Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 39: Vân Châu
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:26
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Thiệu nam dẹp giặc, để Hồ Thiên ở kinh thành, cùng mấy tâm phúc thu dọn hậu sự vụ án mưu nghịch của Đông cung.
Sáng nay, trạm dịch đưa tới thư khẩn, ký tên là Hồ Thiên. Bùi Thiệu bóc phong thư, nhanh chóng xem qua.
Việc điều tra phủ Thuận Vương nay đến hồi kết. Chuyện Thuận Vương cùng Trấn Nam Vương cấu kết, vốn bắt nguồn từ mẫu khuất của ông . Mẫu ông xuất hèn mọn, xưa là cung nữ trong cung. Vậy mà Trấn Nam Vương chẳng rõ đào bằng chứng, rằng là con riêng của . Dựa đó, Trấn Nam Vương nhận Thuận Vương ngoại tôn.
Thật chỉ là dối trá. Trấn Nam Vương chỉ dùng Thuận Vương quân cờ, len lỏi triều đình, chờ ngày chủ đất phong.
Thuận Vương xưa nay là thấp kém nhất trong bốn vị hoàng tử, thế vua. Nay Trấn Nam Vương nâng đỡ, ông cam chịu điều khiển, nên khi phế Thái tử chèn ép, phát hiện Thánh thượng ý ngầm thiên vị , liền nhân cơ hội châm ngòi, thúc đẩy mưu phản.
Vậy là Thuận Vương thành cầu nối giữa Trấn Nam Vương và phế Thái tử.
Trấn Nam Vương định bụng giao thừa năm Thái Xương ba mươi chín, đợi phế Thái tử đánh hạ hoàng cung sẽ phát binh ứng viện. Còn Thuận Vương thì lặng lẽ giấu chiêu lưng. Ông định chờ hai bên cắn xé , sẽ tay hưởng lợi.
Nào ngờ, Bùi Thiệu thế ép vẫn giữ hoàng cung, để lọt một tấc.
Phế Thái tử thấy cơ đồ sụp đổ, tự rút kiếm quyên sinh. Thuận Vương liền giả vờ chuyện, Trấn Nam Vương thì vờ như liên can, án binh bất động.
Ba tháng , tuy ngoài mặt yên ắng, trong âm thầm vẫn ngấm ngầm sóng ngầm dữ dội.
Bùi Thiệu chống tay lên cằm, tiếp tục xem phần .
Chứng cứ do phủ Bắc Ninh Bá tìm , là then chốt nhất.
Thuận Vương Trấn Nam Vương ở xa, khó lòng trở tay, nên ngầm nuôi thế lực riêng. Dương Tiêu trong phủ Bắc Ninh Bá chính là ông cài .
Vì nắm giữ nhược điểm của Trấn Nam Vương và phế Thái tử, Thuận Vương sai Dương Tiêu ghi chứng cứ cấu kết, dùng văn tự của Nam Chiếu thành thư. chuyện , chỉ Thuận Vương , Trấn Nam Vương .
Có thể , Thuận Vương là hai mặt, cố tình giữ mạng Dương Tiêu để chứng cớ .
Đợi đến khi việc bại lộ, Thuận Vương g.i.ế.c diệt khẩu, liền mượn tay Triệu Vương để xóa thư chứng. Nào ngờ, Triệu Vương Lâm Chiêu Chiêu chữ Nam Chiếu, liền sinh nghi, cho bắt nàng.
Chó cắn chó, ai cũng chẳng kết cục gì . Bùi Thiệu lạnh một tiếng.
Lắm âm mưu rối rắm, cho cùng, cũng chỉ vì quyền thế.
Nay thế lực phơi bày ánh sáng, Lâm Chiêu Chiêu cũng còn nhắm tới nữa. Bùi Thiệu xác nhận xong, đưa thư gần ngọn nến, chỉ chốc lát thành tro bụi.
Hắn vân vê đầu ngón tay, mắt về sách lược huấn luyện bộ quân bài định từ , trong lòng chủ ý.
Chiến sự đến nay hơn ba tháng, đại doanh tạm đóng ở phủ Vân Châu. Nhờ một hồi trống dồn vang lên, sĩ khí lên cao, quân Tây Bắc đánh chiếm hai thành Trấn Nam Vương cướp giữ. Hôm thành, dân chúng hai bên đường vui mừng đón rước, khác gì năm xưa ở Lương Châu.
Sắp tới, binh mã xuôi nam. gặp trở ngại ở Tân Giang – sông rộng nước xiết, mà quân Tây Bắc phần nhiều quen đánh bộ, thông đường thủy. Thuỷ binh Đại Kỳ vốn là quân tay Trấn Nam Vương, nay ông lấy Tân Giang chỗ đóng quân. Bùi Thiệu giỏi đánh bất ngờ, nhưng địa thế Nam Bắc khác lớn, dám manh động, thu quân , giằng co với địch ở hai bờ sông.
