Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 44: Sinh con - A Mộ, bọn nhỏ nhớ ta rồi
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:39
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Làm nữ nhân, là chịu khổ. Một sinh nở, là một bước qua Quỷ Môn quan. Sinh một đứa khó, sinh hai đứa, càng chẳng dễ gì.
Người thường nữ tử mang thì tâm ý nhạy cảm, dễ nghĩ ngợi linh tinh. Lâm Chiêu Chiêu như thế, chẳng để bụng quá nhiều. Khi trong bụng chỉ một mà là hai đứa nhỏ, nàng còn lấy lạ, cảm thấy mới mẻ. Chỉ là ăn nhiều hơn, ngủ cũng nhiều hơn, đến cả cằm vốn thon cũng dần tròn đầy .
Ngược Bùi Thiệu, chẳng từ mang về mấy đạo phù, vẻ mặt cung kính, đặt ở góc tây bắc trong phòng. Hôm tự tay hái phù, hôm tới nữa thỉnh tượng Quan Âm, hôm khác cất , là khấn sai...
Lâm Chiêu Chiêu dựa gối, xoay như chong chóng, khúc khích:
"Nhìn dáng vẻ lúc , nào giống chỉ tay điều binh ngoài chiến trường chứ. Nếu để Võ tướng quân Lý đại nhân thấy , e rằng ngớt mất."
Bùi Thiệu chau mày nghĩ ngợi một hồi đáp:
"Phải , là hỏi thử Võ Bình Lưu với Lý Chương xem, coi thần tiên nhà ai linh hơn."
Thế là, một từng dẫm qua trăm trận chiến, chẳng sợ trời đất, giờ rối bời cầu khấn khắp nơi, chỉ vì hai đứa nhỏ trong bụng nàng.
Có một đêm, Lâm Chiêu Chiêu đang ngủ mê man, bỗng tỉnh dậy mà thấy bên cạnh.
Nàng mở mắt, thấy ánh nến lập lòe ở góc bàn. Bùi Thiệu đó, nét mặt căng thẳng, tay lật từng trang sách.
Lâm Chiêu Chiêu chậm rãi chống bụng dậy, Bùi Thiệu lập tức , phát hiện .
Nàng , giọng ngái ngủ mà nghi hoặc:
"Chàng gì đó? Dạo đêm nào cũng thức."
Bùi Thiệu thoáng lúng túng, khẽ đáp:
"Không gì, chỉ là công việc ở Tây Vân Châu thôi."
Nàng còn lạ gì tính . Ngoài chuyện gấp đến mười phần, dù trời sập, Bùi Thiệu cũng chẳng bao giờ thức đêm vì công vụ. Với , nên nghỉ là nghỉ, cố.
Thấy nghi, nàng bước tới bàn. Bùi Thiệu ngăn, nàng liền nghiêng , cố tình để bụng chạm . Hắn dám động, đành dè dặt né sang một bên, còn lẩm bẩm:
"Lâm Chiêu Chiêu, nàng cẩn thận một chút cho nhờ."
"Ta gì ." – Nàng đáp, nhưng trong lòng thấy bất an lạ thường.
Cuối cùng cũng bước tới cạnh bàn, nàng thấy một quyển sách dày cộm, đề chữ: "Toàn thư về Nữ khoa."
Lật vài trang, thấy còn gấp sẵn một góc ở phần về sinh đẻ.
Lâm Chiêu Chiêu mãi, xác định nhầm, mới lên tiếng:
"Bùi Thiệu, mấy thứ gì ?"
Hắn đưa tay che miệng, mắt tránh , lời nào.
Nàng tiếp:
"Ngày sinh cần . Đã bà đỡ lành nghề, xem cũng chẳng ích gì."
Những lời , đến cuối nàng nuốt xuống. Dù , nếu lúc thật sự chuyện, cũng chẳng giúp gì.
Song, Bùi Thiệu hình như cũng hiểu ý nàng. Đôi mắt sâu thẳm, hàng mi rủ xuống, trầm ngâm đáp.
Lâm Chiêu Chiêu lỡ lời, liền đưa tay nắm lấy tay , thẳng mắt mà nhẹ giọng:
"Không . Mọi sự đều chuẩn đấy, bên cạnh cũng sẵn sàng, đến lúc thì tự nhiên sẽ thôi."
Bùi Thiệu nắm lấy ngón tay nàng, từ tốn đỡ nàng giường.
Giờ tháng thứ bảy, bụng nàng to như phụ nhân mang thai chín tháng, nghỉ chỉ thể nghiêng . Bùi Thiệu giúp nàng , cũng theo đó mà xuống bên cạnh.
