Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 40: Tây Nam

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:28
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

So với miền Bắc, đất phương Nam ẩm thấp hơn nhiều. Nhất là bước sang tháng Sáu, tiết trời vẫn oi bức, mặc y phục , chỉ cần chút mồ hôi là dính nhớp khó chịu.

Đêm khuya, Tiêu thị trằn trọc ngủ , bèn trở dậy. Dương Lan Chi bên cạnh, ngủ say như mang điều gì trong lòng, chẳng hề động tĩnh của nàng .

Tiêu thị nhẹ tay vén tóc cho con gái, tìm lấy chiếc quạt hương bồ, quạt từng nhịp nhẹ nhàng.

Ba các nàng ở trong sương phòng phía tây dinh phủ, nơi Lâm Chiêu Chiêu sai thu dọn sạch sẽ, mới để các nàng ở. Tiêu thị và Lan Chi ở chung một phòng, còn Lan Anh riêng một gian nhĩ thất. Trong phòng đều đặt bồn nước đá, đốt ngải cứu xua muỗi — Lâm Chiêu Chiêu chủ nhà khó tính, ngược hết sức tử tế.

Nghĩ đến Dương Khoan đày xa, nay sống c.h.ế.t rõ; nghĩ đến phận nô tịch của Chi tỷ nhi; nghĩ đến đêm nọ, cảnh Bùi công gia ôm hôn Lâm Chiêu Chiêu bao — Tiêu thị chỉ thở dài một tiếng.

Nàng từng trải nhân tình thế thái, một nam thật tâm , chỉ liếc mắt là tỏ tường.

Trước còn tưởng Lâm Chiêu Chiêu chỉ là sủng ái nhất thời. Giờ nghĩ , chẳng qua là ăn nho, mới sang bảo nho chua.

Nàng thật sự cần Lâm Chiêu Chiêu giúp một tay, mặc dù bản chẳng là ai trong mắt Lâm Chiêu Chiêu. Trước khi còn là Tam phu nhân, chắc nhờ vả, huống chi bây giờ dứt áo rời khỏi Bá phủ. Năm đó chuyện Bá phủ đối xử , nàng trở mặt báo oán là độ lượng quá .

? Dương gia ở kinh thành nay hết đường xoay sở. Chi tỷ nhi còn nhỏ, Giác ca nhi e rằng cả đời u ám. Tiêu thị cho dù mặt dày đến , cũng đành hạ vì con.

Cũng may, Lâm Chiêu Chiêu chẳng hạng nhỏ nhen như Vương thị.

Nghĩ đến Vương thị, Tiêu thị nhớ cảnh Dương Lan Anh chen lời công đường. Cô nương từ nhỏ mất, thần kinh nhạy, giờ cha gặp vạ lớn, Dương gia liên lụy, thế mà cô còn ngượng, cứ bám theo mãi rời, còn chen xe ngựa theo xuống phương Nam. Tiêu thị càng nghĩ càng giận, nếu đang ở dinh phủ khác, nàng xắn tay áo, túm tóc mà mắng từ lâu!

Mà đêm nay, trằn trọc chẳng một nàng — Dương Lan Anh cũng khó mà yên giấc.

lăn qua trở giường, càng lúc càng nóng ruột.

Hễ nhắm mắt, liền hiện cảnh công gia ôm lấy Lâm Chiêu Chiêu, hôn đến mức chẳng còn chừa ai trong mắt.

Trước , lão thái quân từng nhắc rằng Tam thẩm quan hệ với Quốc công phủ, cô cũng chỉ cho . Ai ngờ mối quan hệ , chính là giữa nàng và vị Quốc công gia lẫy lừng !

Từ khi hiểu chuyện, Dương Lan Anh danh Tĩnh quốc công phủ là nhà huân quý nhất Đại Kỳ. Đến tám chín tuổi, cô rõ tên của chiến thần Tây Bắc — Bùi Thiệu.

Từng chuyện về , lòng cô thầm kính phục. Đến khi thật sự thấy, ánh mắt cô tràn đầy ngưỡng mộ, càng nhiều hơn là sợ hãi xen lẫn tham vọng.