Nhân lúc , chỉnh đốn quân ngũ, cũng coi như đôi chút nhàn rỗi.
Hôm nay, cuối cùng cũng một đêm nghĩ ngợi.
Bùi Thiệu dậy, thấy Lý Chương vén màn bước , dáng vẻ rõ là việc quân. Trong khoảnh khắc , suýt chút đập bàn, sai Lý Chương xuống bếp xắt rau cho đỡ vướng mắt.
Mà Lý Chương ngẩng đầu, bắt gặp mặt Bùi Thiệu đen như đáy nồi, lạnh lẽo như sắp mưa, cũng rợn tóc gáy, tự cảm thấy đến đây là tự chui đầu rọ.
Y ho nhẹ một tiếng, dè dặt :
“Tướng quân, hôm nay tri châu Vân Châu mở yến tiệc… Tướng quân nếu thể lộ mặt một chút...”
Nhắc đến Vân Châu tri châu, cũng nhắc tới quân Tây Bắc.
Từ khi đánh lui phản tặc, quân Tây Bắc nghiêm túc chỉnh đốn, khó dân, lấy một tấc của cải nào. Thậm chí còn giúp giữ gìn trị an trong thành. Bách tính cảm kích, sợ quân Tây Bắc chịu thiệt thòi, rảnh lúc nào liền âm thầm đem đồ ném doanh trại.
Ban đầu là thịt gà, rau quả, vác cả một con heo tới. Nếu con heo kêu toáng lên, để lính gác phát hiện ngăn , chuyện cũng khó mà giấu .
Bùi Thiệu chẳng còn cách nào, đành nhờ tri châu Vân Châu mặt thu nhận tấm lòng dân, đem tặng phẩm nấu cháo cho nghèo, hoặc đưa đến Từ Ấu Đường lo cho trẻ nhỏ già.
Lý tri châu vốn mới nhậm chức, nhờ tiếng thơm. Chiếm một quận từng phản quân chiếm giữ chuyện dễ, nhưng nhờ Bùi Thiệu lo liệu chu , ông cũng đỡ nhiều khó nhọc. Bởi thế, lòng vui khôn xiết, mở tiệc mời Bùi Thiệu dự.
Trước , vì nể mặt, Bùi Thiệu còn miễn cưỡng uống chén rượu lộ mặt cho qua. nay nghĩ đến lời dặn của thánh thượng, nhướng mày, khoát tay :
“Không .”
Rồi bổ sung một câu:
“Đêm nay, trừ phi phản quân kéo đến, bằng dù trời sập, cũng đừng quấy rầy .”
Lý Chương liền gật đầu, trong bụng cũng nhẹ nhõm.
Chờ y khỏi, mới vỗ n.g.ự.c thở phào, thầm nghĩ: may mắn thoát nạn.
Còn bên , Lâm Chiêu Chiêu đang cắm cúi may tấm vải bọc cổ tay.
Nàng vốn giỏi việc kim chỉ, tính tình như con trai, chẳng học nữ công. Sau lo học thư pháp, học vẽ, càng rảnh để học thêu may.
Dạo gần đây rảnh rỗi, nàng thử may một mảnh vải, Quy Nhạn xong, còn dè dặt hỏi:
“Tiểu thư thêu... uyên ương hí thủy ?”
Thực , nàng thêu là đàn chim nhạn bay về phía Nam.
Bùi Thiệu hiểu rõ.
Thậm chí, trong mắt , còn cảm thấy .
Lâm Chiêu Chiêu vốn lòng tổn thương, thế mà sức mà bắt tay may một đôi bao cổ tay cho . Lúc đang là tháng sáu, nàng tính toán kỹ, đến khi may xong, trời cũng trở lạnh, là dùng .
Khâu một vòng, nàng nhấc lên xem, thấy lệch liền cắt chỉ, bắt đầu từ đầu.
Quy Nhạn từ ngoài , :
“Cô nương, bên ngoài tìm, xưng là nhà Dương phủ.”
Lâm Chiêu Chiêu buông đồ trong tay, dậy:
“Dương phủ?”
Nàng từng , khi Thuận Vương bắt, Bắc Ninh bá Dương Tiêu cũng tránh khỏi liên lụy. Triều đình tước bỏ tước vị của phủ Bá, nhưng nghĩ đến việc Dương Tiêu hối , dâng chứng cứ, nên chỉ đày Bắc cảnh, lấy mạng.
