờ thư sinh say rượu, dây dưa với công chúa, khiến tiểu thư giận bỏ . Thư sinh hối hận kịp, còn công chúa thì năng rộng lượng, đề nghị sống chung như hai tỷ Nga Hoàng, Nữ Anh thời .
Lúc , Lâm Chiêu Chiêu thấy khó chịu vô cùng. Nàng đem chuyện đó thư gửi cho Bùi Thiệu. Những chuyện lặt vặt như thế, đều hồi âm từng chút. Lần , :
[Chẳng qua là nam nhân tham sắc, còn lấy rượu cớ. Đường đường là công chúa cùng một thư sinh nghèo dây dưa? Đã là say, thì còn tỉnh táo mà bậy? Chẳng lẽ nhờ Quan Âm độ thế ? Cái gọi là say hỏng việc, chẳng qua là mượn cớ cho việc xằng.]
Lâm Chiêu Chiêu thư, giận buồn , bèn :
[Sao thư sinh cố ý? Nhỡ tám phần say, công chúa chủ động, thì mà ngăn ?]
Gửi thư xong, nàng thấy hối hận. Vì nàng gần như đoán sẽ gì.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, dịp khoe khoang:
[Lỗi vẫn ở thư sinh. Dù mười phần say, mười hai phần cũng , nếu đồng ý, thì chẳng ai cơ hội chạm .]
Lâm Chiêu Chiêu hỏi:
[Nếu là áo cho thì ?]
Bùi Thiệu đáp:
[Nếu là nàng, chỉ cần gọi một tiếng, nhất định phối hợp, nào lý gì cho nàng chạm?]
Hai năm , chuyện nhỏ chuyện to, hai đều đem tỉ tê qua thư, từng lá thư dày cộp, sợ rằng lỡ mất điều gì kịp .
Chỉ là, giấy bút năm xưa cùng những dòng chữ lưu , ngày nàng gả phủ Bá, đều đem đốt sạch. Những thứ , giờ chỉ còn giấu nơi đáy lòng.
Lâm Chiêu Chiêu cúi , dùng mu bàn tay khẽ vỗ nhẹ hai má Bùi Thiệu, dịu giọng gọi:
“Bùi Thiệu, là đây. Ta y phục cho .”
Bùi Thiệu đáp, chỉ khẽ xoay chỗ khác.
Qua mấy thở, thấy phản đối, nàng liền thử vén vạt áo của . Đầu ngón tay chạm đến eo, trơn tru vô cùng.
Thì , lời cũng khoác lác.
Lâm Chiêu Chiêu giúp cởi đồ. Dù gần đây hai chút mật, ánh mắt nàng vẫn còn ngại ngùng. Vừa liếc xuống lập tức , vội vã cúi đầu mặc quần lót cho .
Lúc khoác áo, tay nàng lướt qua lưng vai . Thân thể một lớp cơ bắp săn chắc, tuy quá dày nhưng đủ để cảm thấy mạnh mẽ. Trên đó vài vết sẹo, dù vốn dễ để sẹo, nhưng đao thương nơi chiến địa nào mắt, vết nào cũng lành lành lặn lặn.
Nàng kỹ từng vết một — đó là dấu tích của năm tháng, là công lao gánh vác.
Nàng từng với Bùi Thiệu, thật , nàng thích dáng vẻ mặc khôi giáp, lưng ngựa cao, ánh mắt sáng rực, hình oai phong, sức sống, chí khí.
Đương nhiên, nàng cũng thích dáng vẻ khi bỏ hết gánh nặng, ở mặt nàng, chỉ như một thiếu niên bình thường.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán một cái, để .
Một lát , thu dọn xong xuôi, nàng lấy nước lạnh vỗ lên mặt cho tỉnh táo, tắt đèn, lúc khỏi phòng tiện tay khép cửa .
Trong phòng tối om, còn ánh sáng, cũng một tiếng động.
Bùi Thiệu khẽ mở mắt. Hắn vẫn còn lơ mơ say, đưa tay chạm lên trán, nơi một cái hôn nhẹ.
Người đưa tin cho Trấn Nam Vương bắt. Kẻ vốn là một vị quan lục phẩm trong triều, chức dựa công lao mà , mà là dùng tiền mua lấy.
Hắn điểm giống Dương Tiêu – con cháu Bắc Ninh bá – bề ngoài là công tử quen sống trong an nhàn, đều tưởng chẳng nên trò trống gì, chức quan cũng là nhờ tổ tiên che chở.
kỳ thực, chính những hạng như , khiến việc điều tra nghịch đảng gặp ít khó khăn.
Miệng kín, dễ tra hỏi. nào cũng nhược điểm. Bùi Thiệu liền sai bắt hết vợ con già trẻ trong nhà đem đến. Hắn tuy cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn lúc d.a.o động, tránh khỏi sơ hở.