Nam nhân như , xưa nay vẫn ở nơi chân trời, cô từng, cũng dám mơ tưởng.

giờ đây, khi tận mắt thấy Lâm Chiêu Chiêu và quan hệ sâu xa như , trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi chua xót khó tả, ganh tỵ dâng đầy, chẳng giận ai — giận giận , chỉ trong chẳng yên.

Trong lòng cô vẫn luôn nghĩ, chẳng kém gì Lâm Chiêu Chiêu. Lâm Chiêu Chiêu dù gả cho khác, là vì cầu may mà cho tam thúc, cuối cùng cũng thể nên duyên cùng Quốc công gia. Vậy còn cô? Nếu thể bỏ nô tịch, hẳn cũng sẽ tìm một mối hôn sự xứng đáng, vì suy cho cùng, cô vẫn là giữ trong sạch.

Dương Lan Anh ngẩn ngơ, đầu óc rối bời, lời Tiêu thị mắng chửi ban ngày từng câu từng chữ vang lên trong đầu.

Cô cũng là nữ nhi nhà lành, dẫu thế nào cũng thể dày mặt chịu nhục như thế mãi. , cô thật sự còn đường lui.

Mới đầy nửa năm, sự đổi một trời một vực. Phụ xử tội, đày khỏi kinh thành, mẫu còn, chỉ còn Dương Lan Chi và Tiêu thị gắng gượng lo cho . Còn cô, tranh, đoạt, ?

Cô đưa tay lau nước mắt, tự nhủ: Từ mai trở , nhất định tìm cách thiết với Lâm Chiêu Chiêu hơn một chút.

Đêm , trong Bùi phủ ở Vân Châu, mỗi đều ôm một mối suy tư.

Chính phòng chỉ đốt một ngọn nến nhỏ, hương trầm nặng mùi, ánh sáng lay động như gió thổi qua mặt nước. Dù trong phòng đặt ít chậu băng, vẫn hầm hập nóng, khiến cả bức bối.

Mặt nóng, tay nóng, tim cũng nóng.

Mồ hôi đọng thành giọt, trượt xuống làn da trắng như sứ, chảy theo từng đường cong dịu dàng. Ngón tay lau qua, như tan trong da thịt.

Thật khó mà nhẫn nhịn.

Bùi Thiệu nâng cằm Lâm Chiêu Chiêu, cắn nhẹ lên cần cổ nàng. Nàng giơ tay định đẩy , nhưng khi tay ôm lấy eo nàng, nàng liền cắn nhẹ đầu ngón tay .

Răng trắng môi đỏ, tay mềm ngón nhỏ, da thịt nõn nà.

Bùi Thiệu nuốt nước miếng, yết hầu khẽ động.

Trên mi mắt Lâm Chiêu Chiêu còn vương mồ hôi trong suốt, đuôi mắt ửng đỏ, nàng nhỏ:

“Không … đừng để dấu mặt, mai còn gặp đó.”

Bùi Thiệu khẽ:

“Gặp ai? Mấy họ hàng giả ? Đuổi hết ngoài là .”

Lâm Chiêu Chiêu nghiêng đầu:

cũng nên .”

Rồi nàng thẳng , nhẹ giọng hỏi:

“Là ngăn thư của Tiêu phu nhân đưa tới ?”

Bùi Thiệu chau mày, giọng đầy khó chịu:

“Hừ, tới mức còn dám tìm đến cửa?”

Nói đoạn bổ sung:

“Nếu dám sinh chuyện, sẽ sai trói hết , ném xuống sông cho cá ăn.”

Lâm Chiêu Chiêu bật :

“Nặng tay ?”

Nàng ngừng một chút, dịu giọng:

“Các nàng cũng chẳng dễ gì sống yên .”

Nàng đến đây, lòng mềm xuống. Đặc biệt là Dương Lan Chi — đứa nhỏ tính tình ôn hòa, phần giống nàng ngày . Nghĩ tới cũng đành lòng thấy cô bé liên lụy.

Bùi Thiệu đưa tay lau mồ hôi trán nàng, giọng khàn khàn:

“Đừng xót thương bọn họ nữa. Thương phu quân nàng .”