Bắc cảnh ở tận Đông Bắc, giá lạnh quanh năm. Nam đinh Dương gia nếu quá mười hai tuổi đều liên đới, thành Dương Khoan cùng hai đứa nhỏ nhà đại phòng cũng áp giải theo. May , đứa nhỏ nhà nhị phòng còn đến tuổi, thoát một kiếp, chỉ tiếc cả đời nô, thể thi cử, đời xem như xong.
Những nữ quyến khác thì sung quan nô. Thái quân tuổi cao, nhờ Bùi Thiệu dâng tấu, nên giữ phủ, hầu hạ lúc tuổi già.
Những còn thì may mắn như , đều bắt nhốt chờ ngày đem bán.
Cũng may nhờ sắp xếp. Tiêu gia đưa Tiêu thị ngoài, còn Dương Lan Chi và là Dương Giác. Dương Lan Anh thì do Lâm Chiêu Chiêu cứu, xem như giữ chút tình cũ.
So với những nhà từng ghép hàng nghịch đảng, kết cục Dương phủ như là nhẹ.
Thế nhưng, Dương gia đến tìm nàng, nàng từng nhận thư báo .
Vừa đến cửa, thấy Tiêu thị, Dương Lan Anh và Dương Lan Chi đợi. Cả ba đều mặc áo vải thô, tóc Tiêu thị điểm bạc, y phục màu xám tro, sắc mặt ai nấy đều phần cứng đờ.
Các nàng từng ngờ rằng, tam phu nhân của Dương phủ khi rời phủ, thể qua cận với Bùi công gia.
Mấy yến tiệc gần đây, lên tiếng bóng gió, gia quyến Bùi gia cũng phủ nhận, xem , vị trí mộ phụ để trống mười năm, cuối cùng cũng chọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-39-van-chau.html.]
Ba kẻ ngu. Cẩn thận ngẫm , năm xưa công gia trong lòng. Hai tiểu thư trong đó còn từng Bùi công gia uy hiếp, giờ thì rõ – hóa ở ngay bên cạnh bọn họ!
Lâm Chiêu Chiêu giấu quá khéo, khiến các nàng từng mảy may nghi ngờ.
Nay sự trong phủ Dương , Lâm Chiêu Chiêu dính líu, còn theo Bùi công gia, thế cũng đủ rõ – công gia thật sự để tâm.
Tiêu thị cổng lớn, trong lòng thầm than mấy lượt. Trước nàng còn nghĩ Tam thẩm sống khổ, nay , khổ sở nhất là chính !
Chỉ đành tự an ủi – Bùi công gia như thế, há chỉ cần một nữ nhân là đủ? Dù hôm nay sủng ái Lâm Chiêu Chiêu, e cũng chẳng bao lâu…
sủng ái một thời, với nàng , thế là đủ.
May mà ngày nàng từng trở mặt với vợ lão tam. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng liền dẫn theo đứa nhỏ, rời kinh thành đến đây nương nhờ.
Giờ phút , trông thấy Lâm Chiêu Chiêu, chỉ một ánh mắt liếc qua, nàng hiểu: Lâm Chiêu Chiêu quả thật sống .
Sau trận mưa trời quang mây tạnh, Lâm Chiêu Chiêu mặc váy lụa mỏng màu bách điệp, hình thon thả vặn, tóc búi cao thành búi ốc, trâm ngọc rủ xuống đong đưa, khuyên tai hình trăng lưỡi liềm, bằng ngọc bích thẫm màu, chất ngọc trong sáng, thôi cũng hiếm quý, đến cung trong e là cũng chẳng nhiều dùng loại .
Màu sắc nàng tuy nhẹ, nhưng vì gương mặt đoan trang thanh tú, nên càng tôn thêm vẻ dịu dàng.
Ông trời mắt, như nàng, mặc thế nào cũng hợp. Tiêu thị lén đem so, càng thấy bản nghèo túng, nước mắt rơi lã chã.
Nàng nghẹn ngào gọi:
“Vợ lão Tam… , Lâm phu nhân… , Bùi phu nhân…”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ , đáp:
“Nhị phu nhân, cứ gọi là Lâm phu nhân .”
Thấy nàng vẫn thiện như xưa, chút kiêu ngạo, Tiêu thị mới yên tâm phần nào. Nàng ôm đứa nhỏ, vội vàng :
“Được….”
Trong chính đường, đặt hai chậu nước đá. Giữa trưa hè oi ả, lạnh phả khiến rùng . Một chén nước ô mai mát lạnh bụng, Tiêu thị mới cảm thấy quãng đường xa khổ cực mấy hôm nay, cuối cùng cũng an ủi.
Nàng cũng quanh co, mở miệng thẳng:
“Trước sai báo tin tới, nhưng thấy ngươi hồi âm. Ta thật sự còn cách nào khác, mới liều mang theo Chi tỷ nhi đến đây. Đêm hôm khuya khoắt, quấy rầy ngươi, mong ngươi đừng giận.”
