Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 38: Tình yêu lâu dài, cuộc đời này chỉ cùng….
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:23
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng vó ngựa dội đường đá như tiếng trống, một con ngựa đen chạy như bay dọc theo phố lớn kinh thành.
Người ngựa mím chặt môi, lời nào.
Ầm —
Trên trời mây đen kéo đến từng lớp, chớp loé như rồng bạc, xé nửa vòm trời. Mưa đổ ào xuống, cuốn sạch bụi đất, cỏ cây trong thành. Nước theo mái hiên nhỏ xuống từng giọt, tí tách dứt.
Lâm Chiêu Chiêu mái hiên, đưa tay đón mưa.
Giọt mưa rơi lòng tay, mấy chốc đọng thành vũng. Nàng lật tay , giọt nước rơi xuống đất, hoà lẫn làn mưa đang rơi tầm tã, b.ắ.n lên từng vệt nhỏ.
Đây là cơn mưa lớn đầu tiên trong năm.
Mưa dồn dập chảy về các khe đá, thấm qua tường đỏ mái xanh. Trong cung, thái giám Tô Cát Xuân vội vàng chạy mái hiên, đồ là Phương Đức Thắng theo , rút khăn lau tay áo cho sư phụ.
Phương Đức Thắng lau mặt than:
“Ai cha, đang yên đang lành tự nhiên mưa lớn, trở tay chẳng kịp!”
Tô Cát Xuân vuốt áo mũ, mắng:
“Ngươi thì gì, đây là trận mưa lành!”
Ông ngẩng đầu trời, trong lòng thoáng động.
Nếu nhớ lầm, mấy năm , cuối mùa xuân cũng một trận mưa lớn như thế . Trong làn mưa mịt mờ, một thiếu nữ tay xách váy lụa xanh, chạy tới hiên trú mưa.
Tà váy phất phơ, là màu sáng duy nhất giữa trời mưa tối xám.
Năm đó là thời Tiềm Long còn đăng cơ. Trong tay cầm sách, trong thư phòng, tay chống cằm, mắt lơ đãng ngoài cửa sổ.
Qua khung cửa gỗ, thiếu nữ hình như cảm giác ánh , liền đầu . Đôi mắt tròn xoe, trong trẻo như hạt nho, ánh lên những điểm sáng nhỏ.
Chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh. Nàng kịp hưởng phúc qua đời. Để che giấu chuyện , hậu sự đơn sơ, mà đứa con cũng đưa , lấy cớ là thể sinh đích nữ.
Bấy giờ, hoàng thượng vẫn lấy hết quyền từ tay ngoại thích, đành nghĩ cách để đứa nhỏ mang họ Bùi.
Đến đại điện, Tô Cát Xuân dứt dòng suy nghĩ, trong tiếng mưa nặng hạt, giơ tay gõ cửa:
“Bệ hạ, là lão nô.”
Bên trong vọng một tiếng:
“Vào .”
Tô Cát Xuân đẩy cửa, mùi long tiên hương phả .
Ông khom , bẩm:
“Bệ hạ, Tĩnh Quốc công cầu kiến.”
“Khụ khụ… khụ.”
Hoàng thượng ho mấy tiếng, mới chậm rãi :
“Truyền.”
Tô Cát Xuân lĩnh mệnh, lùi một bước. Hoàng thượng căn dặn:
“Chuẩn chén canh gừng.”
Trước khi khép cửa, Tô Cát Xuân liếc thấy tay hoàng thượng đang vuốt một chiếc ấn cũ. Chiếc ấn , theo ngài mấy chục năm.
Thiên hạ đều , hoàng thượng là trọng tình xưa. Một niên hiệu dùng bốn mươi năm, vật dụng cận thì cứ dùng mãi đổi. Năm xưa, hoàng hậu lỡ hỏng một vài bức họa cũ, hoàng thượng giận suýt nữa nguôi.
Tô Cát Xuân hiểu, hoàng thượng chỉ luyến tiếc chuyện cũ — mà là nhớ thương cũ.
