Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 42: Mang thai - “Nếu đứa bé giống chàng thì sao?”
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:34
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Chiêu Chiêu thai, hơn hai tháng.
Bùi Thiệu đích mời lang trung đến, theo là vài thang thuốc. Hắn cũng thông chút y lý, cửa kiểm tra kỹ một lượt, sai Thải Hà:
“Đem phương thuốc bốc.”
Thải Hà mừng rỡ đến mức khép miệng :
“Chúc mừng gia, chúc mừng gia! Phen chắc chắn là một tiểu thiếu gia bụ bẫm!”
Bùi Thiệu cau mày, cầm tờ giấy gõ lên trán cô, :
“Được , còn mau ? Hồng bao của ngươi thiếu .”
Thải Hà hì hì:
“Dạ , nô tỳ ngay.”
Trong phòng, Lâm Chiêu Chiêu ghế, Quy Nhạn đang lư đốt đàn hương, nước , treo túi thơm, sắp đặt thứ thỏa.
Mãn Sương xoa bụng, :
“Nghe trẻ con nửa tuổi là thể ăn bữa phụ, tranh thủ học vài món từ bây giờ.”
Quy Nhạn :
“Em , đến khi đó v.ú nuôi , lo gì?”
Mãn Sương chu môi:
“Không . Con của cô nương, thể ăn món ?”
Dạo gần đây cô ăn uống quá, mặt tròn hẳn , cằm cũng hai ngấn. Ai cũng nhà bếp dạo chắc chắn đủ dầu mỡ.
Quy Nhạn ngặt nghẽo:
“Có ngay cả đồ ăn phụ của đứa nhỏ em cũng ăn vụng luôn ?”
Mãn Sương trừng mắt:
“Tỷ tỷ…!”
Lâm Chiêu Chiêu cong mắt .
Vừa lúc , Bùi Thiệu trở về. Hai hầu đang ở trong phòng bèn thu dọn yên , xong việc liền lui xuống, để vợ chồng Quốc công gia tiện bề trò chuyện riêng.
Bùi Thiệu vén vạt áo, xuống bàn tròn, rót một chén nước, đưa lên uống. Lâm Chiêu Chiêu liếc , ánh mắt lặng yên.
Khác với suy đoán của Quy Nhạn và Mãn Sương, vợ chồng Bùi Thiệu lấy mừng rỡ. Đối mặt với tin tức bất ngờ , cả hai đều phần kịp trở tay.
Một hồi , Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở , hỏi:
“Chàng xem, chuyện là ?”
Mấy năm nay, Bùi Thiệu tuy gần gũi nàng, nhưng vẫn luôn dè dặt giữ chừng mực. Mỗi đều ở ngoài, nàng kinh nguyệt đều, bản cũng để tâm. Không ngờ chuyện thật.
Bùi Thiệu úp chén nước xuống, nhạt :
“Đi bên bờ sông, tránh ướt giày.”
Hắn vốn phần cẩn trọng, nhưng trong lòng mang theo chút may mắn, luôn nghĩ nếu thì cũng là chuyện về .
Lâm Chiêu Chiêu đưa tay đặt lên bụng , vẫn còn bằng phẳng. Nàng khó mà hình dung , trong bụng một sinh linh nhỏ bé.
Thực , nàng con, chỉ là... sẵn lòng. còn Bùi Thiệu thì ?
Hắn cũng chẳng lộ vẻ gì là vui mừng, nụ nhạt nhòa, chẳng chạm tới đáy mắt.
Lâm Chiêu Chiêu nhỏ giọng:
“Chàng vui ?”
Bùi Thiệu chống cằm, liếc mắt nàng:
“Bảo quen ăn thịt bỗng dưng kiêng cữ tám tháng, nàng bảo ai mà vui .”
Lâm Chiêu Chiêu im lặng, trong lòng thầm mắng: cẩu phu , thể nghĩ gì cho đắn một chút ?
Có lẽ do trong bụng thai, tâm tình nàng trở nên nhạy cảm hơn, suy nghĩ một hồi, nàng cất tiếng:
“Bùi Thiệu, … đứa nhỏ nên đến?”
