Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 41: Nuông chiều - Tình nghĩa như vậy, sao có thể khiến người ta không sinh lòng ngưỡng mộ?

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:31
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Chiêu Chiêu thoáng ngẩn .

Nàng ngờ, Bùi Thiệu cũng hiểu tiếng Nam Chiếu.

Thật , thuở khi vẽ kế đánh giặc, Bùi Thiệu từng tự học tiếng Đột Quyết, bảo nàng học tiếng Nam Chiếu. Bao nhiêu sách chữ Nam Chiếu truyền qua tay, đều giở qua xem, cùng thầy dạy đôi chút trao đổi, nên cũng chút hiểu .

Vài năm nay, chinh chiến ngừng, từng để quên chuyện . Về trong lúc dò xét việc Trấn Nam Vương mưu phản, phát hiện đầu mối đều liên quan đến thư tín nước ngoài, bèn bắt tay học chữ Nam Chiếu.

Có nền tảng từ , thêm thói quen sẵn khi học tiếng Thổ, nên học cũng nhanh. Trong trướng doanh ở, còn để riêng một tủ sách chữ Nam Chiếu, chỉ là Lâm Chiêu Chiêu về mới , hiện giờ vẫn .

Vừa phòng, khép cửa , xoay ép nàng mép cửa. Một chân chen giữa hai đầu gối nàng, tay đặt đầu nàng, kề sát lên cửa.

Lâm Chiêu Chiêu hắng giọng, khẽ giãy giụa:

“Thật là bọn họ nhầm, là Kiều Hoa.”

Bùi Thiệu nghiêng đầu, tựa như thấy tên gọi cũng ý, nhẹ giọng:

“Ta .”

Hắn nâng tay nàng lên, đặt lên má , mỉm , cúi đầu thì thầm bên tai nàng:

“Ta chính là đóa hoa mà nàng nuôi.”

Chỉ là… hôn là che chở, vuốt ve là chăm bón. Còn tưới… thì nên dùng thứ gì?

Ngón tay cái khẽ miết môi của nàng. Lâm Chiêu Chiêu cắn lấy ngón cái , tai nóng bừng, giọng cũng nhỏ hẳn:

“Chớ loạn, tối còn dự yến.”

Bùi Thiệu nhỏ:

“Nàng nỡ để một đóa hoa như héo rũ ?”

Lâm Chiêu Chiêu má đỏ bừng, phần tức giận, cắn ngón tay thêm một cái.

Hiểu nàng thuận theo, Bùi Thiệu lập tức ôm nàng bước trong phòng ngủ.

Chẳng là Kiều Hoa , nhưng khí thế , so với Bà tổ Vương Hoa e cũng chẳng kém là bao.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Một hồi , Bùi Thiệu dậy, tay cầm khăn lụa, xử lý việc vặt, động tác thuần thục vô cùng.

Lâm Chiêu Chiêu nghiêng chăn, đầu tựa cánh tay, cúi mắt , khẽ :

“Lại là…”

Bùi Thiệu đang lau đến cổ chân nàng, nàng liền đưa chân giẫm lòng bàn tay , hỏi:

“Sao chẳng để…”

Ngón chân nàng trắng mịn, cổ chân thanh tú như ngọc. Bùi Thiệu ngắm nghía, thong thả đáp:

“Ta nào dại, lỡ thêm một đứa nhỏ, nó chiếm mất sự quan tâm của nàng, thì ?”

Lâm Chiêu Chiêu: “……”

Người dám những lời như thế, mặt đỏ tim loạn, e chỉ mỗi tên chó điên họ Bùi .

thật, giờ mà bắt nàng , nàng cũng sẵn sàng.

Chính nàng còn quen với việc đó.

Mà Bùi Thiệu vội, khiến nàng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nàng nghiêng trở , tóc dài rũ xuống bên cổ, để lộ phần lưng trắng mịn, xương vai nhô, như cánh bướm khép , trông thật dịu dàng.