Hắn :
“Công gia cũng thương, chẳng lẽ sợ một ngày nào đó, nữ nhân cũng khác đối đãi như ? Hà tất ép đến cùng?”
Bùi Thiệu nhướng mày:
“Ngươi đang uy h.i.ế.p ?”
Kẻ cắn răng :
“Trấn Nam Vương năng lực chuyện !”
Hắn cố tình nhận là của Trấn Nam Vương. chỉ cần suy xét một chút là hiểu — chẳng qua mượn danh Trấn Nam Vương để lừa gạt , đánh lạc hướng.
Bùi Thiệu lạnh một tiếng:
“Các ngươi cho rằng gì ? Trấn Nam Vương quanh năm trấn thủ biên ải, thật thể ở kinh thành bố trí nhiều tai mắt chen triều đình đến thế?”
Tên còn định biện giải, nhưng Bùi Thiệu còn kiên nhẫn. Hắn giao cho tâm phúc, xoay rời khỏi nhà lao.
Trước đó, vì cần Lâm Chiêu Chiêu phiên dịch, nên Phương Dương – bên phía Triệu Vương, mới bắt nàng. Khi , Triệu Vương còn nghĩ Dương Tiêu là chỉ điểm, ngờ đằng còn Trấn Nam Vương nhúng tay. Kỳ thực, cũng là khác lợi dụng.
chuyện phản nghịch , xét đến cùng, chính là mầm họa tranh đoạt hoàng vị.
Chuyện xảy liên quan tới ba vị vương: An vương, Thuận vương và Tấn vương, tất cuốn vụ án mưu nghịch .
Cách đây lâu, Thánh thượng từng riêng với Bùi Thiệu, lời bàn về bốn vị vương gia hiện nay:
Triệu vương thì chỉ chuyện mắt, bụng nông cạn, xa. An vương tính tình ôn hoà, nhưng mềm lòng, dễ khác dẫn dắt. Thuận vương thì thích rong chơi, chẳng việc chính đáng. Trong bốn , chỉ Tấn vương xem như là giữ bổn phận, việc chăm chỉ, tiếc là tư chất cao, khó gánh vác chuyện lớn.
Nếu bỏ qua Triệu vương vốn đẩy kẻ chịu tội , thì chỉ còn ba : An vương, Thuận vương, Tấn vương.
Càng điều tra, manh mối càng sáng tỏ.
Chẳng cần ba vị vương gia chịu phối hợp , Bùi Thiệu vốn chẳng sợ đắc tội ai, lệnh một tiếng, liền cho cấm quân vây kín ba phủ vương gia.
Trong ngoài kinh thành rúng động. Không ít tới cầu xin cửa phủ Quốc Công, nhưng cửa phủ vẫn đóng chặt, một ai bước .
Tình thế , rõ ràng: thà g.i.ế.c nhầm, chứ quyết buông tha.
Triều thần đều hoảng sợ. Vị Quốc Công gia việc quá mức dứt khoát, chẳng hề chừa đường lui. Người bắt đầu lo lắng, nếu ngai vàng rơi tay một trong ba vị vương gia , Bùi Thiệu sẽ đối mặt thế nào?
chính chẳng để tâm. Người đến vị trí như , quyền cần nghĩ xa như thế.
Người nên lo, kỳ thực là ba vị Vương gia mới đúng.
Chưa tới mười ngày, cuối cùng cũng mở miệng. Gã tự xưng là thuộc hạ của Tấn vương.
lời chắc đáng tin. Người tâm chí vững vàng, khi gặp nguy vẫn thể chỉ bừa một hướng để che mắt. Bùi Thiệu sai chép ba bản lời khai, đưa tới phủ An vương, Thuận vương, Tấn vương, bắt ba vị vương gia tự tay lời giải thích, rõ ràng từng câu, từng chữ.
Phản ứng của ba phủ vương gia hết sức khác biệt.
Tấn vương lóc kêu oan, dập đầu xin sống.
Thuận vương thì chỉ gượng, miệng trung thành, nhận tội cũng chẳng phản bác.
Riêng An vương, vẻ mặt thấp thỏm yên. Hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt héo úa, cung khom hành lễ sâu, đến khi dậy thì bất ngờ lao tới đập đầu cột đá, may mà An vương phi nhanh tay giữ . Hành động đó, tuy thành, nhưng giống như ngầm thừa nhận tội trạng.
Thế nhưng điều kỳ lạ là: lời khai nhận tội của nọ, vốn chẳng liên can gì tới An vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-37-su-that-giong-tam-phan.html.]
Một lời bịa đặt, kéo cả An vương lẫn Tấn vương cùng rơi vòng nghi ngờ.
Nửa tháng , việc điều tra vẫn tiếp tục, dần dần, Tấn vương An vương đều đẩy ánh sáng. Đến cả Triệu vương cũng kéo vòng xét hỏi.