Bùi Thiệu , liền dậy, bước đến xổm mặt nàng, ngẩng đầu lên:
“A Mộ, .”
Giọng chậm rãi:
“Ta thích con , nhưng…”
Trong mắt chút nặng nề:
“Chỉ là, sinh nở là một cửa ải lớn.”
Lâm Chiêu Chiêu khựng .
Bùi Thiệu nắm lấy tay nàng, đặt lên n.g.ự.c . Nàng cảm nhận tiếng tim đập từng hồi, trầm và mạnh.
Mẹ nàng năm xưa vì khó sinh mà mất, thể nàng yếu, kinh nguyệt thất thường, mỗi trở trời đau mỏi. Tuy mấy năm nay điều dưỡng nhiều, nhưng thể chịu việc sinh nở , chính nàng cũng dám chắc. Huống chi, Bùi Thiệu vì nàng mà mời bao nhiêu danh y xem mạch, càng hiểu rõ tình hình hơn ai hết.
Cho nên, vui vì con, mà là vì… lo lắng cho nàng.
Trong lòng Lâm Chiêu Chiêu chợt mềm , nàng đưa tay sờ lên mặt , khẽ :
“Không . Năm khó sinh là do trong lòng lo nghĩ, chẳng thể gánh nổi. Nay chuyện yên , lo sợ?”
Khi nàng theo Lâm Thượng chạy trốn khắp nơi, bụng mang chửa mà chẳng nghỉ ngơi. Nay cảnh đời khác, tịnh dưỡng trong phủ, hết thảy đều .
Bùi Thiệu xong, cẩn thận bế nàng đặt lên giường. Bàn tay ấm của ôm lấy bụng nàng, giọng trầm thấp:
“Vậy nàng nhớ, giữ lòng an tĩnh, đừng lo nghĩ gì cả. Mọi chuyện lo.”
Lâm Chiêu Chiêu cúi đầu “ừ” khẽ một tiếng.
Hai tựa sát , tay Bùi Thiệu chậm rãi vuốt nhẹ bên hông nàng, động tác dịu dàng như nước.
Một lúc , lên tiếng:
“Đã như , những liên quan trong phủ cứ để dọn ngoài cả. Sau phủ cho dựng một cái sân nhỏ – cảnh trí nơi vốn tệ, nàng với hài tử thể đó dạo chơi.”
Phủ của họ hiện tại đóng ở nha phủ Tây Vân Châu, treo bảng hiệu mang danh “Bùi phủ”.
Tây Vân Châu cần nhiều, phong cảnh vốn hữu tình, là nơi giao hòa giữa Hán và Nam Chiếu.
Ban đầu dân bản xứ còn ôm lòng oán hận với Hán, nhưng theo thời gian chiến sự yên , cuộc sống ngày một khấm khá, thì sự căm ghét cũng dần phai nhạt. Vì cho cùng, bách tính vốn chỉ mong an yên vui, chẳng mấy ai thật sự tiếp tục binh đao.
Bùi Thiệu mảnh đất lâu, quy hoạch vô cùng tỉ mỉ. Ngay cả mấy phương đình trong vườn tu sửa thế nào, đặt tên , dòng nước quanh co chảy về hướng nào, đều tính cả .
Không giống như lời nhất thời.
Lâm Chiêu Chiêu suy nghĩ một thoáng, chợt nghiêng đầu nghi hoặc:
“Có ... sớm tính kỹ chuyện ?”
Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, cọ cọ mấy cái, rốt cuộc giọng mang theo ý :
“Ta chỉ nghĩ đến cảnh nàng ôm một tiểu A Mộ trong lòng, bên cạnh là đại A Mộ, hai con cùng , là lòng thấy đủ .”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ hỏi:
“Nếu đứa bé giống thì ?”
Bùi Thiệu nghiến răng đáp:
“Chuyện như nàng cũng đem đùa , mau thu lời cho !”
Lâm Chiêu Chiêu: “…”
Hai bật , tiếng khe khẽ vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.
Từ lúc nàng mang thai, tinh thần Bùi Thiệu tựa như căng chặt một sợi dây. Giờ phút mới chậm rãi buông lỏng, tự cảm nhận niềm vui âm thầm mà sâu lắng.