Chỉ là, nhớ sắc mặt ban nãy của Quốc công gia, e rằng khi điều tra vụ mưu phản, Quốc công gia cũng đoán rõ chuyện xưa.
Dù thánh thượng cũng hẳn ý giấu mãi, mượn miệng Thuận Vương để , cũng việc . Nếu , đó ngài cũng chẳng ngầm cho phép Hoàng hậu lén lấy bức họa của cô nương họ Liễu .
Có vài việc, thánh nhân đều hiểu trong lòng.
Tới thiên điện, Bùi công gia gọi chờ. Hắn để ai chạm khăn lau tóc y phục, cả vẫn còn ướt đẫm nước mưa, sắc mặt u ám, yên như tượng gỗ ghế, chẳng lời nào.
Mãi đến khi Tô Cát Xuân lên tiếng gọi hai lượt: “Quốc công gia”, mới hồi thần, nhấc vạt áo còn ướt, sải bước .
Thấy Bùi công gia ngự thư phòng, Phương Đức Thắng ghé tới bên tai Tô Cát Xuân, thì thào:
"Sư phụ, Bùi công gia thật là sủng mà chẳng sợ, dáng vẻ cũng dám tới gặp thánh thượng, chắc hẳn chuyện gì lớn!"
Nghe , Tô Cát Xuân liền đập đầu :
"Lo giữ cái miệng của ngươi! Nói thêm câu nữa, cái đầu của ngươi cho dọn chỗ khác ở!"
Phương Đức Thắng lỡ lời, dám né, gõ mấy cái, cúi đầu sợ hãi :
"Vâng , đồ sai , ghi nhớ trong lòng."
Tô Cát Xuân hạ giọng răn:
"Ngày còn dám bàn chuyện như , cẩn thận cái mạng của ngươi."
Thầy trò hai nhỏ một hồi, tiếp tục ngoài canh giữ ngự thư phòng. Ngoài trời sấm chớp đì đùng, nhưng xung quanh yên ắng lạ thường.
Trong ngự thư phòng, vẫn chút động tĩnh.
Tô Cát Xuân lấy lạ. Với tính tình của Bùi công gia, chẳng lẽ chuyện gì khác thường?
Gần nửa canh giờ , cửa phòng mới mở.
Bùi công gia bước , sắc mặt vẫn lạnh lùng, cũng may còn vẻ giận dữ như lúc .
Phương Đức Thắng lanh lẹ, vội bưng bát canh gừng tiến lên:
"Quốc công gia, uống chén canh gừng cho ấm ."
Bùi Thiệu đưa tay ngăn :
"Không cần."
Hắn xoay rời , bóng lưng thẳng tắp.
Tô Cát Xuân thấy thế, bước ngự thư phòng, chỉ thấy thánh thượng đang ngắm nghía một chiếc ngọc tỷ nhỏ, mặt hiện rõ nét thư thái.
Thánh thượng lẩm bẩm:
"Uyển Quân ... Hắn giống ."
Tô Cát Xuân giật , vội cúi đầu, bộ như thấy.
Uyển Quân chính là khuê danh của mẫu Bùi Thiệu.
Hôm đó, trời mưa suốt cả ngày, chẳng lúc nào ngớt, cũng thấy ai nghỉ ngơi.
Đêm khuya, tiếng sấm đánh vang trời, khiến Lâm Chiêu Chiêu giật tỉnh giấc. Nàng mở mắt, khó lòng chợp .
Nàng Thuận Vương nhận tội. Vụ mưu phản của Đông cung cùng bè đảng cũng lộ rõ, chỉ còn thu dọn hết của Trấn Nam Vương.
Nghĩ đến đây, nàng thầm nghĩ: nếu thế thì Bùi Thiệu còn bận rộn, hẳn là cũng nên về phủ nghỉ ngơi ít ngày.
Vài ngày nay, Lâm Chiêu Chiêu cứ nghĩ mãi đến dáng vẻ Bùi Thiệu giường, mượn rượu mà ngủ, lông mày cau chặt, mi mắt khép hờ, như mang đầy tâm sự.
Nàng lẩm bẩm: “Đừng uống say như thế nữa, hại .”