“Chàng á?” – Lâm Chiêu Chiêu đưa tay nhéo má , bật :

“Chàng còn nũng hơn cả nữ nhân.”

Bùi Thiệu nhíu mày, khẽ hừ một tiếng:

“Làm mà so ? Ta khó khăn lắm mới gặp nàng, nàng thiên vị bọn họ.”

Lâm Chiêu Chiêu đôi mắt đen sẫm, mặt chút mỏi mệt. Nàng thuận tay xoa vành tai , trong lòng mềm xuống, đầu óc cũng nóng, cuối cùng nhượng bộ:

“Vậy thì…”

Không ngờ, lời còn dứt, Bùi Thiệu như tỉnh hẳn, cúi hôn nàng một cái thật mạnh. Bộ dạng ấm ức ban nãy chẳng còn chút bóng dáng.

Lâm Chiêu Chiêu tức giận nghĩ bụng, tên chó điên thật giả vờ, nàng lừa .

Sáng sớm hôm , Bùi Thiệu vén màn sa, rửa mặt xong, trông tinh thần phấn chấn.

Chuyến tiền tuyến, e xa cách nhiều ngày. Hắn nhớ tới việc hôn sự còn kịp lễ, khỏi thở dài — sống yên , quả thật chẳng dễ.

Hắn quyến luyến chẳng nỡ , xổm bên giường, ngắm Lâm Chiêu Chiêu đang say ngủ. Nghĩ ngợi một hồi, đưa tay khẽ bóp chóp mũi nàng.

Lâm Chiêu Chiêu nhăn nhó giãy giụa, lâu liền chọc tỉnh, cố chống cơn buồn ngủ mà mở mắt.

Bùi Thiệu coi như chuyện gì, :

“Nàng tỉnh ? Ăn điểm tâm cùng .”

Lâm Chiêu Chiêu: “…” Thật lấy gối nện mặt !

Hắn việc mau lẹ, sớm dặn Quy Nhạn đưa điểm tâm tận phòng. Lâm Chiêu Chiêu ôm chăn, dựa đầu giường ăn.

Hoài Nam khác phương Bắc, đồ ăn nhiều hải vị hơn. Mãn Sương thích bếp núc, đến nơi liền chạy tửu lâu học món mới, ngày nào cũng đổi cách nấu.

Hôm nay, bàn bày bánh bao gạch cua, bánh chưng nhân tôm thịt, cá bạc kho tương mơ, thêm cháo thịt băm nấu gừng sợi với mù tạt, nóng hôi hổi, vặn giải cái lạnh của hải sản, phối hợp khéo léo.

Bùi Thiệu ăn nhanh, nhưng hề lỗ mãng. Nhìn gắp từng miếng bánh bao, đến miếng cuối cùng vẫn thong thả nhã nhặn, chẳng khác gì kiến gặm cơm.

Lâm Chiêu Chiêu đến phát ngán, dụi mắt than:

“Còn ăn xong ?”

Bùi Thiệu nuốt xong, nửa đùa nửa thật:

“Ta mới ăn chậm một tý, nàng hối thúc cho khuất mắt.”

là tính trẻ con.

Lâm Chiêu Chiêu rằng, cầm gối ném thẳng qua.

Cuối cùng, nàng vẫn tự tay sửa sang áo giáp, đưa tận cửa. May mà giả bộ lưu luyến đầu ba lượt, nếu nàng đảm bảo sẽ nổi giận thật sự.

Tiễn xong, Lâm Chiêu Chiêu trở phòng, xoa thắt lưng, chẳng gì nữa, chỉ ngủ cho . Lúc tỉnh dậy, mặt trời lên tới đỉnh, cũng xem như trộm nửa ngày thanh nhàn.

Quy Nhạn mang nước , sửa cổ áo cho nàng, khéo léo che dấu đỏ lộ cổ.

Lần đầu còn ngượng ngùng, mấy , cô còn đỏ mặt, tim cũng chẳng đập nhanh, thậm chí còn dám trách Quốc công gia một câu:

“Sao nào cũng cắn mạnh như , nương tay ?”