Lâm Chiêu Chiêu thầm nghĩ, Bùi Thiệu thật đúng là mâu thuẫn… Mà nàng vẫn , đây mới chỉ là khởi đầu cho những điều mâu thuẫn ở .
Trước mắt, việc dọn bớt liên quan ngoài, trong đó cả của Dương gia.
Bùi phủ chuẩn một tòa dinh thự khác cho các nàng, để họ chuyển sang ở đó. Khi Thải Hà mặt công gia truyền đạt việc , vẫn giữ phép tắc cung kính:
“Nếu hai vị cô nương nhớ thương phu nhân, cũng thể trở về phủ trò chuyện, nhưng mong các vị gửi bái , nên tự tiện .”
Nói cho cùng cũng là ý tứ giữ lễ, tránh để ngoài tùy tiện lui tới.
Dương Lan Chi để tâm đến điều đó.
Mấy năm nay, Tiêu thị quản sự trong một nhà giàu , còn Dương Giác tuy theo đường khoa cử, nhưng cũng sách, học toán pháp Cửu Chương. Về nếu tìm một công việc nơi nha môn sổ sách, như phòng tính toán, cũng chẳng khó gì.
Thời gian ở nhị phòng, sự giúp đỡ của Lâm Chiêu Chiêu, công việc ăn cũng thuận lợi, vì thế cô luôn mang lòng cảm kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-42-mang-thai-neu-dua-be-giong-chang-thi-sao.html.]
Cô tranh thủ lúc rảnh vẽ mấy kiểu cát tường, định thêu lên mũ em bé, mang tặng Lâm Chiêu Chiêu.
Lâm Chiêu Chiêu cái gì cũng , chỉ riêng nữ công là khéo.
Sau khi tin sắp dọn , công gia còn cho các nàng thời hạn bảy ngày chuẩn .
Dương Lan Chi liền thong thả thu dọn y phục, đồ dùng.
Từ đáy rương, cô lấy một bức họa năm xưa – do chính tay cô và Dương Lan Anh vẽ sự chỉ điểm của Lâm Chiêu Chiêu – Xuân Sơn Đồ.
Trong tranh là núi non trập trùng, là hình bóng một nữ tử. Núi và quyện , khó phân ranh giới.
Núi là nữ nhân. Nữ nhân cũng là núi.
Bức họa , cô vẫn giữ đến tận giờ. Vật đổi dời, tranh cũ, nàng mới chợt hiểu một đôi điều, chừng như chạm vài phần tâm tình khi xưa của Lâm Chiêu Chiêu.
Nghĩ đến chuyện cũ, Dương Lan Chi khẽ nở nụ , nhẹ tay cuộn bức họa, cất trong rương.
Chưa bao lâu, bên ngoài tiếng tỉ tê. Tiểu Hồng – tiểu tỳ của Dương Lan Anh – vội đến gõ cửa:
“Chi tỷ nhi, Anh tỷ nhi gọi tỷ sang bên đó một chút.”
Dương Lan Chi khẽ nhíu mày.
Vừa bước tới cửa phòng bên, tiếng nức nở, Dương Lan Anh tay cầm khăn ướt đẫm, ánh mắt đỏ hoe:
“Người đó thật sự định đuổi chúng ngoài . Ngươi xem, giờ đây?”
Dương Lan Chi ở ngưỡng cửa, giọng ôn hòa:
“Cũng chẳng là đuổi . Chúng ở nhờ hai năm, phu nhân từng khi nào bạc đãi ? Bây giờ thai, còn ngươi thì vẫn hết để tang, trong nhà mới gây chuyện lâu. Nếu là khác mang thai, cũng chắc dám để chúng ở bên cạnh, nhỡ đụng chạm đến thai khí, chẳng thành trò đùa ?”
Dương Lan Anh nhạt một tiếng:
“Ngươi quá. Ngươi cứ giỏi nhịn nhục, cái gì cũng ôm , thì tự mà ôm lấy! Cần gì kéo theo?”
Dương Lan Chi im lặng, xoay lui , nhưng Dương Lan Anh kéo lấy tay, nỡ để cô :
“Muội , ngươi còn nhỏ, lo nghĩ chuyện , nhưng mười sáu tuổi, năm đó nàng sẽ thu chúng tử, bảo chúng , học . Vậy mà bây giờ đuổi chúng ? Thật là lời hứa gió bay!”