Chờ nàng tỉnh táo , thấy mặc sẵn y phục, tay cầm đèn lồng, chiếc tủ gỗ dẫn sang Tuyết Tịnh Đường.
Trên tay nắm cửa tủ, treo chiếc khóa bạc do chính nàng móc . Dưới ánh đèn lồng cam nhạt, khóa bạc sáng lên lấp lánh.
Lâm Chiêu Chiêu đưa tay sờ nhẹ mặt khóa, thò tay trong tủ – nơi nàng giấu chìa khóa.
Mở khóa, nàng xách váy bước địa đạo tối tăm. Tới gần đầu bên , bước chân nàng chợt khựng , rảo bước tiếp.
“Két” một tiếng, tủ ở Tuyết Tịnh Đường mở .
Trong ánh đèn mờ mờ, cùng tia chớp ngoài cửa sổ chiếu hắt , nàng thấy Tuyết Tịnh Đường vẫn y như khi rời , khác chút nào.
Nơi … vẫn đang chờ chủ của nó .
Lâm Chiêu Chiêu yên trong phòng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mở cửa chính. Trời đang nổi giông, sấm vang rền rĩ, tiếng bước chân nàng dường như cũng tiếng mưa lấp . Nàng bỗng thấy giống như kẻ trộm, chút chột .
Ra khỏi Tuyết Tịnh Đường, cuối cùng nàng cũng thấy một bóng — Hồ Thiên - đang cầm đèn chạy tới, trông thấy nàng thì khỏi kinh ngạc. chỉ chớp mắt, y liền giấu vẻ ngạc nhiên, hỏi:
“Lâm phu nhân gặp Quốc Công gia ?”
May mà trời tối, ai rõ gương mặt nàng đỏ bừng. Lâm Chiêu Chiêu cúi đầu, khe khẽ “Ừ” một tiếng.
Thấy ánh mắt Hồ Thiên chần chừ, y dè dặt :
“Phu nhân, là… ngày khác hãy tới?”
Lồng đèn trong tay nàng khẽ rung, nàng hỏi :
“Xảy chuyện gì?”
Hồ Thiên lúng túng đáp. Lâm Chiêu Chiêu trầm ngâm chốc lát, cất bước thẳng tới Thủy Sơn Đường.
Trong chính điện Thủy Sơn Đường tối om, chỉ gian từ đường nhỏ bên cạnh còn sáng đèn.
Hồ Thiên theo , hạ giọng :
“Hôm nay tâm trạng công gia . Buổi chiều cung một chuyến, từ lúc về đến giờ chỉ trong từ đường, chằm chằm bài vị của lão Quốc Công, chẳng một lời.”
Hồ Thiên từng thấy Bùi Thiệu như thế bao giờ. Theo lẽ thường, y khuyên Lâm Chiêu Chiêu chớ nên , nhưng kịp mở lời thì nàng giơ tay lên, dừng cửa một lát, vẫn đẩy cửa bước .
Trong phòng hương khói nhè nhẹ, Bùi Thiệu khoác một chiếc áo trung y màu trắng vân mây xanh, tóc dài buộc qua loa đỉnh đầu, cả vẻ mệt mỏi, chẳng chút chỉnh tề như thường ngày.
Hắn xếp bằng bồ đoàn, mặt đặt một bầu rượu, tay cầm một chén, còn một chén khác thì đặt ngay bài vị của lão Quốc Công.
Nghe tiếng cửa mở, chẳng thèm đầu, chỉ khàn giọng một chữ:
“Cút.”
Lâm Chiêu Chiêu đưa mắt một lượt, khẽ thở dài. Nàng tới bên bồ đoàn, cẩn thận kéo váy xuống cạnh .
Khóe mắt Bùi Thiệu liếc thấy vạt váy nàng, khẽ cứng .
Hắn ngẩng đầu Lâm Chiêu Chiêu, hốc mắt đỏ, trong ánh mắt mang theo một luồng cứng cỏi chịu khuất phục. Loại cứng cỏi , từ ngày xưa, lúc lão Quốc công gia phạt gia pháp, bắt đầu nhen lên, đến nay vẫn còn.