Nói , cô lấy hộp phấn , nhẹ nhàng chấm vết đỏ hàm.

Bên ngoài bỗng vang tiếng chân , Mãn Sương vội vàng chạy , tay áo còn dính bột mì, hai ngón tay trắng trắng dính bột đưa lên, giọng trách móc:

“Cô nương! Vậy mà Tiêu phu nhân còn ăn bằng nữa!”

Lúc Lâm Chiêu Chiêu mới chợt nhớ, trong nhà còn ba vị khách nữ.

Nàng điểm tóc mai xong, chính đường. Ba nhà Tiêu thị chờ sẵn. Lâm Chiêu Chiêu liếc qua một lượt, thấy sắc mặt Tiêu thị và Dương Lan Anh đều nặng nề, tươi tỉnh như thường, mà Tiêu thị lẽ là vì lo nghĩ quá nhiều, mí mắt sa xuống, trông khổ sở.

Dương Lan Chi ngược khác mấy so với hôm qua, gương mặt vẫn còn nét trẻ con, ánh mắt bình tĩnh, thấy Lâm Chiêu Chiêu thì mỉm , kiêu cũng chẳng nịnh.

Sau đôi câu hỏi thăm, Lâm Chiêu Chiêu buông chén , chủ động đến chuyện đêm qua:

“Anh tỷ nhi, Tiêu phu nhân, hai bỏ nô tịch, việc thể giúp .”

Nụ mặt Tiêu thị lập tức cứng , bà l.i.ế.m môi một cái, ngập ngừng:

“Việc …”

Lâm Chiêu Chiêu thong thả tiếp:

“Dương gia phạm tội lớn, cuối cùng chẳng ai mất đầu, gia sản cũng tịch thu hết. Sau vụ cháy còn sửa sang nhà cửa, để lão thái quân an dưỡng, như thế là ơn đức to lớn của thánh thượng .”

Dương Lan Anh một bên , nước mắt rơi, lau.

Tiêu thị nghẹn giọng:

“Ta … chỉ là…”

Chỉ là Quốc công gia thánh tâm hậu đãi, hai đứa bé vô tội, một câu thôi, khó như ?

Lâm Chiêu Chiêu mím môi:

“A Thiệu địa vị cao, nếu nay vì hai ngoại lệ, những gia đình dính líu trong vụ án mưu phản, xử trảm, đày giáo phường chuộc , chẳng càng oan uổng ? Khi cũng cầu xin giúp đỡ, nhưng A Thiệu động lòng. Giờ nếu vì hai mà phá lệ, chẳng khiến ngoài nghĩ A Thiệu thiên vị nhà, chẳng quan tâm trái?”

“Nay chiến sự phương nam dứt, A Thiệu rời kinh thành, càng nên cẩn trọng. Nếu để khác nắm nhược điểm, lời tiếng , chiến trường còn ai phục ?”

Tiêu thị đến đây, đầu con gái.

Lúc nàng định xuôi nam, Dương Lan Chi từng khuyên ngăn, chuyến cũng chẳng nên việc. Nay lời Lâm Chiêu Chiêu, quả thật khác mấy. Nàng chợt hiểu, con gái … thật nghĩ thấu hơn cả .

Tiêu thị xoa xoa đầu ngón tay, khẽ :

“Ta nào dám lấy việc binh đao mà cớ… Ngươi như , cũng còn lý nào ở . Chỉ là…”

Nói đến đây, nàng hít sâu một , kéo Dương Lan Chi đẩy lên phía :

“Con bé hiểu chuyện, Lâm phu nhân, là cho nó theo hầu bên , ?”

Môi nàng run run, tiếp:

“Ta cũng chẳng ý gì khác, chỉ mong tìm cho bọn nhỏ một chỗ yên , khỏi trôi dạt nữa là .”

Mấy tháng trở đây, nàng nếm trải đủ chuyện thế gian, từng trông thấy Dương Khoan — năm xưa ôn hoà như chiếc bánh bao mềm — đầu đội gông gỗ, chân đeo xích sắt, quan binh đá lăn lốc về phía .