Võ Bình Lưu nôn nóng, chép miệng :
“Sao loạn như ? Cứ như thể vương gia nào cũng tội, mà kỹ thì chẳng ai thật sự dính dáng gì rõ ràng cả.”
Lý Chương xổm cửa phòng giam Đại Lý Tự, tay cầm bát cơm thô, ba hôm nay về nhà, y ăn xong mới thong thả đáp:
“Vậy ngươi thấy một sạch sẽ quá đáng ?”
Võ Bình Lưu ngạc nhiên:
“Ý ngươi là... Thuận vương?”
. Trong cục diện hỗn loạn , Thuận vương – kẻ mang tiếng ăn chơi, đến tuổi ba mươi chín vẫn nên – trải qua mấy lượt xét hỏi mà chẳng ai moi gì. Trên ông sạch sẽ quá mức.
Mà sự "sạch sẽ" quá mức, nhiều khi cũng chẳng là sạch sẽ thật sự.
Võ Bình Lưu rùng , rít lên một tiếng:
“Đây là trực giác của quân sư đấy ?”
Lý Chương dùng cơm xong, đậy hộp thức ăn, chậm rãi đáp:
"Nói thật, trực giác của còn lâu mới bằng tướng quân."
Dù gì thì mười ngày , Bùi Thiệu lặng lẽ bắt tay điều tra Thuận Vương, là đầu tiên nghi ngờ trong sạch.
Giờ Hợi, trong thư phòng đèn nến vẫn sáng trưng như ban ngày. Bùi Thiệu khép khẩu cung, trầm giọng :
"Chẳng trách gì bệ hạ ưng ý bọn họ."
Hiện còn thiếu chứng cứ rõ ràng, nhưng việc , át hẳn dấu vết để . Không bao lâu nữa, phái về phương nam sẽ hồi kinh, đến khi đó, Thuận Vương khó mà chối cãi.
Tối , Bùi Thiệu chỉ nghỉ một canh giờ, mơ thấy bóng lưng Lâm Chiêu Chiêu cứ lặng lẽ mà , chẳng một lời nào. Hắn chợt tỉnh giấc.
Giấc mộng , mấy tháng nay thấy, ngờ lúc trở về, khiến lòng chấn động. So với những ngày qua, thì chính là mộng, còn giấc mộng đêm nay, giống như thật.
Miệng khô khốc, dậy rót nước. Nước lạnh chảy qua cổ họng, mang theo khí xuân còn sót .
Đặt chén xuống, Bùi Thiệu mở cửa bước . Ánh trăng rọi lên đình viện, thì , nhưng vẫn vắng lặng, chẳng đuổi nỗi cô quạnh trong lòng.
Bận việc điều tra vụ phản loạn, nửa tháng gặp Lâm Chiêu Chiêu.
Thải Hà và Văn Mai tới tìm, chứng tỏ nàng vẫn , bên cạnh cũng ám vệ đáng tin, chắc chắn sẽ xảy chuyện gì.
Như là .
Bùi Thiệu khẽ day thái dương.
Chợt nhớ điều gì, phòng, xổm xuống kéo từ gầm giường một chiếc rương gỗ lim khắc vân. Rương để lâu, mặt phủ đầy bụi.
Hắn rương một hồi, trong mắt hiện lên vẻ lưu luyến.
Sáng hôm , rửa mặt xong, Bùi Thiệu dặn Hồ Thiên:
"Rương giao cho ngươi giữ , chờ khi nào bảo đem cho A Mộ, thì đưa."
Hồ Thiên gật đầu, cẩn thận cất .
Cũng trong ngày , Bùi Thiệu lấy chứng cớ thật sự Thuận Vương tư thông với Trấn Nam Vương – mấy năm nay, Thuận Vương âm thầm nuôi bồ câu đưa thư về phía nam. Tuy ông giấu kỹ, còn sai đưa chim nơi khác, định thủ tiêu luôn nuôi để diệt khẩu, nhưng kịp tay, mặt chứng.
Bùi Thiệu dẫn cấm quân, thẳng thừng xông phủ Thuận Vương. Trong phủ, nữ quyến lóc cúi đầu. Bùi Thiệu đá văng cửa chính đường, Thuận Vương ăn mặc tề chỉnh, thẳng lưng, như đang chờ tới.
Vị vương gia tuổi chừng ba mươi chín, đang độ cường tráng. Ngày thường giấu trong bộ dạng con nhà ăn chơi, chẳng ai sinh nghi. ông bản lĩnh, khiến đám con nhà quyền quý trong kinh thành đều tình nguyện tay sai cho .
Thuận Vương dậy, mặt đổi sắc, :
"Bùi Thiệu, ngươi nghi ngờ từ lúc nào?"