Một lúc lâu, khẽ thở dài, tiếng thở nặng trĩu.
Lâm Chiêu Chiêu ngẩng mắt , chỉ thấy sống mũi cao, đường nét rõ ràng, cổ thấp thoáng vài đường gân xanh.
Hắn gì, chỉ lặng lẽ vuốt nhẹ vai nàng, một , một .
Lắng tiếng tim đập trong n.g.ự.c , Lâm Chiêu Chiêu chợt hiểu , vì thể buông lời nhẹ tênh như .
Thì , Bùi Thiệu vẫn luôn lo lắng cho nàng, việc đều sắp xếp thỏa.
Nàng mở mắt, nhẹ kéo tay áo . Bùi Thiệu nghiêng xuống, hai cùng một mặt phẳng, mắt đối mắt.
Hắn hỏi: “Sao ? Khó chịu ở ?”
Tên ngốc …
Lâm Chiêu Chiêu mỉm , ngón tay khẽ chạm chóp mũi , nhỏ giọng đáp: “Bùi Thiệu, cho dù chuyện gì, cũng rời xa .”
Ánh mắt nàng chắc nịch: “Không bao giờ.”
Bùi Thiệu thoáng sững , một lát khẽ nhắm mắt, đặt trán lên trán nàng.
Quả nhiên, từ lúc nàng , sắc mặt nhẹ nhõm hơn. Ít nhất, trong mắt Lâm Chiêu Chiêu là như thế.
Tháng ngày trôi nhanh, kinh thành gửi đến, mang theo v.ú em cùng bà đỡ. Bùi Thiệu để Lâm Chiêu Chiêu bận lòng việc , ngay cả chuyện hai vị tiểu thư Dương gia cũng nhắc tới, chỉ lặng lẽ sắp xếp chỗ ở cho từ Quốc công phủ. đối với hai , ý định dùng.
Hắn tin Quốc công phủ ở kinh thành .
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Một đêm nọ, giữa lúc trời tối mịt, một cỗ xe lặng lẽ phủ. Người tới là Vương thái y và Tiết ma ma của Thái y viện. Vương thái y nổi tiếng mát tay đối với sản phụ, còn Tiết ma ma nửa đời theo hầu các nương nương trong cung, kinh nghiệm dày dặn, khó ai sánh kịp.
Bên ngoài, Bùi Thiệu chỉ họ là lang trung và bà đỡ. Chỉ Lâm Chiêu Chiêu nhận cách hành lễ của họ mực khuôn phép, trong lòng khẽ dấy lên nghi ngờ.
nàng ngờ, Bùi Thiệu tự tay thư xin từ hoàng cung.
Việc nhờ vả hoàng gia vốn tính , cũng bởi chuyện mà đó Lâm Chiêu Chiêu trách ít.
Tới tháng thứ tám, ai cũng bảo sinh đôi thường đến sớm. Cả Bùi phủ như dẫm mặt băng mỏng, ngày nào cũng lo nàng đau bụng, sợ nàng đau, nào nấy thần sắc căng thẳng.
Ngày sinh dự tính là tháng Chín.
Tối hôm đó, Lâm Chiêu Chiêu vẫn như thường lệ, ăn xong bát cháo ngọt, đang định dạo tiêu cơm, bỗng nhiên bụng đau quặn.
“Phu nhân chuyển !”
Bao nhiêu tháng chuẩn , là để chờ ngày hôm nay. Trong khoảnh khắc, cả phủ rộn ràng hẳn lên. Hạ nhân mỗi một việc, đấy. Quy Nhạn ở bên trấn an phu nhân, Mãn Sương đưa bà đỡ sương phòng, bên ngoài vang lên từng đợt bước chân dồn dập.
Gần một tháng nay, Bùi Thiệu bước khỏi cửa phủ, lúc trực tiếp phòng sinh, nắm lấy tay Lâm Chiêu Chiêu.
Lâm Chiêu Chiêu đau đến mức chịu nổi. Trước đó nàng vẫn cố tỏ bình tĩnh, lạc quan, mãi cho đến khi chính rơi cơn đau dữ dội, mới thật sự hiểu rằng: sinh con, là chẻ một đôi ?
Nàng nắm chặt bất kỳ thứ gì thể nắm trong tay. Mu bàn tay của Bùi Thiệu móng tay nàng cào đến rớm máu, hề tránh né, sắc mặt tái nhợt, chỉ nhẹ giọng gọi:
"A Mộ... A Mộ... sắp qua , cố gắng chịu một chút..."
Sinh nở, chẳng chỉ đau là xong. Có may mắn, đau một canh giờ là sinh, cũng thuận, chịu đựng đến mười hai canh giờ.