Nhà đẻ Tiêu thị xưa cũng từng tay cứu lấy con các nàng, coi như là hết lòng hết nghĩa. vì đường công danh của nam nhân họ Tiêu, trong nhà liền bàn bạc, đưa con nàng về Tây Bắc, giam trong một trang viện hẻo lánh, sống nốt quãng đời còn nơi đồng hoang cỏ dại. Chuyện , chính nàng chịu. Nếu chỉ một một nàng thì thế nào cũng , nhưng còn hai đứa nhỏ, thể để chúng uổng phí cả đời!

Dương Lan Chi nước mắt rưng rưng, siết c.h.ặ.t t.a.y mẫu , sang với Lâm Chiêu Chiêu:

"Phu nhân thứ , con lắm lời… năng hồ đồ…"

Lâm Chiêu Chiêu cắt ngang lời, nàng mỉm nhẹ nhàng:

"Ta nhớ ngày Chi tỷ nhi cũng vẽ, nay theo học tranh nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-40-tay-nam.html.]

Dương Lan Chi ngây nàng, dường như chính cũng ngờ Lâm Chiêu Chiêu đáp ứng dễ dàng như . Tiêu thị thế, mặt mừng rỡ, chỉ thiếu điều quỳ xuống tạ ơn.

Ai nấy đều hiểu, nếu Lâm Chiêu Chiêu chịu thu nhận, về tất sẽ Chi tỷ nhi lo toan hôn sự. Đó là con đường nhất thể .

Tiêu thị vội vàng giục:

"Chi tỷ nhi, còn mau tạ ơn Tam thẩm… , tạ ơn Lâm phu nhân!"

Thấy , Dương Lan Anh một bên siết chặt khăn tay, bèn bước quỳ xuống, nước mắt ròng ròng:

"Phu nhân nếu thu thu , về ngoài , chỉ sợ cho rằng điều gì , xin phu nhân thương tình, đừng bỏ rơi !"

Tiêu thị giọng cô thấy bực, nếu vì đang vui, chắc nhịn nổi mà tát cho mấy cái.

Còn Lâm Chiêu Chiêu, nàng vốn cũng chẳng quá câu nệ. Đã nhận một thì nhận hai cũng . Lời Dương Lan Anh tuy vụng về nhưng sai. Huống chi hiện giờ nàng thể lo cho vài , chẳng cần đẩy cô nương đến chỗ tuyệt đường sống.

Cứ thế, , Tiêu thị để hai nữ nhi của Dương gia lưu bên Lâm Chiêu Chiêu.

Còn nàng thì thuê một phòng nhỏ nơi đầu nam thành, mang theo Dương Giác cùng ở. Ban đầu những việc lặt vặt tay chân, nhờ Lâm Chiêu Chiêu sắp xếp, dần dần đưa phủ nhà giàu quản sự. Dù miệng lưỡi nàng dễ va chạm, nhưng trong việc quản lý đôi phần bản lĩnh, lâu thành quen, cuối cùng cũng định chỗ . Ước chừng nửa tháng qua thăm Chi tỷ nhi một .

Hôm Lâm Chiêu Chiêu thu nhận hai tiểu đồ, qua hơn mười ngày, Bùi Thiệu về nhà, xong cũng chẳng gì.

Chuyện nàng quyết, miễn đụng chạm đến lợi ích hai bên, cũng chẳng phản đối truy xét.

Xét cho cùng, việc cũng vì Tiêu thị một tấm lòng thương con. Giống như năm xưa, Lâm Thượng thương nàng, cũng yên lòng buông bỏ.

Thế mới , lòng cha trong thiên hạ, khổ là thế đó.

Năm Thái Xương thứ bốn mươi mốt, trải qua hơn một năm binh đao liên miên, cuối cùng cũng kết thúc bằng trận thắng lớn của Đại Kỳ. Bùi Thiệu một nữa đánh thắng đó, từng bại trận, trong triều xưng tụng là "tướng quân bất bại".

Quân Nam Chiếu thua lui, Trấn Nam Vương bắt giải về kinh, mang theo tội danh mưu phản. Trong thành rộn rã tiếng reo hò, Hoài Nam cùng Giang Nam nối việc buôn bán, sông giếng ruộng đồng trở về yên .