Bùi Thiệu giơ tay, hiệu cho thuộc hạ dừng bước ngoài cửa, tự chọn ghế , rót một chén , cầm trong tay mà chẳng uống, cất giọng chậm rãi:
"Ngươi còn nhớ Thanh Lộ phu nhân, họa sĩ nổi tiếng khắp kinh thành chứ?"
Thuận Vương đến đó, sắc mặt liền biến đổi.
Bùi Thiệu tiếp lời:
"Ngươi xem nàng là hồng nhan tri kỷ, từng cứu nàng khỏi giáo phường, đó đưa về phủ nuôi dưỡng. về sợ tai tiếng, liền gả nàng cho khác để chối bỏ trách nhiệm."
Chuyện tra chẳng khó, nhân chứng vật chứng đều đủ cả.
Thuận Vương hỏi:
“Ngươi điều gì?”
Bùi Thiệu nheo mắt, chậm rãi :
“Sau đó Thanh Lộ khắp kinh thành, bề ngoài là dạy nữ nhi nhà thế gia, kỳ thực là dò hỏi tin tức quan trong triều. Từ lúc đó thấy lạ…”
“Một nữ nhân, cứ theo dõi tin tức trong kinh, là vì cớ gì?”
Manh mối bắt đầu từ đó. Tuy nhiên, Bùi Thiệu vẫn cho bắt Thanh Lộ. Một là bà rời xa kinh thành, tránh thị phi; hai là khi còn dạy Lâm Chiêu Chiêu, bà thật lòng, từng hỏi đến quân Tây Bắc.
Thanh Lộ phần tiếc tài, cũng thật tâm bảo vệ Lâm Chiêu Chiêu. Bùi Thiệu từng âm thầm xem xét, quả đúng như .
Từ dạo , trong lòng Bùi Thiệu sinh nghi về Thuận Vương.
Thuận Vương lớn, đập bàn:
“Không ngờ, cuối cùng cũng bởi vì nữ nhân mà sinh chuyện!”
Ông nghiêng ngả một hồi, bỗng dưng dừng , :
“Bùi Thiệu, chẳng chính ngươi cũng bại tay nữ nhân ?”
Bùi Thiệu khẽ nhướn mày.
Thuận Vương tiếp:
“Ngươi , vì Lâm thị rời bỏ ngươi ? Vì bao nhiêu năm ngươi giữ chặt một , mà nàng buông tay?”
“Là vì ngươi bao giờ hiểu một điều.”
Bùi Thiệu nghiêng đầu, trong bụng nghĩ, nên tát ông một cái đá ông một cú.
Thuận Vương để tâm, mở ngăn tủ, lấy một bức họa, ném lên bàn cạnh chỗ Bùi Thiệu:
“Ngươi xem . Đây là bức họa Liễu Thanh Vân – thứ nữ của họ Liễu.”
Liễu Thanh Vân chính là ngoại tổ mẫu của Bùi Thiệu, còn Liễu thị – – là đích nữ của Liễu gia.
Ánh mắt Bùi Thiệu dừng nơi bức họa. Hắn thoáng ngẩn .
Tranh vẽ một nữ nhân nghiêng, mặt phía ngoài, ánh mắt buồn, gương mặt vài phần giống . Có khác chăng chỉ vì là nữ nhân, nên nét mặt nhu hòa hơn.
Thuận Vương châm chọc:
“Ngươi nghĩ trong tranh là gì với ngươi?”
Trong đầu Bùi Thiệu nhanh chóng xoay chuyển. Tờ tranh tuổi, nếu giả, cũng khó lòng giấy mực sắc màu đến thế. Huống chi, dấu triện đóng cuối tranh, nhận ngay.
Đó là ấn triện trong kho tranh của Thánh thượng.
Thánh nhân vốn yêu thích những vật xưa cũ, triện từng thấy trong ngự thư phòng. Loại triện dùng mấy chục năm, thể giả.
Vậy thì bức tranh , khả năng cao là chính tay Thánh nhân vẽ.
Nữ nhân trong tranh, với Thánh thượng quan hệ gì, chẳng cần cũng rõ.
Bùi Thiệu đưa tay vuốt nhẹ đường nét tranh, đồng tử co , hàm răng cắn chặt.
Thuận Vương phủi tay áo, ném thêm một câu:
“Phế Thái tử Thái tử mấy chục năm, nhẫn nhịn bao điều, vì bỗng dưng mưu nghịch?”
Bùi Thiệu đáp. Thuận Vương vẫn tiếp, vẻ hứng thú:
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Bởi vì phụ hoàng quan sát chúng bao năm, đột nhiên thấy thích hợp hơn, ép Thái tử nhường chỗ. Phế Thái tử nào chịu, cuối cùng chỉ còn con đường mưu phản.”
“Người đó là ai? Chính là Hoàng .”