Cũng may, Lâm Chiêu Chiêu còn chút phúc khí, đến nỗi trải qua mười hai canh giờ thống khổ.
Chờ đến lúc cơn đau dịu bớt, nàng mới nhận ướt đẫm mồ hôi. Bùi Thiệu vội lấy khăn lau cho nàng. Môi nàng trắng bệch, khẽ cất tiếng:
"Bùi Thiệu..."
Hắn vội đáp:
"Ta ở đây."
Nàng thở một mệt mỏi:
"Sao ở đây?"
Từ đến nay nàng từng nam nhân nào phòng sinh trông vợ. Nàng bản giờ chắc chắn khó coi: nhăn nhó, mồ hôi đầm đìa, rên rỉ ngớt, bụng lớn chềnh ềnh, kể đến chuyện thể xuất huyết...
Dù sống chung lâu, nàng cũng chẳng màng chuyện – mặt . trong lòng vẫn để chứng kiến dáng vẻ chật vật, yếu đuối của .
Nàng buông tay , gằn giọng:
"Ra ngoài! Mau ngoài!"
Bùi Thiệu thấp giọng :
"Ta ở . Ta ở bên nàng."
Lâm Chiêu Chiêu bực :
"Ta ở bên thì cũng chịu đau ?"
Hắn mím môi, vẫn nắm lấy tay nàng, dịu giọng đáp:
"Ta ước gì thể nàng gánh hết."
Nàng còn kịp mở lời, cơn đau khác ập đến, từ trong ngoài như sóng dội. Vừa đau giận, nàng hét lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-44-sinh-con-a-mo-bon-nho-nho-ta-roi.html.]
"Đồ chó điên! Ra ngoài cho !"
Bùi Thiệu ngoan ngoãn :
"Phải, ... là chó điên."
Nàng theo bản năng túm chặt lấy tay , nước mắt:
"Đau quá! Đều tại cả! Nếu ... thành thế ! Đau chết!"
Hắn khẽ gật đầu, giọng vẫn nhẹ:
"Đều là ... của ."
Dẫu , vẫn rời , một tay nhẹ nhàng xoa cánh tay nàng, giúp nàng bớt căng cứng.
Lâm Chiêu Chiêu cảm thấy, khi mắng lên vài tiếng, cơn đau cũng dịu phần nào, bèn lớn tiếng quát:
"Chàng vẫn là thằng ngốc!"
Bùi Thiệu đáp ngay:
"Phải, là đại ngốc tử."
Nàng giận buồn , tiếp:
"Sau còn dám lời nữa ?"
Hắn đáp mà do dự:
"Ta từng dám lời nàng."
Những quanh bên ngoài, kể cả Vương thái y, đều lặng , trong lòng chấn động. Vị công gia nắm đại quyền, thường ngày mặt lạnh vô tình, nay mặt phu nhân lộ dáng vẻ như thế...
lúc , bà đỡ lớn tiếng gọi:
"Đến ! Đứa nhỏ lộ đầu ! Phu nhân, dùng sức !"
Hôm , Lâm Chiêu Chiêu nhớ rõ chuyện gì, chỉ nhớ , Bùi Thiệu cũng gật đầu thuận theo. Tay to rộng, ấm, vẫn nắm chặt lấy tay nàng, từng buông.
Không rõ là nhờ nàng gánh sầu lo, khiến lòng nàng nhẹ nhõm, thai khí định, là do Thần Phật cầu linh nghiệm, hoặc cũng thể nhờ lão lang trung giỏi nghề, bà đỡ quen tay, tóm , một hồi đau đớn quặn thắt, theo tiếng oe oe khe khẽ, đứa con đầu lòng đời.
Quy Nhạn vội tắm rửa sạch sẽ, lấy tã quấn chặt. Cô vốn luyện mấy tháng, tay chân thuần thục.
Đứa nhỏ đầu tiên , quả nhiên còn một đứa nữa. Khi , Lâm Chiêu Chiêu chẳng còn bao nhiêu sức, liền đỡ cho uống một bát canh sâm, trong miệng còn ngậm miếng sâm.
Nàng khép mắt .
Đau quá, mệt quá, chỉ cho .
Ngón tay nàng dần dần rũ xuống, chẳng còn sức giữ.
Bà đỡ thấy thế thì giật , vội kêu lên:
“Phu nhân thể ngủ, còn một đứa bé nữa mà!”
Lão lang trung cũng lập tức sai mang thuốc đến.
Mi mắt Lâm Chiêu Chiêu càng lúc càng nặng.
Bỗng, bên tai nàng vang lên tiếng gọi, là tiếng của Bùi Thiệu, run run nén :
“A Mộ, đừng ngủ! A Mộ!”
