Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 43: Mộng thành - Lâm Chiêu Chiêu đỏ mặt

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:36
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm, Dương Lan Chi rửa mặt súc miệng xong, ăn mấy miếng bánh sen mềm, sang dặn tiểu tỳ:

“Đồ đạc thu xếp thỏa cả , chúng thôi.”

Tiểu tỳ tên Thanh Ca, là Lâm Chiêu Chiêu chọn từ nông trang, tính tình thật thà, tay chân lanh lẹ, về theo hầu Dương Lan Chi.

Dương Lan Anh vốn Tiểu Hồng hầu hạ. Lâm Chiêu Chiêu tìm thêm ai cho cô nữa, khiến cô mừng rỡ, cô nương bên nên hai tỳ nữ, lúc thì chê Tiểu Hồng dốt nát, lo nàng trung thành. Còn Lâm Chiêu Chiêu sớm lòng sắp đặt, mà để đến tận bây giờ mới chịu .

Chỉ là cô gì, Dương Lan Chi cũng để tai. Người như Dương Lan Anh, sống gần chẳng ích gì, rốt cuộc chỉ hao tổn chính .

Ra khỏi sương phòng, Dương Lan Chi liếc cửa phòng bên cạnh, vẫn đóng chặt.

Cô chỉ lắc đầu.

Thanh Ca mang theo hai ba bọc quần áo, ôm thêm một cái rương. Dương Lan Chi cũng tay xách nách mang ít đồ, tới cửa sân thì gặp Thải Hà đang ngang.

Thải Hà bước tới, hì hì:

“Nhị cô nương chẳng một tiếng, mấy việc nặng nhọc thế để bọn .”

Dương Lan Chi thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu , nhẹ giọng đáp:

“Vậy phiền .”

Thải Hà là hầu bên cạnh công gia, nàng nào dám sai bảo. tự đến, còn mấy lời như thế, rõ là ý của công gia, chẳng để quan hệ hai bên rạn nứt. Cũng là nhắn nhủ cô, nếu thể thì thường trở về thăm phu nhân, sưởi ấm buổi chiều tà.

Dương Lan Chi tâm tư tinh tế, nghĩ đến đó là hiểu ngay.

Cả ba đang chuẩn xách đồ , bỗng từ vang lên một tiếng thét thất thanh.

Bùi phủ xây vuông vức, Kính Tịnh Đường – nơi công gia và phu nhân ở – đặt ở giữa, các nàng trọ ở sương phòng phía . Bên trái bên cách qua hành lang Thùy Hoa Môn còn mấy tiểu viện nhỏ, thường dùng cho phụ tá ở tạm khi bàn việc tới khuya.

Tiếng kêu phát từ một trong những tiểu viện đó.

Thải Hà liếc mắt với Dương Lan Chi và Thanh Ca, đoạn đặt đồ xuống, :

“Không chuyện gì, xem thử.”

Dương Lan Chi về phía phòng Dương Lan Anh, bên trong vẫn im ắng.

Trong lòng cô bỗng nảy lên dự cảm chẳng lành — chẳng lẽ là Dương Lan Anh? nghĩ thì chẳng tìm lý do gì để cô mò tới tiểu viện .

Nào ngờ khi chạy đến nơi, ánh sáng đầu ngày còn kịp tắt, mặt bao – từ Quy Nhạn, Mãn Sương đến mười mấy tỳ nữ, ma ma trong phủ – tất thảy đều chứng kiến một cảnh vô cùng nhơ nhuốc.

Dương Lan Anh lấm lem, đầu tóc rối bù, xiêm y xộc xệch, bệt đất nổi lời nào.

Mọi đều sững sờ. Có thì thở dài, lắc đầu cảm thán.

Một bà ma ma già rưng rưng:

“Nghiệp chướng! Cô nương ... để mất mặt đến mức !”

Thì , đang ở trong tiểu viện phía , là một binh lính thuộc Hổ Binh Vệ, đêm qua khuya khoắt, y mang tin từ kinh thành tới, Bùi Thiệu thấy trời muộn, bèn cho nghỉ tạm trong viện.

Nào ngờ, Dương Lan Anh chẳng rõ nghĩ gì, tự ý bò lên giường.

Nhà binh thường sớm thê , nạp thêm một cũng chỉ thêm bát đũa. Binh lính cũng chỉ ngạc nhiên một thoáng, bụng còn thì thầm: là quan nô.