Không để khí lặng quá lâu, giọng trở nên nhẹ nhàng:
“Nàng tới .”
Lâm Chiêu Chiêu vươn tay, định lấy chén rượu trong tay .
Bùi Thiệu giành , chỉ lặng lẽ cầm chén rượu đặt bài vị của lão Quốc công, cổ họng khẽ động, giọng trầm trầm:
“Chiêu Chiêu, nàng sớm cả ?”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ mím môi, nhỏ giọng đáp:
“Ừ.”
Bùi Thiệu khẽ bật , hai tiếng mà chua chát.
“Phụ … , lão Quốc công gia, từng mong thể tiếp quản quân Tây Bắc, dựng nên thanh danh cho họ Bùi.”
Hắn chằm chằm bài vị:
“Những điều ông , đều cả.”
cuối cùng mới , bản chỉ là một quân cờ để Bùi gia giữ lấy sủng ái.
Chỉ cần còn mang họ Bùi, chỉ cần binh quyền còn trong tay, triều đình sẽ dám dễ gì động đến Bùi gia.
Vì , phủ Quốc công tuyệt đối cho phép cưới một nữ nhân môn đăng hộ đối. Như thế sẽ mất mặt hoàng gia, mà phủ Quốc công cũng chẳng thể giải thích với Thánh thượng.
Trước đây lâu, còn tưởng thoát khỏi vòng trói buộc của phủ Quốc công, nhưng đến cùng, ngay cả m.á.u mủ của là ai, cũng từng hiểu rõ.
Thật là nực .
Lâm Chiêu Chiêu mím môi, đưa tay vuốt nhẹ mu bàn tay .
Bùi Thiệu giữ lấy ngón tay nàng.
Giây lát , nhắm mắt, buông tay , chậm rãi :
“Nếu kẻ đối mặt là , nàng quả thật cần giữ cho một đường lui.”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ cong môi, đáp, chỉ dịu giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-38-tinh-yeu-lau-dai-cuoc-doi-nay-chi-cung.html.]
“Bùi Thiệu, đây là chuyện của , của .”
Không còn dùng chén nữa, Bùi Thiệu nhấc cả bầu rượu, ngửa đầu uống. Rượu chảy từ cằm xuống, lăn theo cổ thấm cổ áo.
Hắn cúi đầu, dùng tay lau khóe môi, bài vị mà khẽ:
“A Mộ, nàng đừng tự trách nữa.”
Lâm Chiêu Chiêu siết chặt năm ngón tay.
Hắn nghiêng đầu, giọng nhỏ như tiếng thì thầm:
“Nếu gặp kẻ như , nàng chẳng chịu thiệt.”
Hiếm khi thấy lời tự hạ thấp . Lâm Chiêu Chiêu nổi. Lồng n.g.ự.c nàng như bóp nghẹt, nhói lên từng chút, khó thở vô cùng.
Bùi Thiệu nên như thế.
Dù năm , khi lão Quốc công gia qua đời đột ngột, cũng từng suy sụp như .
Lâm Chiêu Chiêu đoạt lấy bầu rượu, ngửa cổ uống một ngụm. Giọng nàng nhẹ như gió thoảng:
“Ai chịu thiệt, cũng chắc .”
Vai Bùi Thiệu chợt thả lỏng, mắt khẽ cong. Bàn tay thô ráp đưa lên, nhẹ nhàng vuốt gương mặt mịn màng của nàng.
Hắn nghiêng cúi đầu, động tác cẩn thận, mang theo chút dè dặt, nhẹ nhàng đặt môi lên môi nàng như cánh hoa mỏng.
Chỉ khẽ chạm một cái rời .
Giọng khàn khàn, như rót từ trong cổ họng :
“Chỉ mong đời , nàng bao giờ chịu thiệt nữa.”
Lâm Chiêu Chiêu thoáng giật .
Sau đó, Bùi Thiệu ngủ trong từ đường nhỏ. Ánh tà dương cùng gió sông đưa trở về Thủy Sơn Đường. Còn nàng, một nhà cũ nơi phố Đông, trong lòng vẫn ngẩn ngơ tỉnh.