Dương Lan Chi cô kéo chẳng đành rứt, tiếng Dương Lan Anh càng lúc càng lớn, đành lôi cô phòng, khép chặt cửa mới nhẹ giọng khuyên:
“Đường tỷ, phu nhân giúp chúng là vì tình nghĩa. Ngươi nghĩ thử xem, nếu ngươi là phu nhân, chịu đưa tay cứu hai cô nương chẳng chút liên quan gì đến ? Vả , phu nhân cũng là giúp nữa, chỉ là ở cùng phủ mà thôi. Sau sinh con xong, ngươi cũng qua thời gian để tang, chắc chắn sẽ sắp xếp.”
Dương Lan Anh giận dỗi đáp:
“Nói thì lắm! Hai năm nay, nàng giúp gì cho chúng ?”
Dương Lan Chi khoanh tay , nhẹ giọng:
“Không tới đây, phủ khách, chúng còn kịp lánh bình phong, mấy vị nam tử trông thấy, ngươi còn nhớ ?”
Kỳ thật đều là lướt qua, nhưng trong lòng các nàng đều hiểu rõ ý tứ bên trong.
Nhắc đến chuyện , Dương Lan Anh càng tức giận, lớn tiếng :
“Ta . Mấy nam nhân đó đều là binh sĩ, gả cho họ thì lợi gì chứ?”
Dương Lan Chi khẽ:
“ chúng chỉ là nô…”
Chưa kịp hết, Dương Lan Anh úp mặt xuống bàn òa:
“Ngươi đừng nữa! Ngươi hổ ? Một câu ‘nô tịch’ cứ treo mãi bên miệng! Lần công gia đánh thắng trận, rõ ràng thể xin thánh thượng đặc xá nô tịch, nhưng mãi chẳng ?”
Dương Lan Chi đưa tay xoa trán, trong lòng thở dài. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vấn đề của Dương Lan Anh ở – vẫn luôn mang trong giấc mộng trưởng nữ của Bá phủ, nuôi dạy bởi Vương thị, tính tình kiêu ngạo, mù mờ rõ phận, quen chiều chuộng, chẳng nhún mà sống.
Cũng bởi phu nhân xưa nay từng bạc đãi, mới khiến cô càng thêm mê mà thôi.
Cô cũng từng khuyên, nhưng Dương Lan Anh tự nghĩ thông, thì chẳng còn cách nào khác. Bèn thẳng:
“Hai năm nay chúng theo phu nhân học vẽ, ngươi chẳng lẽ chẳng học nổi chút tính tình nào ? Việc lấy chồng, thật quan trọng đến thế? Nếu ngươi một mực trách phu nhân, từ nay về chúng thôi đừng qua nữa.”
Lời dứt, Dương Lan Anh giật cô, giọng cao lên:
“Ngươi gì? Có ý gì đây? Ngươi chớ quên ngươi cũng họ Dương, dễ chịu, ngươi sống yên ?”
Vì sợ cô liên lụy, Dương Lan Chi mới buông lời tuyệt tình như thế. Hai xem như trở mặt.
Chuyện nhỏ, truyền tới tai Lâm Chiêu Chiêu. Nàng bảo Quy Nhạn dò hỏi tình hình.
Dương Lan Anh thì Dương Lan Chi bắt nạt, Dương Lan Chi chỉ là bất hòa ý kiến tỷ , về sẽ lui tới nữa, coi như cắt đứt từ đây.
Lâm Chiêu Chiêu xong chỉ khẽ:
“Chi tỷ nhi xem thì nhu hòa, kỳ thực là tính cứng rắn nhất.”
Quy Nhạn hỏi:
“Phu nhân định khuyên hai họ hòa ?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Lâm Chiêu Chiêu cắt ngang sợi chỉ trong tay, điềm đạm đáp:
“Khuyên gì nữa? Chi tỷ nhi là đúng.”
Với tính nết Chi tỷ nhi, nếu Dương Lan Anh thực sự điều cô khó dung thứ, thì đến mức đoạn tuyệt như .