Thải Hà và Quy Nhạn nhanh chóng dàn xếp. Việc trong ngoài thỏa, những bà tử, tiểu tỳ trong phủ đều cho chút bạc để bịt miệng, thêm lời răn đe, ngăn chuyện truyền ngoài hỏng danh tiếng của Dương Nhị cô nương.

May , trong phủ Bùi nhiều, đều do Bùi Thiệu đích chọn, hạng hồ đồ. Chuyện thế , cùng lắm chỉ dám thì thầm với , chứ ai dại dột mang ngoài.

Quy Nhạn kéo tay Dương Lan Chi, nhỏ giọng dặn dò:

“Chuyện vốn nên để cô nương gả can dự. nàng dù gì cũng là đường tỷ của cô, trong nhà lớn, nay phủ cũng chịu bỏ của hồi môn cho nàng. Cô nên khuyên bảo một câu.”

Dương Lan Chi do dự chốc lát, mới đáp khẽ:

“Vâng.”

Cô thật tin Dương Lan Anh cam tâm gả cho một tên lính mà cô từng khinh miệt. Chẳng lẽ là ép buộc?

Nếu thật là như thế, tuy cô chẳng thiết gì với đường tỷ , nhưng cũng thể khoanh tay . Lâm phu nhân là tâm, hẳn sẽ để oan khuất xảy , chắc chắn sẽ đòi công bằng.

Sáng nay, Dương Lan Anh nổi cơn điên loạn, Thải Hà lệnh trói , nhốt một căn phòng bỏ trống.

Phòng chỉ một ô cửa sổ nhỏ. Khi Dương Lan Chi bước , bụi theo gió tung lên, lay động trong nắng.

Dương Lan Anh áo quần xộc xệch, hai tay buộc , miệng nhét khăn, “ưm ưm” lời. Thấy Dương Lan Chi bước , nước mắt cô liền tuôn như suối.

Dương Lan Chi đóng cửa, tháo khăn khỏi miệng cô , kịp hỏi gì, Dương Lan Anh kêu lên:

“Là Thải Hà hại !”

Dương Lan Chi sửng sốt. Nếu thật là ép, lẽ tên lính đầu tiên, cớ nhắc đến tên của nô tỳ bên cạnh Quốc công gia?

Dương Lan Chi liền hỏi mấy câu, Dương Lan Anh như kẻ sắp c.h.ế.t đuối vớ khúc gỗ, tự lải nhải khai , từ đầu đến cuối đều là do Thải Hà bày mưu. Cô trả thù nàng , trách Lâm Chiêu Chiêu quản lý, đủ điều hỗn loạn.

Dương Lan Chi một hồi liền hiểu : thì Dương Lan Anh tính kế Quốc công gia, kết quả chính nô tỳ lừa!

tin tai , ngày thường dịu dàng yếu ớt, thể to gan như ?

Cô hét lên:

“Ngươi cái gì? Ngươi quyến rũ công gia?!”

Dương Lan Anh dọa sợ, khí thế lập tức yếu , :

“Ta… chỉ nghĩ, Tam thẩm đang mang thai, công gia giải tỏa…”

“Bốp!”

Dương Lan Chi giơ tay tát thẳng lên mặt Dương Lan Anh một cái, mạnh rắn, thấy rõ nửa bên mặt nàng sưng đỏ lên.

Dương Lan Anh ngẩn , một hồi lâu mới trợn mắt kêu lớn:

“Ngươi đánh ! Ngươi thật sự đánh !”

Dương Lan Chi xoa tay, trong mắt đầy lửa giận:

“Ngươi đáng đánh! Vong ân bội nghĩa, lòng ti tiện, chuyện hôm nay ngươi gặp, đều là do tự chuốc lấy!”

Chưa đợi Dương Lan Anh phản bác, cô tiếp:

“Ngươi chịu nghĩ cho kỹ, Thải Hà theo bên công gia bảy tám năm, một lòng một , ngươi thì là cái gì? Dựa mà cô tiết lộ tung tích cho ngươi ?”

Dương Lan Anh lặng, cứng họng lời. Một khắc , cô như thấy bóng dáng của Lâm Chiêu Chiêu trong Dương Lan Chi.

Dương Lan Chi sợ nhịn tay, liền khoanh tay lưng, chậm rãi :

“Ngươi cũng công gia cùng phu nhân tình nghĩa thắm thiết, thì vì cớ gì tin rằng hai chia phòng ngủ? Ngươi cho rằng công gia dù ở tiểu viện, bên theo hầu?”