Ánh mắt Bùi Thiệu tối , cúi đầu, từ cổ nàng mà hôn dần xuống.

Chẳng bao lâu, Lâm Chiêu Chiêu toát mồ hôi.

Trời hè vốn oi ả, mà Bùi Thiệu như cái lồng hấp, nóng truyền sang, chẳng mấy chốc khiến nàng như nướng chín. Đầu lưỡi khô khát, nàng vô thức l.i.ế.m nhẹ môi, Bùi Thiệu thấy, liền cúi xuống cắn khẽ, như đang nếm một món ngon.

Lâm Chiêu Chiêu khó khăn lắm mới lấy thở, đưa tay đẩy :

“Xuống , khát nước.”

Bùi Thiệu khoác tạm áo ngoài, rót cho nàng một chén , chính cũng nhấp một ngụm, phát hiện nước lạnh. Trời vẫn còn cuối hè, nước thể tự nhiên lạnh đến thế . Hắn hỏi: “Nàng bảo Quy Nhạn cho đá ấm hả?”

Lâm Chiêu Chiêu xoay lưng về phía , lấy gối che tai, chẳng chẳng rằng.

Chưa bao lâu, Bùi Thiệu lôi dậy.

Nàng vội :

“Mấy ngày nay mới một thôi.”

Bùi Thiệu nheo mắt:

“Thật ?”

Hàng mi Lâm Chiêu Chiêu khẽ rung:

“Kỳ thực… còn một nữa. Cộng chỉ hai thôi.”

Thân thể nàng vốn mang hàn khí, thể trạng yếu, đau bụng. Bùi Thiệu rõ nàng tính lười biếng, chịu giữ , bèn dặn Quy Nhạn canh chừng. Lâm Chiêu Chiêu vẫn trộm uống nước lạnh, ăn đá, khi thì là canh ô mai, khi thì nước mát, chỉ mong dịu giữa trời oi bức.

Bùi Thiệu xong, chỉ hừ lạnh, nhóm bếp :

“Các ngươi cùng giấu .”

Lâm Chiêu Chiêu giận thật , liền nhẹ giọng, dậy dỗ dành:

“Đừng giận Quy Nhạn, là do uống. Trời hè mà đá, chịu nổi.”

Bùi Thiệu đáp.

Một lúc , cầm bát nước ấm gần, đút nàng uống. Vẻ mặt trầm ngâm, như đang nghĩ ngợi điều gì.

Lâm Chiêu Chiêu uống , xoa nhẹ vành tai :

“Thật sự tức giận ?”

Bùi Thiệu liếc nàng:

“Còn sẽ giận nữa ?”

Lâm Chiêu Chiêu ngậm một ngụm nước, ghé môi sát .

Bùi Thiệu thuận thế cúi xuống, khẽ tai nàng điều gì đó. Lâm Chiêu Chiêu lập tức đỏ mặt, định từ chối, nhưng nghĩ đến việc bắt quả tang, liền tiện chống chế.

Cuối cùng vẫn đáp ứng.

Nàng thừa , Bùi Thiệu giỏi nắm thời cơ. Nếu là lúc thường, nàng chắc chắn sẽ đồng ý. nay bắt thóp, bèn thuận thế đưa đủ điều yêu cầu kỳ quặc.

Tối hôm đó, yến tiệc diễn giờ Dậu ba khắc. Trời chiều nhuộm đỏ chân mây, Bùi Thiệu bộ áo dài tơ trắng pha sắc vàng nhạt. Màu là do Lâm Chiêu Chiêu chọn, giúp bớt vẻ nghiêm lạnh, thêm phần ôn hoà dễ gần.

Qua vài tuần , Bùi Thiệu cùng các lý trưởng trong vùng nắm sơ lược tình hình quanh dãy núi .

Võ Bình Lưu gặm miếng thịt heo bảo Lý Chương:

“Tướng quân coi bộ hôm nay tâm tình tệ.”