Không rõ từ khi nào, mưa ngớt. Cuối trời hé một dải sáng nhợt như bụng cá. Sau một ngày một đêm mưa dầm rửa sạch cỏ cây đất trời, sắc trời trở nên nhạt nhoà, còn sức sống.
Quy Nhạn bước từ nhĩ phòng, trông thấy Lâm Chiêu Chiêu thì giật :
“Nãi nãi dậy sớm thế ạ?”
Lâm Chiêu Chiêu ngẩn một lúc, như lỡ lời, đáp:
“Quy Nhạn, em thể gọi một tiếng ‘cô nương’ ?”
Quy Nhạn bật , đùa:
“Vâng, cô nương, ngài dậy sớm ?”
Hai tiếng "cô nương", thốt lên với nàng, như là chuyện ở kiếp .
Nàng ẩn trong một góc tĩnh lặng quá lâu .
Lâm Chiêu Chiêu vịn khung cửa, ngẩng đầu trời. Mây trắng mỏng manh, song vẫn nặng nề như cũ.
Cùng lúc , đại môn phía nam kinh thành mở , một con khoái mã dẫm lên nền đất ướt nước mưa, phi như bay thành. Bức chiến báo từ tám trăm dặm xa xôi dâng lên ngự tiền.
Tin báo : [Trấn Nam Vương thông đồng Nam Chiếu, khởi binh loạn.]
Nam Chiếu vốn nuôi dã tâm từ lâu. Trấn Nam Vương thì ngầm bồi dưỡng thế lực ở phía nam mấy chục năm. Suốt mười mấy năm gần đây, thế cục yên bình, dân chúng no ấm, lòng phòng . Vậy nên một đêm, hai tòa thành gần đất phong đánh chiếm.
Từ khi khai quốc đến nay, triều đình đặt trọng tâm ở phía bắc, đối với phía nam xưa nay kiểm soát chặt. Việc hôm nay, chẳng khác nào bãi cỏ khô gặp lửa, tích lũy từ bao năm, giờ mới bùng phát.
Sáng sớm, quần thần chia phe tranh cãi. Người thì chủ trương xuất quân đánh ngay. Kẻ thì cho rằng chiến sự Tây Bắc mấy năm hao tổn quốc khố, nay nên điều động binh Tây Bắc, mà nên để các tri châu chuẩn tự giữ. Cũng phe , nên nhân cơ hội , để các vương gia lĩnh binh, xem thử đáng giao trọng trách .
Cũng ít dâng lời tấu: triều đình bảo kiếm trong tay, cần gì tìm đao khác — nên để Tĩnh Quốc công xuất chinh.
Song, ba phương ý kiến đều ngầm hiểu: Thánh nhân e rằng dùng Bùi Thiệu.
Hắn là trụ cột Tây Bắc, danh vọng lớn. Dân chúng Lương Châu chỉ Bùi Thiệu, triều đình. Nếu để đánh Nam Chiếu, thắng trở về, chẳng khác nào thu phục cả lòng dân thiên hạ.
Ai nấy đều cho rằng Thánh thượng sẽ tránh đường .
Nào ngờ, Thánh thượng trầm ngâm một khắc, :
“Vậy thì để Tĩnh Quốc công lĩnh binh.”
Điện nghị còn ồn ào như chợ vỡ bỗng trở nên lặng như tờ.
Quốc công mặc triều phục đỏ thẫm bước khỏi hàng, chắp tay vái chào, ánh mắt sáng rực, giọng rõ ràng:
“Thần, lĩnh chỉ.”
Tin tức lan như tuyết bay khắp kinh thành. Dân chúng vốn còn lo lắng, nay Tĩnh Quốc công trận, liền yên tâm, đường phố rộn ràng trở .
Ba hôm , Lâm Chiêu Chiêu vẫn gặp Bùi Thiệu.
Câu “Không chịu thiệt” hôm , lẽ là lời cuối cùng giữa hai .
Nàng cũng rõ hiểu đúng ý . nếu đúng, đó là lựa chọn của Bùi Thiệu… Vậy còn nàng, nên gì đây?