Nói lời như , đủ hiểu trong nhà nàng biến, mà chuyện biến động , hẳn là nhỏ.
Nàng từng gửi thư, nhưng thư đến tay Lâm Chiêu Chiêu. Tám phần là Bùi Thiệu ngăn .
Lâm Chiêu Chiêu đặt chén sứ xuống, mỉm đáp:
“Không . Chỉ là Nhị phu nhân đến, là chuyện gì?”
Lời lẽ nàng tuy ôn hòa, nhưng tỏ vẻ thiện. Trong mắt Tiêu thị thoáng hiện nét ảm đạm, nhưng vẫn cắn răng tiếp:
“Hiện giờ Chi tỷ nhi là nô. Đại bá nàng sai chuyện, con bé vạ lây… Ta là nghĩ… nghĩ…”
Chuyện , đến cả Tiêu thị khi cũng thấy khó mở miệng.
Lâm Chiêu Chiêu khẽ đưa tay lên, chạm viên ngọc đeo bên tai.
lúc , Dương Lan Anh bất ngờ chen lời:
“Lâm phu nhân, lão thái quân nhắn đến thăm .”
Nói , cô đưa phong thư, ánh mắt khẩn thiết Lâm Chiêu Chiêu:
“Trong nhà giờ thế … tuổi trẻ nông nổi, hiểu chuyện. Chỉ mong phu nhân rộng lượng, giúp thoát khỏi phận nô tì.”
Lời còn dứt, sắc mặt Tiêu thị tím . Bị chen ngang như , nàng giận đến mức suýt nữa thở nổi.
Chuyến , vốn là Tiêu thị dẫn Dương Lan Chi đến gặp Lâm Chiêu Chiêu. Nàng Lâm Chiêu Chiêu ghét Lan Chi, thậm chí còn phần ưu ái, nên mới đánh liều một phen.
Nào ngờ khi lên đường, Dương Lan Anh nhất quyết trèo lên xe ngựa, mắng cũng , đuổi cũng chẳng xuống, dai như đỉa đói bám theo.
Giờ đây, mấy câu, Dương Lan Anh giành mất lời!
Dương Lan Anh , thật đúng là giống hệt mẫu – Vương thị – ai cũng sinh lòng chán ghét.
Tiêu thị khịt mũi, chống nạnh mắng:
“Đồ mặt dày! Không thấy nhị thẩm đang chuyện với Lâm phu nhân mà xen ! Ngươi theo chúng cho bằng , té bụng tính toán chuyện ?”
Dương Lan Anh cắn môi, dám hé lời.
Tiêu thị còn mắng miệng, tay áo Dương Lan Chi kéo .
Dương Lan Chi vội vàng hoà giải:
“Mẫu , thôi ,” sang cúi đầu với Lâm Chiêu Chiêu, “Phu nhân chớ giận, hôm nay chúng giỡn chút thôi.”
Lâm Chiêu Chiêu ba con họ, bất giác ngáp một cái, :
“Thôi thì đêm nay nghỉ một đêm, việc gì để mai bàn.”
Lúc , Quy Nhạn gõ cửa, gọi vọng :
“Cô nương, Quốc công gia về!”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Lâm Chiêu Chiêu giật , nàng phắt dậy.
Bùi Thiệu mấy ngày nay bận việc quân, hai cũng bảy ngày gặp, trong lòng nàng khỏi vui mừng, ánh mắt bừng sáng, lập tức cửa.
Chưa kịp bước hẳn, thấy Bùi Thiệu sải bước như gió, vội vã xông phòng.
Hắn đến, thở còn , vươn tay ôm chầm lấy nàng, cúi đầu hôn xuống, hôn đến lưỡi nàng mềm nhũn, tay cũng vòng qua ôm lấy thắt lưng mà xoa nắn yên.
Lâm Chiêu Chiêu “a” khẽ mấy tiếng, định đẩy , mà sức nàng chẳng thể lay .
Đợi đến khi Bùi Thiệu hôn đủ, nàng mới lấy thở, cả mặt đỏ bừng, vành tai như phủ màu, xô n.g.ự.c , hờn trách:
“Chó điên!”
Bùi Thiệu hôn lên trán nàng, mắt ánh ý :
“Có nhớ ?”
Lâm Chiêu Chiêu kịp đáp, nhỏ giọng giận dữ:
“Có !”
Bùi Thiệu ngẩng đầu, lúc mới phát hiện trong phòng vẫn còn ba nữ nhân đó.
Cả ba đều ngẩn như phỗng, miệng há to, thốt nên lời.
==========Tác giả chuyện :
Bùi Thiệu: "Nhìn cái gì, từng thấy vợ chồng ân ái ?”