Sau khi dẹp xong đám tàn quân còn sót của Trấn Nam Vương, vì trở về kinh phục mệnh, Bùi Thiệu dẫn binh xuôi về phương nam, nhắm thẳng đất Nam Chiếu.

Hắn một trận trò, chấm dứt hẳn mối họa mà Nam Chiếu gây suốt bao năm cho Đại Kỳ.

Nam Chiếu là vùng đất hiểm trở, núi cao dãy dài, khó đánh dễ giữ. Bởi mà mấy mươi năm nay, triều đình vẫn dứt điểm bọn họ.

Nơi biên cảnh giáp ranh Đại Kỳ và Nam Chiếu, độ chừng ba vạn dân Đại Kỳ sinh sống, chia theo từng làng, từng xóm, sống rải rác hình thức san sát .

Muốn đánh trận , dựa dân bản xứ, hiểu nếp sống của họ, giữ cho vững lòng .

Khổ nỗi, dân nơi đây tin ngoài, tiếng Hán rõ, binh lính thì hiểu tiếng bản địa, chuyện thông tin trao đổi vô cùng khó khăn. Binh sĩ đành tìm đến các vị Lý trưởng, nhưng các vị cũng chỉ hiểu vài chữ đơn giản, chuyện cũng khó như chim hót.

Đến ngày thứ ba khi đoàn quân đóng ở vùng Tây Nam, Lâm Chiêu Chiêu dẫn theo Dương Lan Chi và Dương Lan Anh ngoài tìm mua thuốc màu. Nhìn nàng dung mạo đoan trang, bán hàng cũng tỏ ý thiện, vui vẻ bày đủ loại thuốc màu cho các nàng thử.

Người dân ở đây ưa mặc y phục sặc sỡ, đầu đội hoa văn lạ mắt. Ông chủ cửa hàng tóc đen mắt sáng, lông mày rậm, mặt mày khôi ngô, duyên.

Dương Lan Anh nam nhân , khẽ xoắn góc áo, mặt lộ vẻ ngại ngùng.

Chỉ tiếc, cả hai chị em nàng đều hiểu tiếng bản xứ.

Chỉ Lâm Chiêu Chiêu là hiểu , nàng thong thả trò chuyện với ông chủ, giọng dịu nhẹ, chậm rãi. Ông chủ tuy vẫn tiếng bản địa, nhưng cũng hạ giọng, cố gắng để nàng dễ hiểu hơn.

Lúc sắp rời , ông chủ còn tặng nàng một cành hoa bách hợp. Lâm Chiêu Chiêu vội từ chối, ông chủ phục, lẩm bẩm thêm vài câu, khiến nàng bật , nhưng cuối cùng cũng nhận.

Dương Lan Anh tò mò hỏi nhỏ:

“Phu nhân, ?”

Lâm Chiêu Chiêu đáp gọn:

“Không .”

Kỳ thực, ông chủ tỏ lòng mến mộ, tặng hoa cho nàng. Nàng đáp rằng chồng, ylại : “Dẫu chồng, cũng cấm khác ngưỡng mộ.”

May mà Bùi Thiệu ở đó, chứ bằng , chắc nổi trận lôi đình mất.

Trên đường trở về, ba đang định rảo bước, chợt thấy mấy binh sĩ Tây Bắc chạy vội qua, nét mặt đầy vẻ khẩn trương. Lâm Chiêu Chiêu liền tiến tới ngăn họ :

“Xảy chuyện gì?”

Mấy nhận nàng, vội :

“Phu nhân, ! Võ tướng quân và trong thôn xóm xảy xô xát!”

Lâm Chiêu Chiêu sững .

Không thể nào! Quân Tây Bắc xưa nay nổi tiếng nghiêm túc, vô cùng kỷ luật, chuyện đánh với dân?

Đây việc nhỏ. Người bản xứ vốn dĩ tin cậy quân triều đình. Nếu vì chuyện mà gây thù oán, hậu phương Tây Bắc quân sẽ mất chỗ dựa, trận chiến phía e khó mà tiếp tục.