Thật sự là như thế ?
Mà lúc , Bùi Thiệu, sắp dẫn quân đánh trận …
Lâm Chiêu Chiêu đặt muỗng xuống, hôm nay chỉ ăn đôi ba miếng, chẳng còn hứng thú. Dùng hương súc miệng xong, bên ngoài vén màn bước , : Hồ Thiên tới.
Nàng bảo: “Cho .”
Hồ Thiên đến tay , hai tay ôm một cái rương gỗ lim. Đặt rương xuống, gãi đầu, :
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Phu nhân, đây là Quốc công gia dặn đem đến cho .”
Lâm Chiêu Chiêu đưa mắt cái rương, nhẹ giọng hỏi:
“Hắn… còn gì nữa ?”
Hồ Thiên lắc đầu, nghĩ :
“Vốn định sáng mai giờ Thìn mới khởi hành, nhưng Trấn Nam Vương kéo quân về phía Hoài Nam. Quốc công gia quyết định xuất phát ngay một khắc nữa.”
Tay nàng đang mở rương khựng .
Thần sắc Lâm Chiêu Chiêu thoáng ngẩn, môi mấp máy, bảo:
“Các lui xuống .”
Hồ Thiên sang Quy Nhạn, hai cùng lui ngoài.
Lâm Chiêu Chiêu hít sâu một , kéo ghế xuống.
Chuyến , bao giờ mới trở về? Liệu họ còn thư cho nữa ?
Nàng siết lấy vạt áo ngực, trong lòng chợt trống rỗng.
Nàng còn gì để hoang mang? Cùng lắm thì về Bắc Ninh bá phủ một quả phụ, tay ruộng đất nhà cửa, nếu thật sự khép , thì suốt ngày ở trong phòng, cũng chẳng đến nỗi sống nổi.
Bùi Thiệu bản lĩnh, trận khiến lo. Nghĩ kỹ, cũng giống như ba năm thôi.
Nàng ép nén xuống cảm xúc, thoáng chiếc rương, dùng chút sức nâng nắp rương lên. Giây lát, hốc mắt nàng cay xè, nước mắt như hạt châu đứt dây, lặng lẽ rơi xuống gò má.
Cả chiếc rương, bên trong là thư từ qua trong ba năm họ cách biệt.
Ngón tay nàng run lên, mỗi bức thư nàng gửi, đều giữ gìn cẩn thận. Lâm Chiêu Chiêu rút một phong, liền thấy nét chữ non nớt thuở của , mở , trong thư chỉ thư nàng gửi năm , còn cả hồi âm của Bùi Thiệu.
Hồi , nàng nhớ rõ từng bức thư hồi âm đều ném chậu than, tận mắt thấy ngọn lửa nuốt chửng từng tờ, cháy thành tro bụi.
Thế mà giờ đây, trong rương vẫn còn đủ cả. Nhìn màu giấy, cũng thể đoán là năm nào tháng nào — là những bức thư khi nàng xuất giá, do chính tay Bùi Thiệu từng phong, từng nét, như thể nàng tiếp tục một cuộc thư từ từng dứt.
Chữ của mạnh mẽ, nét bút cứng cáp, cố gắng mô phỏng niềm vui khi nhận thư, nhớ lời nàng từng , kể đôi ba chuyện vụn vặt trong ngày, từng chữ từng hàng đều mang theo hỉ nộ ái ố năm xưa.
Trong một lá thư nàng mở , tám chữ in sâu trong trí nhớ:
[Về nhà về quốc, hiểu rõ; về tình về tư, lòng minh bạch.]
Chỉ là, phía tám chữ , so với những gì nàng từng nhớ, thêm một hàng nhỏ:
[Quá khứ như thế, hiện giờ vẫn như cũ.]
Nàng đoán nổi tâm ý của khi những lời .
Hắn vẫn một mực tin tình nghĩa giữa họ, đến mức , cũng từng trách giận. Nàng rũ bỏ quá khứ, liền nhặt từng mảnh. Nàng tin tương lai, dùng từng hành động để chứng minh.