Cô cúi xuống, giọng càng thêm lạnh:

“Dương Lan Anh , từng việc một đều là sơ hở. Đó là công gia cố ý để lộ cho ngươi, mà ngươi chẳng hiểu , chỉ hăm hở mộng di nương, quý nhân. Nay xem, cả nhà chỉ còn ngươi tự nhục.”

Trước còn thể mơ đến ngôi chính thất, giờ thì xong , tất cả.

Dương Lan Chi một hồi, Dương Lan Anh xong trợn mắt há mồm, lắc đầu:

“Không như ... Ta thế ... A Chi, giúp với...”

định đưa tay níu áo Dương Lan Chi, nhưng tay chân trói ngược, chẳng nhúc nhích . Dương Lan Chi hoảng sợ lùi mấy bước, sợ dính lấy điên dại trong đường tỷ của .

Ánh mắt cô phức tạp, giọng thấp xuống:

“Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn lời. Công gia còn bằng lòng cho ngươi ít đồ hồi môn, là thể diện cuối cùng dành cho ngươi. Nếu còn náo loạn nữa, e cái mạng nhỏ của ngươi cũng chẳng giữ nổi.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Ra khỏi phòng, Dương Lan Chi im lặng gì, cánh tay nổi da gà.

Nghĩ mà sợ. Nếu hôm thấy điều lạ ở Dương Lan Anh mà sinh sự, đến lúc chuyện vỡ lở, công gia liệu tha cho cô ?

Lúc cô mới hiểu vì sáng sớm, Thải Hà tự tới hỗ trợ, lời thì dịu dàng mà ý tứ răn đe. Nếu điều, Bùi phủ còn thể giữ lễ; bằng , kết cục cũng chẳng khá hơn Dương Lan Anh là bao.

Công gia trị , xem từng kẻ mà dùng cách khác .

Chỉ trách Dương Lan Anh quá tham lam mà thôi.

Giờ Tỵ hôm đó, Lâm Chiêu Chiêu ngủ đủ một giấc mới tỉnh.

Nàng vốn định tự tiễn hai tiểu thư Dương gia, nhưng Quy Nhạn :

“Hai từ sớm , phu nhân cứ an tâm dưỡng thai là hơn. Đợi mạch tượng định, tròn con vuông, khi ngoài cũng muộn. Bên ngoài an bài nơi ở, cách phủ xa, xe ngựa chừng một khắc là tới.”

Lâm Chiêu Chiêu cầm thìa, khẽ khuấy bát thuốc an thai, hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-43-mong-thanh-lam-chieu-chieu-do-mat.html.]

“Sáng nay tiếng ồn, là chuyện gì ?”

Quy Nhạn đáp:

“Còn là chuyện gì nữa? Tối qua công gia dặn , hôm nay đuổi chuột trong phủ.”

Chuyện như thế, đúng là tính cách của Bùi công gia.

Lâm Chiêu Chiêu cũng nghĩ gì sâu xa.

Vài hôm , hai cô gái họ Dương gửi bái đến quý phủ thăm hỏi. Bùi Thiệu bên cạnh nàng, bóc hạt dưa kể chuyện: lính trạm từ kinh thành đưa tin về, một tiểu binh trong quân để ý Dương Lan Anh, mà Dương Lan Anh cũng bằng lòng. Hôn sự định để sang năm, chờ cô hết thời gian để tang sẽ thành .

Lâm Chiêu Chiêu tuy ưa Dương Lan Anh lắm, nhưng nhớ lời hứa từng hứa, rằng sẽ tìm mối cho cô , hai năm nay vẫn luôn âm thầm để ý thích hợp.

Nay tin cô gật đầu qua loa, trong lòng kinh ngạc:

“Tiểu binh thê , hẳn hợp. Dương Lan Anh thực sự bằng lòng ? Chẳng lẽ... là động tay động chân?”

Bùi Thiệu khẽ liếc nàng, nhàn nhã :

“Đừng thấy gì cũng nghi ngờ . Nàng hỏi thẳng cô chẳng rõ ngay ?”

Lâm Chiêu Chiêu nghĩ cũng . Bùi Thiệu mà hao tâm tổn trí vì chuyện , cũng coi như phí mất mưu kế của .