Huống hồ, lúc Bùi Thiệu và Lý Chương đều đang dò xét địa hình, kịp về.

Lâm Chiêu Chiêu lấy bình tĩnh, dặn hai cô gái nhà họ Dương về , sai đám binh sĩ còn tìm Bùi Thiệu. Nàng theo một lính, đến nơi xảy chuyện.

Tới nơi, chỉ thấy Võ Bình Lưu đang hai binh sĩ đỡ, khóe miệng rách một đường, sắc mặt bầm dập. Nam tử đánh với y thì mặc áo quần địa phương, mặt cũng vết thương, quanh đó tụ tập ít dân, ánh mắt đều lạnh lùng đám quân Tây Bắc.

Lâm Chiêu Chiêu hỏi:

“Đánh mà thành thế ?”

Võ Bình Lưu chỉ về phía , nơi một cô gái đang dân làng vây quanh bảo hộ:

“Ta thấy một cô nương trèo cây, suýt nữa ngã xuống, nên mới chạy đỡ nàng một phen!”

Y hít một , vẻ mặt đầy oan ức:

“Ta còn kịp câu nào, chỉ hỏi nàng thương , thì gã đàn ông liền nhào tới đánh , còn lôi kéo thêm xông đánh!”

Y chỉ về phía nam tử mặt, giọng đầy bực tức.

“Ta đánh đến thế, chẳng lẽ còn thể tự vệ? Nếu đánh , chắc c.h.ế.t từ lâu !”

Nam tử ánh mắt hung hăng, một câu bằng tiếng địa phương, giọng điệu chút thiện nào.

Võ Bình Lưu tức đến đỏ mặt, cố hít thở sâu mấy mới nén cơn giận.

Lý trưởng bên cạnh vẫn đang lấy tay áo lau mồ hôi, dùng tiếng Hán trôi chảy mà :

“Chuyện ... rốt cuộc ? Giải thế nào đây?”

Xem bộ dạng cũng chẳng thể hòa giải nổi.

Lâm Chiêu Chiêu nhíu mày, định bước tới gần nam tử . Võ Bình Lưu vội cản :

“Tẩu tẩu, chớ tới gần, hung hăng lắm!”

Nàng chỉ dừng cách đám dân mấy bước, trong cách mà đối phương còn thể chấp nhận, chậm rãi mỉm , dùng tiếng Nam Chiếu mấy lời.

Ba hôm nay ở đây, nàng phát hiện tiếng nơi cùng tiếng Nam Chiếu vốn cùng một gốc, chỉ khác chút âm điệu. Vì , khi ở tiệm thuốc màu, nàng thể trao đổi cùng chủ tiệm, chỉ là chậm, từng chữ từng câu.

Lâm Chiêu Chiêu bình tĩnh, dùng tiếng Nam Chiếu, rõ ràng từng tiếng:

“Ta là thê tử của tướng quân. Nếu tướng sĩ chúng gây rối, cũng là do hiểu lầm. Mong bà con rộng lòng bỏ qua.”

Nàng tuổi còn trẻ, thái độ nhã nhặn, chẳng hề kiêu căng. Nụ hiền hòa gương mặt khiến khó mà nặng lời. Huống chi, là của đám nam nhân , còn nàng chỉ là một cô gái.

Một phụ nhân trong đám dân liền dịu giọng:

“Phu nhân là hiểu lầm gì?”

Lâm Chiêu Chiêu đem chuyện Võ Bình Lưu kể, chậm rãi phiên dịch , hỏi:

“Trong tình huống , binh sĩ chúng thể khoanh tay ?”

Nam tử đánh với Võ Bình Lưu bước lên một bước, nhíu mày nàng:

rõ ràng, mắng cô nương là kỹ nữ!”

Cô gái cũng về phía Lâm Chiêu Chiêu, nhỏ giọng:

“Chính miệng …”

Nghe đến đây, Lâm Chiêu Chiêu thoáng sửng sốt, dở dở .

Nàng gọi Võ Bình Lưu , bảo lặp lời với đứa cô gái . Võ Bình Lưu nghĩ ngợi một lúc, đáp:

“Ta , tiểu , ngươi thương ở ?”