Lâm Chiêu Chiêu lật xem từng phong thư trong rương. Ngoài mấy bức thư chất phía , đáy rương còn ít vật nàng từng đưa cho Bùi Thiệu.
Có túi thơm, mũi tên, ngọc bội.
Mỗi một món, đều là đoạn dây nàng từng cắt, nay nối từng chút một.
Áp lực mấy ngày qua, đến giờ phút , cuối cùng nàng cũng dám thẳng thắn đối mặt một chuyện — hôm , khi Bùi Thiệu bảo nàng đừng chịu thiệt nữa, là ý đoạn tuyệt quá khứ ?
Thì ... nàng sợ một câu khẳng định.
Thế nhưng, nàng từng là nhát gan.
Nàng tin. Không tin Bùi Thiệu chọn buông tay. Không tin thể buông bỏ dễ dàng như .
Giống như nàng rõ, nhiều năm qua, thật chính cũng từng buông xuống .
Lần , nàng tự phá tan rào cản.
Nàng đưa tay lau nước mắt, mi mắt đỏ hoe.
Chợt đóng rương , nàng cúi đầu tìm một vật trong phòng, nhét n.g.ự.c áo, vội vã chạy ngoài, kéo lấy Hồ Thiên hỏi gấp:
“Bùi Thiệu ? Hắn ?”
Hồ Thiên thần sắc lo lắng, lắp bắp :
“Giờ đang ở cửa thành, chắc cũng... chạy một đoạn …”
Lời dứt, y tự tát một cái, nghiêm mặt :
“Phu nhân ngựa đúng !”
Lâm Chiêu Chiêu cưỡi ngựa, là do chính Bùi Thiệu dạy.
Gió lớn ào ào quất ngang mặt, nàng ghì chặt cương, lòng bàn tay siết đến rách da, m.á.u thấm dây cương.
Nàng roi thúc ngựa, khó khăn lắm mới tới cổng thành. nơi giờ vắng lặng, dân chúng tiễn đưa sớm giải tán.
Cửa thành im phăng phắc.
Lỡ ?
Lâm Chiêu Chiêu ngẩn một thoáng, lập tức cắn răng, thúc ngựa chạy tiếp.
Ước chừng thêm một khắc đồng hồ, cuối cùng nàng cũng trông thấy đoàn quân phía cuối. Trong lòng buông lỏng, nàng dồn thêm sức, vượt qua hàng nghìn binh lính, một đường chạy thẳng lên phía .
Bùi Thiệu cưỡi ngựa cờ lệnh, giáp bạc lấp lánh. Lâm Chiêu Chiêu chỉ liếc qua nhận .
Nàng thở dốc, cố hít một dài, cất tiếng gọi:
“Bùi Thiệu!”
Bùi Thiệu thấy giọng nàng, đầu , sắc mặt khựng đôi chút.
Hắn gì đó với vị phó tướng bên cạnh, một phi ngựa khỏi hàng, dừng mặt nàng, cách mấy trượng, ánh mắt rơi xuống bàn tay nàng, chau mày hỏi:
“Nàng tới gì?”
Lâm Chiêu Chiêu cố định thở, tay run nhẹ, rút từ trong n.g.ự.c một tấm khăn voan đỏ, khăn thêu một đóa mẫu đơn rực rỡ.
Nàng đưa khăn mặt Bùi Thiệu, bình thản :
“Gả cho .”
Ba chữ , đơn sơ, mà nặng nề.
Như vượt qua bao tháng năm, cuốn theo gió, mà bay thẳng đến mặt Bùi Thiệu.
Trong khoảnh khắc, Bùi Thiệu lặng. Ánh mắt mở lớn, đồng tử khẽ co .
Trong chiếc rương mà Bùi Thiệu bảo Hồ Thiên chuyển đến, một tờ giấy, đó chỉ một câu:
[Ta từng thấy muôn vạn ánh mùa thu, chỉ vì nàng đầu một cái.
Cuộc đời xoay vần, may mắn đồng hành.
Tình lâu bền, chỉ mong ở bên cạnh nàng.]