Chờ gặp Dương Lan Anh, nàng cẩn thận dò hỏi, quả thực là tình nguyện, cũng thấy chỗ nào bất thường. Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở dài, chỉ nhẹ nhàng dặn:

“Nữ nhi xuất giá, nhiều chuyện chẳng thể hết. Nhà bên thê , nếu vui lòng gả, thì chuẩn trong lòng. Chuyện gì cũng dựa chính .”

“Ngươi Tiêu phu nhân, Nhị gia lưu đày, nàng giờ vẫn trông coi việc nhà , sống cũng chẳng đến nỗi. Đó là bản lĩnh của nữ nhân.”

Nàng tiếp:

“Ta sẽ chuẩn đồ cưới cho ngươi, ngươi liệu mà thu xếp, đặt mua ít đất đai, cửa tiệm cũng . Học lấy cách trông nom việc nhà, đừng trông cậy nam nhân quá, tay chân, tự sống mới sai đường.”

Bùi Thiệu một bên, đến đó liền ho nhẹ một tiếng.

Lâm Chiêu Chiêu nghiêng đầu sang:

“Thế nào, lời gì sai?”

Bùi Thiệu chẳng cãi , chỉ lấy thìa xúc hạt dưa bóc sẵn, đút miệng nàng:

“Nào, vì đạo lý của nàng, ăn miếng hạt dưa .”

Lâm Chiêu Chiêu mím môi .

Thời thế như , nàng hiểu rõ, những lời đối với phần lớn nữ tử mà , vẫn còn xa vời. trong khả năng của , nàng thể giúp chút nào thì giúp, thẹn với lòng là đủ.

Dương Lan Anh cúi đầu, sống lưng ướt đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt mà run nhẹ. Cô dám ngẩng lên thẳng Lâm Chiêu Chiêu.

Cái tát của Dương Lan Chi hôm , tuy tiêu sưng, nhưng giờ phút , dường như vẫn nóng rát bên má.

Mãi tới lúc , cô mới dần nhận , mười sáu năm qua, lẽ sống quá uổng phí.

Khi cô tưởng rằng Lâm Chiêu Chiêu thù riêng, màng đến hôn sự của ; khi cô gièm pha lưng, thậm chí nghĩ cách leo lên giường Quốc công gia, thì Lâm Chiêu Chiêu chỉ nghĩ: để các nàng sống bằng chính sức .

Dương Lan Anh bỗng rưng rưng nước mắt.

Giờ khắc , cô chẳng thể lời oán trách giận hờn gì nữa.

Bởi vì từ đầu đến cuối, là cô sai.

đến còn đường lui.

Và cô tự trả giá cho sai lầm đó — cả đời.

Sau một tháng, thai khí của Lâm Chiêu Chiêu yên , Bùi phủ liền tổ chức hôn lễ.

Tiệc cưới quá linh đình, cũng như bao nhà khá giả khác, mời họ hàng, hữu gần xa. Quy Nhạn và Mãn Sương đều đưa mẫu tới ở, phía kinh thành – Quốc Công phủ – cũng cử của nhị phòng, tam phòng đến, lũ lượt kéo đến bái hỉ.

Từ mấy năm , Bùi Thiệu ở riêng, thế vận của Quốc Công phủ xem như cũng dần rời khỏi tay . Mọi việc trong phủ lớn nhỏ đều rối ren, cái gì cũng hỏng, chẳng nên . Trong đám con cháu cùng đời, trừ Bùi Thiệu từng biên ải, sinh tử, thì còn phần nhiều đều sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng, chẳng rèn luyện ngày nào. Không là phế nhân, thì cũng chẳng ai bản lĩnh nên việc như .

Dạo gần đây trong kinh rộ lên lời đồn: Quốc Công gia thất sủng. Khi , mấy chi bên phủ Quốc Công mới chợt giật , rời xa Bùi Thiệu, địa vị phủ Quốc Công trong triều cũng theo đó mà tuột dốc. Không sớm lành với Bùi Thiệu, chỉ e mười năm , cả phủ sẽ chẳng còn vinh quang như xưa.

Vậy nên, đám chẳng tiếc đường sá, đua tìm đến.

Chỉ là, Bùi Thiệu vốn chán ghét bọn họ, chỉ cho ba suất mời. Mấy phòng còn dám oán than nửa lời, trái còn bộ cảm ơn.