Lý Chương hừ khẽ:

“Ngươi nên dập đầu tạ phu nhân. Nếu nhờ nàng , chuyện ngươi đánh với dân, tướng quân nhất định để yên. Nay hậu phương tạm yên , mới chút thảnh thơi đó.”

tâm ý của Bùi Thiệu chẳng vì chuyện mà vui. Điều khiến hài lòng, là bởi bữa tiệc hôm đó, xem như mở đầu cho việc binh sĩ Tây Bắc hòa nhập cùng bản xứ. Chuyện , cũng .

Mấy ngày , Bùi Thiệu mang theo các tướng lĩnh lên tiền tuyến. Lâm Chiêu Chiêu ở nơi thôn trấn , thêm một phen chia xa, e cũng mười ngày nửa tháng mới gặp .

Khi Quy Nhạn thu xếp hành lý giúp nàng, lật đống y phục lẩm bẩm:

“Lạ thật, cái yếm màu xanh liễu thêu hoa quế của cô nương ?”

Cổ tay Lâm Chiêu Chiêu khựng , cây bút vẽ uyên ương suýt nữa cũng trượt khỏi tay. Nàng chỉ đáp qua loa:

“Ta .”

Quy Nhạn tin, tiếp tục lục lọi:

“Hôm còn thấy cô nương mặc mà... chẳng lẽ gió cuốn mất ?”

Lâm Chiêu Chiêu đáp, chỉ im lặng.

Tháng bảy đầu thu năm , trận chiến đầu tiên giữa Đại Kỳ và Nam Chiếu nổ tại Lập Đà Sơn.

Lập Đà Sơn địa thế hiểm trở, vô cùng bất lợi cho quân Đại Kỳ tiến đánh. Quân Nam Chiếu sớm dự phòng, lấy địa lợi chỗ dựa, chặn bước quân triều. ngờ, Bùi Thiệu chỉ mang theo trăm tinh binh, vượt qua khe núi hiểm trở, men đường vòng xa nghìn dặm, đánh thẳng kho lương phía đại doanh Nam Chiếu, một mồi lửa thiêu sạch bộ.

Trận Lập Đà Sơn, Đại Kỳ thắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-41-nuong-chieu-tinh-nghia-nhu-vay-sao-co-the-khien-nguoi-ta-khong-sinh-long-nguong-mo.html.]

Quân Tây Bắc từng chịu gió cát mưa dầm, luyện qua bao phen gian khổ, thích nghi với đủ loại binh pháp biến hóa. Hơn thế, Bùi Thiệu dụng binh khéo léo, mưu kế liên tiếp, hết trận thắng đến trận .

Quân Nam Chiếu liên tục bại trận, ba lượt tướng mà vẫn cản nổi bước tiến của Đại Kỳ.

Đến năm Thái Xương thứ bốn mươi hai, chiến sự hạ màn. Một vùng đất vốn nổi tiếng cứng đầu, cuối cùng cũng bình định chỉ trong hơn một năm. Lúc đánh phản quân còn tốn công, mà đánh Nam Chiếu nhanh gọn đến .

Vương thất Nam Chiếu xin hàng, thánh thượng khoan dung, hạ lệnh g.i.ế.c sạch. Toàn bộ thế lực vương thất quét sạch, đất Nam Chiếu nhập bản đồ Đại Kỳ, phân thành hai châu Tây Vân và Đà Nam cùng tám huyện, do triều đình cử quan đến cai quản.

đất nơi phồn thịnh, mới trải qua chiến loạn, định dân tâm, phổ biến Hán văn, việc dễ. Quan ai nấy đến là ngán ngẩm, chẳng ai gánh lấy trách nhiệm, vì đó chẳng mấy mà tiêu hết thanh xuân, cũng lập nổi công.

Đã thế, thánh thượng vẫn chỉ định ai Tri châu. Bùi công gia vẫn đóng ở Nam Chiếu, mà triều đình chỉ ban thưởng cho các tướng phó bên , nhắc gì đến công lao của .