Quả nhiên, lời dứt, đám dân làng xôn xao, vẻ mặt cảnh giác như cũ.

Thì , đó là một sự hiểu lầm. Trong tiếng Nam Chiếu, cách gọi nữ nhân nơi Phong Nguyệt âm điệu cuối trùng khớp hẳn với mấy chữ cùng trong câu của Võ Bình Lưu.

Sau khi Lâm Chiêu Chiêu giải thích cặn kẽ, đôi bên mới hiểu . Võ Bình Lưu gãi đầu, khổ:

“Trời đất ơi, chứ!”

Dân làng , hiểu lầm, còn tay đánh , nay thấy Võ Bình Lưu là kẻ cứu tiên, ai nấy đều tỏ vẻ áy náy. Dưới sự phiên dịch của Lâm Chiêu Chiêu, hai bên cùng giảng hòa, vui vẻ bắt tay.

Nam tử đánh lúc nãy tiến lên với Lâm Chiêu Chiêu:

“Ta tên là Cát Nhĩ Ngõa Lặc. Dám hỏi phương danh phu nhân là gì?”

Lâm Chiêu Chiêu đáp:

“Ta họ Lâm, cứ gọi là Lâm phu nhân.”

Cát Nhĩ Ngõa Lặc hỏi tiếp:

“Vì thể tên?”

Người nơi đây vốn tính tình bộc trực, Lâm Chiêu Chiêu mỉm , khéo léo đáp:

“Vì sợ phu quân buồn lòng.”

Cát Nhĩ Ngõa Lặc chép miệng:

“Vậy tim phu quân ngươi yếu quá.”

Lâm Chiêu Chiêu mặt đổi sắc, :

“Phải, là một đóa kiều hoa.”

Lời còn dứt, xa xa vang tiếng vó ngựa dồn dập. Chỉ thấy vị đại tướng quân Tây Bắc thúc ngựa phi đến. Người mặc giáp bạc, hình cao lớn, tướng mạo tuấn, lưng ngựa uy vũ như sấm, khí thế át .

Cát Nhĩ Ngõa Lặc một hồi chớp mắt, thở một câu nên lời:

“… Đây mà là… kiều hoa?”

Lúc dân làng chợt sinh lo, lỡ tay đánh binh lính , vị đại tướng quân vì thế mà nổi giận .

Bùi Thiệu xuống ngựa, liền thu sát khí, xong việc thì bật , giơ tay mở tiệc chiêu đãi dân làng, xem như hai bên “ đánh quen”.

Dân làng hò reo, nhớ tới lúc nãy Lâm Chiêu Chiêu gọi là “kiều hoa”, giờ thấy hiền hòa rộng rãi, bèn khắp nơi truyền : “Kiều Hoa tướng quân đãi khách!”

Đường đường là Hổ Uy tướng quân, trong chốc lát biến thành “Kiều Hoa tướng quân”.

Đám Hán xung quanh hiểu tiếng, chỉ thấy Lâm Chiêu Chiêu bụm miệng nhịn , đến nỗi mặt đỏ bừng.

Bùi Thiệu nhướng mày nàng:

“Sao ?”

Lâm Chiêu Chiêu hít một sâu, đáp gọn:

“Không gì.”

Trên đường về, hai cùng cưỡi một con ngựa. Nơi đây phong tục cởi mở, chẳng kiêng kỵ chuyện nam nữ . Bùi Thiệu chậm rãi dắt ngựa dạo phố, áp sát bên tai nàng, đắc ý :

“Không hổ là A Mộ, chuyện lớn như mà nàng cũng thu xếp thỏa.”

Lâm Chiêu Chiêu huých khuỷu tay :

“Ta còn tưởng khoe năm xưa lường sự việc, nên mới bắt học tiếng Nam Chiếu.”

Bùi Thiệu nhếch môi:

“Lời của , nàng ?”

Lâm Chiêu Chiêu khẽ hừ một tiếng, gượng:

“Ờ.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Khi đến cửa, Bùi Thiệu bỗng dừng chân, đầu :

"À, kiều hoa hoa thì cũng nước mới tươi."

Loading...