Tới đêm động phòng hoa chúc, Bùi Thiệu mặc một áo đỏ, lông mày rậm, ánh mắt sáng, hình cao lớn, tuấn tú nổi bật, trông giống hai bảy hai tám, trái mang dáng dấp thiếu niên mới ngoài mười bảy.

Tay cầm một cây như ý khảm vàng, từ từ vén khăn voan đỏ đầu tân nương.

Ánh nến lặng lẽ rọi qua lớp vải mỏng, dừng ở nơi cằm Lâm Chiêu Chiêu, lướt tới gò má và tóc mai. Khung cảnh ấm áp, tựa mộng tựa ảo. Bùi Thiệu chăm chú gương mặt nàng, đuôi mắt cong, nước da trắng trẻo, môi tô hồng mà vẫn tươi tắn. Nàng ngước mắt , đôi mắt trong vắt như nước thu, khiến Bùi Thiệu khỏi sững sờ.

“Tân lang ngẩn !”

Mấy vị nữ quyến bên ngoài động, ồ cả lên, náo nhiệt vô cùng.

Tới khuya, hai uống rượu hợp cẩn. Ly của Lâm Chiêu Chiêu chỉ là nước ấm, còn Bùi Thiệu thì tự uống rượu.

Một lát , khẽ :

“A Mộ, lúc vén khăn voan đỏ, chợt nhớ một chuyện.”

Lâm Chiêu Chiêu tuy đoán chuyện gì lành, vẫn thuận miệng hỏi:

“Chuyện gì ?”

Bùi Thiệu xuống bên nàng, khẽ cúi đầu:

“Trước từng mơ... Mơ thấy cưới nàng, nhưng là... cưới ngang, cướp dâu. Khi đó nàng còn giận , chẳng chịu vui vẻ gì.”

Lâm Chiêu Chiêu: “...”

Bùi Thiệu nhặt khăn voan đỏ, phủ lên đầu nàng nữa, giọng thấp hẳn xuống:

“Trong mơ, thô lỗ giật khăn xuống, nắm cằm nàng, nàng sắp , hỏi: ‘Bùi Thiệu, ngươi gì?’”

Nói xong, vén khăn thật, giống như trong mộng.

Lâm Chiêu Chiêu cắn môi, lông mi run nhẹ, giọng nàng cũng nhỏ :

“Bùi Thiệu, gì…”

Cảnh tượng y hệt trong mơ, chỉ khác là , còn là giấc mộng nữa.

Lần , thật sự là mộng thành thật.

Khoảnh khắc , mộng và thực đan xen, nỗi đau cầu chẳng , lẫn niềm vui thành toại, khiến Bùi Thiệu hít thở dồn dập.

Hắn cúi đầu, cướp lấy môi nàng, như tướng chiếm thành, tay cũng yên phận, bên trong vạt áo.

Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở, hai má ửng hồng như phấn đào. Nàng chút hối hận vì cùng diễn cảnh , rõ ràng là chọc cho phát điên.

Một lát , cắn nhẹ ngón tay nàng, cúi đầu thở dài, giọng mang theo vẻ thỏa mãn:

“Cuối cùng cũng hôn …”

Lâm Chiêu Chiêu liếc mắt:

“Tâm như Bồ Tát, là đang giúp trọn giấc mộng đấy thôi.”

Bùi Thiệu nhướng mày:

“Còn đến ba mươi bảy giấc như thế .”

Hắn áp sát bên tai nàng, thì thầm kể từng giấc mộng: nàng trói , nàng là thiên kim nhà giàu – tên thổ phỉ sơn dã bắt , hoặc hai giặc nhốt chung một phòng, như thể nàng uống nhầm thuốc, chỉ cứu

Đủ kiểu, càng càng hoang đường.

“Chiêu Chiêu..A Mộ của .” Bùi Thiệu hôn nhẹ lên má nàng, bật trầm đục:

“Chờ tiểu tử trong bụng đời, nàng nhớ cùng trọn mộng một .”

Lâm Chiêu Chiêu đỏ mặt, lưng :

“Ngủ !”

Hơn bốn tháng , bụng Lâm Chiêu Chiêu rõ hình. Bà mụ kinh nghiệm thoáng qua liền đoán:

“Phu nhân khi mang song thai.”

Người Đại Kỳ tính tình rộng rãi, coi sinh đôi là điềm . Bà mụ mừng rỡ, khép miệng:

“Chúc mừng công gia, một hai, quả là phúc lớn!”

Bùi Thiệu chẳng nổi.

Loading...