Mãi đến cùng, mới lời rõ ràng: hai châu Nam Chiếu do Bùi công gia tiếp quản, còn quan các huyện thì do triều đình bổ nhiệm.

Tin tức truyền về kinh, lời bàn xôn xao. Có Bùi Thiệu thất sủng, đày trấn giữ Tây Nam. Lại đoán dã tâm lộ rõ, Trấn Nam vương thứ hai.

Còn chân tướng thực sự thì...

Khi Lâm Chiêu Chiêu hỏi đến, Bùi Thiệu chỉ :

“Ta và ông ước định. Nếu trong ba năm bình định Nam Chiếu, ông sẽ can dự chuyện của nữa.”

Trong thiên hạ , dám gọi thẳng đương kim hoàng thượng là “ông ”, e chỉ Bùi Thiệu.

Lâm Chiêu Chiêu tính , quả nhiên tới hai năm dẹp yên Nam Chiếu, nhịn :

“Tiền đồ thật rộng.”

chuyện vui với , là chuyện buồn với khác.

Dương Lan Anh nay mười sáu tuổi, tin Lâm Chiêu Chiêu định ở phía nam, mặt đổi sắc, nhưng khi phòng, liền nhăn mày mấy vòng, miệng ngừng lẩm bẩm:

“Chuyện gì kỳ cục chứ!”

Dương Lan Chi cuộn bức tranh , đầu tỷ tỷ, mặt đầy thắc mắc:

“Tỷ nữa đây?”

Hai năm nay theo Lâm Chiêu Chiêu học hành, cô mở mang ít, chuyện trong phủ cũng hiểu rõ mười phần, chẳng còn e dè như . Đường tỷ hung hăng, nàng cũng sợ. Thấy Dương Lan Anh nổi cơn, cô liền một câu:

“Tỷ cứ loạn , ngoài .”

Dương Lan Anh vội níu lấy tay cô:

“Muội gấp ?”

Dương Lan Chi nhíu mày:

“Gấp chuyện gì?”

Dương Lan Anh đạp chân, giọng bực tức:

“Sau cái xó Tây Nam , còn ai thèm cưới nữa!”

Dương Lan Chi nhăn mặt đáp:

“Tỷ đây thì ai cưới chắc?”

Hai năm qua, Lâm Chiêu Chiêu chẳng hề cắt xén chi phí gì, kêu Dương Lan Anh tới ở, cô liền bày bộ dáng tiểu thư khuê các, dường như quên từng là nô tịch. Nay Dương Lan Chi châm chọc vài câu, liền hổ hoá giận:

“Chính ngươi chẳng chí tiến thủ, cũng đừng kéo xuống. Cứ thế , sớm muộn gì cũng gả cho đồ tể!”

Dương Lan Chi thầm nghĩ, gả cho đồ tể thì ? Đồ tể cũng là .

Hai bên hợp ý , đành lặng lẽ thêm.

Hôm nay Lâm Chiêu Chiêu gọi đến phòng dạy vẽ, Dương Lan Chi tự đeo hòm, còn đồ đạc của Dương Lan Anh đều do một tiểu nha đầu tên Tiểu Hồng mang theo.

Tiểu Hồng là Dương Lan Anh tự ngoài mua, mỗi tháng Lâm Chiêu Chiêu đều phát tiền mua bút mực, cô dùng phần tiền trả công cho Tiểu Hồng, tiền đủ, sang Dương Lan Chi xin bớt.

Lâm Chiêu Chiêu rõ, cũng trách, nhưng cũng chẳng phát thêm.

Hôm , hai tỷ bước phòng, liền trông thấy một nam tử cao lớn tuấn tú, đang nghiêng dựa ghế Đông Pha.

Hắn một chân đạp lên bậc gỗ, chân duỗi dài đất, tư thế lười biếng. Trong tay cầm một quyển thoại bản Nam Chiếu, giọng điệu mật:

“Về nhanh thế?”

Hai ngoài cửa đều sững .