Quy Nhạn đưa tay che miệng , :
“Phu nhân thương Chi cô nương, chi bằng khi các nàng dọn ngoài, cứ để Chi cô nương thường lui tới, cùng dùng chuyện trò.”
Lâm Chiêu Chiêu gật đầu:
“Ta cũng ý như .”
Nếu Bùi Thiệu lo lắng, sợ hai tiểu cô nương Dương gia tính tình cứng cỏi, lỡ va chạm đến thai nhi trong bụng, thì nàng cũng chẳng bận tâm nhiều.
Nàng lấy một mẫu thêu trong hộp, đưa cho Quy Nhạn xem:
“Em coi thử, cái hình dạng gì ?”
Quy Nhạn cúi đầu một hồi, nhíu mày hỏi :
“Đây là… lược?”
Lâm Chiêu Chiêu cau mày:
“Rõ ràng là con bướm, em từng thấy ai đem hình lược thêu y phục trẻ con ?”
Quy Nhạn kỹ , vẫn thấy giống chiếc lược hơn. Cô khẽ lẩm bẩm:
“Chân bướm to thế … Phu nhân, dọa , ai cũng tưởng là lược cả.”
lúc , Bùi Thiệu từ ngoài bước , thấy chủ tớ hai đang , liền hỏi:
“Đang gì ?”
Lâm Chiêu Chiêu dậy, cầm mẫu thêu đưa tới:
“Chàng đoán thử xem, đây là thứ gì?”
Bùi Thiệu liếc mắt qua một cái, liền đáp ngay chút do dự:
“Là con bướm.”
Quy Nhạn bên im lặng . Trong bụng thầm nghĩ, đồ phu nhân tự tay , quả nhiên chỉ công gia mới .
Hôm , trời chuyển sang tối ngày thứ sáu. Gió đêm se lạnh, Dương Lan Anh vẫn về phòng, cô co , ôm lấy hai tay, nơi góc sân vắng.
Cô nghĩ mãi thông, cớ gì Lâm Chiêu Chiêu thật lòng đối đãi với . Cô tin Lâm Chiêu Chiêu sẽ thật tâm lo liệu chuyện nhân duyên cho . Trong lòng cô , Lâm Chiêu Chiêu là kẻ mang thù, còn nhớ việc năm xưa coi từng ầm ở Vu Tự Uyển, hôm nay vẻ bụng chẳng qua cũng là giả vờ.
Nghĩ tới đó, cô liền nảy lòng liều lĩnh.
Giờ Lâm Chiêu Chiêu đang thai, cũng là lúc dễ động. Dương Lan Anh hỏi thăm qua, công gia và phu nhân vì cẩn thận nên tạm thời ở riêng phòng, tối nay công gia nghỉ bên một gian khác trong viện.
Dù trong lòng sợ, nhưng cô vẫn mang theo hy vọng mong manh. Nếu thể như công gia để ý, chẳng là trời thương ?
Sân tối và vắng, cô vòng vèo một hồi mới tới nơi. Tay đẩy cửa, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Trong phòng đèn, chỉ tiếng thở đều đều. Cô men theo mép giường sờ tới, quả nhiên thấy đó. Lòng cô bỗng dâng niềm vui, liền nhẹ nhàng chui , ghé sát lòng , vụng về bắt chước những gì từng kể, thử điều liều lĩnh.
Nào ngờ, là kẻ dễ trêu ghẹo. Chỉ một cái trở , liền đè ngược cô xuống.
Tâm tính Dương Lan Anh vốn nghiêng ngả, đêm nay thẹn mừng, chẳng phản kháng nữa.
Sáng hôm , bên ngoài bỗng tiếng thét thất thanh.
Lâm Chiêu Chiêu từ khi thai, tai thính hơn , liền giật mở mắt một khe. Bên cạnh, Bùi Thiệu ôm nàng lòng, nhẹ hôn lên mi mắt, dỗ dành:
“Ngủ tiếp , .”
Quả nhiên, chỉ một lát , ngoài viện yên lặng.
Lâm Chiêu Chiêu nhắm mắt, chìm giấc ngủ.
Nàng nào , bên ngoài lúc huyên náo đến long trời lở đất.