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng nghẹn :
“Xin nàng... đừng bỏ ...”
Lâm Chiêu Chiêu bỗng mở bừng mắt. Vừa thấy bộ dạng , trong lòng hiểu dấy lên một luồng khí — ít nhất cũng dậy đánh một trận!
Nàng thở gấp mấy , cảm thấy như sống .
Đêm , mãi đến khi ánh rạng đông màu cam trải dài phía chân trời, ngọn cây còn đọng giọt sương trong vắt rơi, Bùi phủ đón hai sinh linh bé bỏng.
Đứa lớn là ca ca, đứa nhỏ là .
Đợi đến khi Lâm Chiêu Chiêu tỉnh , Quy Nhạn và Mãn Sương mỗi bế một đứa nhỏ tới cho nàng xem.
Nàng một lúc, ngẩn — cả hai đều đỏ au, mặt mũi nhăn nheo như trái táo héo, mà nàng với Bùi Thiệu lớn lên cũng đến nỗi...
Mãn Sương ngay:
“Xấu chỗ nào chứ? Nhìn đáng yêu thế ! Hơn cháu trai của lúc mới sinh nhiều.”
Ánh mắt Quy Nhạn thì dịu dàng vô cùng:
“Phu nhân thế , rõ ràng giống lắm. Con , chê ?”
Bùi Thiệu một bên cũng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình.
Chờ hai nàng lui , Lâm Chiêu Chiêu sang hỏi nhỏ:
“Bùi Thiệu, thật , thấy hai đứa ... thật sự đáng yêu ?”
Bùi Thiệu ngập ngừng một chút, đáp:
“... Cũng đến nỗi quá đáng yêu.”
Lâm Chiêu Chiêu thì thào:
“ ? Rõ ràng là .”
Bùi Thiệu đưa hai ngón tay khẽ xoa má nàng, khóe miệng bật giấu nổi:
“Có thật... nhưng nàng cảm thấy mà dễ thương ?”
Lâm Chiêu Chiêu đáp:
“Không hề, chúng đối mặt sự thật.”
Hai cha , mà nhỏ với chuyện con , dạy dỗ con , qua cũng thấy chút buồn .
Mãi đến ba tháng , đôi mắt hai đứa trẻ tròn vo như trái nho, mặt mũi đầy đặn, làn da trắng mịn như bột, tay chân múp míp như củ sen, mặc yếm hồng mềm mại, trông chẳng khác gì Phúc Oa trong tranh Tết. Lúc , Lâm Chiêu Chiêu mới tin chắc — con , hề lệch .
Bùi Thiệu để tâm hình dáng:
“Lệch một chút thì ? Chẳng lẽ lấy vợ, gả chồng? Cùng lắm thì với nàng nuôi cả đời.”
Nghĩ cũng , Lâm Chiêu Chiêu thầm gật đầu.
Hắn thêm:
“Không thì… chắc tay thiếu một đốt ngón nào đó, cho nên duyên cứ tìm tới.”
Lâm Chiêu Chiêu liếc mắt:
“Đồ quan rỗi .”
Khi hai đứa trẻ tròn một tuổi, Bùi Thiệu chuẩn hồi kinh một chuyến, tiện thể mang con cung diện thánh. Bởi trong lòng vẫn còn nợ ân tình của đấng quân vương.
Lúc , Lâm Chiêu Chiêu mới từng lén gửi thư về cung, nhất thời giận quá trút .
Nàng chọc ngón tay trán , giọng trách móc:
“Chàng xem, thường ngày đầu óc sáng suốt là thế, lúc đó hồ đồ như ?”
Bùi Thiệu để nàng đánh mấy cái, cũng chống chế, càng chẳng cãi nửa lời.
Lâm Chiêu Chiêu giận đến trừng mắt:
“Tối nay thư phòng mà ngủ!”
Đêm , gần đến giờ ngủ, Lâm Chiêu Chiêu đang đùa với hai đứa nhỏ thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Là Bùi Thiệu, nhưng , chỉ thong thả qua ngoài cửa.
Hai đứa nhỏ tiếng cha, lập tức nhổm dậy, chịu nữa, mắt lom lom cửa, miệng “ê ê a a” gọi mãi thôi, giống như đang giục Bùi Thiệu bước .
lúc , ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, kèm theo giọng khe khẽ của Bùi Thiệu:
“A Mộ, hai đứa nhỏ nhớ .”
Hai đứa trong chăn lập tức phụ họa:
“A!”
Lâm Chiêu Chiêu: “……”
Cuối cùng nàng cũng hiểu, vì ngày thường Bùi Thiệu luôn giành phần dắt con chơi .