Dương Lan Chi lập tức hiểu , câu đó là công gia với Lâm Chiêu Chiêu, vội kéo Dương Lan Anh định lui . Nào ngờ chân Dương Lan Anh như mọc rễ, nhúc nhích.

Bùi Thiệu phát hiện , đưa mắt về phía hai cô gái lạ nơi cửa. Hình như là cháu gái của Lâm Chiêu Chiêu, cũng là tử nàng.

Mấy năm nay gặp , chẳng còn mấy ấn tượng, bèn đặt sách xuống, dậy nghiêm chỉnh.

Dương Lan Anh cùng Dương Lan Chi cùng cúi đầu hành lễ:

“Công gia vạn phúc.”

Bùi Thiệu khoát tay:

“Lui xuống .”

Dương Lan Anh cắn môi, vẫn :

phu nhân dặn bọn …”

lúc , Lâm Chiêu Chiêu từ ngoài bước , tay bưng khay, trong đặt một đĩa khoai tây chiên cay.

Nàng trông thấy hai , khẽ “a” một tiếng:

“Ta quên là gọi các ngươi tới.”

Thì Bùi Thiệu hôm nay ăn món nàng , nàng mới ngoài cho chút gì đó đơn giản.

Nàng sang với :

“Thiếp còn dạy hai đứa vẽ.”

Bùi Thiệu hờ hững liếc sang hai nàng họ Dương, lạnh nhạt :

“Ta đây.”

Dương Lan Chi hiểu ý, liền lên tiếng:

“Bọn dám quấy rầy phu nhân nữa, hôm khác vẽ cũng .”

Dương Lan Anh bảo:

“Muội , ai cũng thời gian trôi nhanh, để phí uổng?”

Dương Lan Chi thật chẳng hiểu nổi vì tỷ nhất quyết đòi ở . Trong bụng nghi ngờ: đầu óc tỷ chỗ nào chập ? Chẳng lẽ công gia đang đuổi ?

Lâm Chiêu Chiêu chốt lời:

“Vậy thì ở cả .”

Vốn nàng định hôm nay chỉ dạy bài mới, dời sang hôm khác e vướng việc. Thôi thì nhân lúc dạy luôn cho xong.

Huống hồ, phong tục đất Tây Nam vốn cởi mở, hơn một năm nay cũng quen, cần câu nệ chuyện nam nữ gì nữa.

Lúc , Bùi Thiệu và Lâm Chiêu Chiêu cùng giường, kẻ sách, soát công văn. Hai cô nương họ Dương trải giấy vẽ lên bàn, vẽ tới chỗ nào hiểu chạy sang hỏi.

Bùi Thiệu ghé tai Lâm Chiêu Chiêu, thấp giọng hỏi:

“Hai cô , vẫn nơi chốn?”

Lâm Chiêu Chiêu đáp:

“Chuyện cũng gấp, thể để ý binh sĩ trong quân .”

Bùi Thiệu khẽ nhếch môi:

“Cô nhỏ thì còn . Cô lớn nếu chọn khéo, về tướng sĩ oán trách , thì chịu cho nổi.”

Lâm Chiêu Chiêu nhịn , chẳng gì.

Dương Lan Anh ngẩng đầu, trông thấy cảnh Bùi Thiệu đưa miếng bánh chiên lên miệng Lâm Chiêu Chiêu. Nàng chẳng , chỉ hé môi đón lấy, hết sức tự nhiên.

Tình ý như , ai mà chẳng sinh lòng ngưỡng mộ?

Chưa kịp , Bùi công gia phát hiện. Hắn nghiêng mắt liếc cô một cái, ánh mắt như mang theo sức nặng, khiến Dương Lan Anh giật , tay cầm bút cũng run theo.

Ngay khi , Lâm Chiêu Chiêu đột nhiên chống tay lên bàn, khẽ nôn một tiếng.

Bùi Thiệu kinh hãi, lập tức cúi lau khóe miệng cho nàng, gọi lớn:

“Quy Nhạn! Mau gọi lang trung tới!”

Loading...