Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 45: Diện Thánh - Có phải nàng ấy giả vờ không nhìn thấy mới tốt?

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:42
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa mùa hạ, trời xanh trong vắt, gió thổi hiu hiu, buồn ngủ. Một bà tử tựa cửa lim dim, chợt ngoài sân truyền vài tiếng bước chân, kế đó là tiếng hô:

“Công gia về!”

Tiếng vang lớn, kéo dài, khiến cả sân thoáng chốc im lặng, ngay cả tiếng ve cũng dứt hẳn.

Bà tử giật tỉnh dậy, dụi mắt, vội vã chạy trong báo tin.

Thủy Sơn Đường vắng vẻ năm năm, bỗng chốc náo động như chảo dầu đổ lửa. Hồ Thiên và Thải Hà dẫn đám hầu ùa cổng lớn, cùng lúc , từ các phòng khác, cũng đổ . Bùi nhị gia, Bùi tam gia, đến cả lão tổ tông, Liễu thị từ Tĩnh An Đường cũng chống gậy bước nghênh tiếp.

Ai nấy đều kiễng chân về đầu ngõ. Từ xa hiện mấy cỗ xe mui lụa, theo còn xe lớn chở hàng, qua là xe hồi phủ, mang theo cả lẫn vật.

Bánh xe dừng, rèm xe liền vén lên. Một thiếu nữ lạ mặt bước xuống, tuổi chừng đôi mươi, vóc dáng thanh tú, đoan trang.

Không Bùi Thiệu, cũng chẳng Lâm Chiêu Chiêu.

Thiếu nữ mỉm ngọt ngào, lễ phép cúi hành lễ:

“Bái kiến lão tổ tông, các vị lão gia, phu nhân. Tiểu nữ là hầu của Lâm phu nhân, họ Dương, tên Lan Chi. Phu nhân và Quốc công gia cung bái kiến Thánh thượng, tối nay cũng dùng bữa tại cung, dặn dò cần chờ.”

Nàng chính là Dương Nhị cô nương – Dương Lan Chi.

Cửa phủ Quốc Công thoắt chốc lặng ngắt. Mặt mày Liễu thị lúc xanh lúc tím, suýt chút nữa giữ nổi vẻ ngoài. Lão tổ tông cũng trầm nét mặt, thần sắc nặng nề.

Khi , Bùi Thiệu từng phân gia. Sau gặp chuyện mưu phản ở phương Nam, chuyện lập phủ riêng cũng gác . Nay bốn năm, cưới Lâm thị, trong phủ ai ngăn cản, hàng năm cũng mặt về Tây Vân Châu chào hỏi. Cứ ngỡ oán khí của vơi phần nhiều.

Không ngờ về, buồn phủ, chỉ viện cớ cung diện thánh. Bọn họ gì, cuối cùng cũng chỉ thể nuốt xuống.

Dương Lan Chi như vẻ ngượng ngùng trong mắt họ, vẫn tươi :

“Vậy để chúng tiểu nữ dọn dẹp đồ đạc .”

Bùi nhị gia lên tiếng hòa giải:

“Cũng , dù hành lý nhiều, thu xếp cho .”

Dương Lan Chi phúc một cái, theo hầu bước trong.

Lão tổ tông chống gậy nện nhẹ xuống đất, trong bụng âm thầm mắng một tiếng “ càn”, sang hai phòng còn :

“Giải tán . Gia yến...”

Bà ngừng một chốc, mới lạnh nhạt tiếp:

“Để ngày mai tính.”

Gió hè vẫn mang nóng, lượn qua ngõ nhỏ, bay thẳng hoàng cung.

Dưới mái ngói lưu ly xanh biếc, cửa ngự thư phòng, Lại bộ Thị lang – Liễu Thủ Viêm chờ bẩm báo. Trong thư phòng còn đại thần lui, ông chỉ đành ngoài hành lang đợi.

Gió hầm hập, chỉ một lúc mà mồ hôi đẫm lưng áo.

Thấy Phương Đức Thắng đang vội bước qua, Liễu Thị lang liền gọi :

“Phương công công.”

Phương Đức Thắng dừng chân, giơ tay áo lau mồ hôi, đáp:

“Thì là Liễu đại nhân. Xin chào đại nhân.”

Liễu thị lang hỏi:

“Công công, thường ngày chờ thánh thượng, chẳng dẫn thiên điện nghỉ tạm ?”

Ông mệt mỏi đến toát mồ hôi, chỉ mong trong một lát, uống chén , tránh nắng. Trước giờ vẫn , chỉ hôm nay là thấy ai đưa ông thiên điện.

Phương Đức Thắng khà khà:

“Thiên điện , xin Liễu đại nhân chờ một lát, bệ hạ lát nữa sẽ triệu kiến.”

Liễu Thị Lang nhíu mày, nhưng lời miệng, ông cũng tiện hỏi thêm.

Chỉ là trong lòng nghi hoặc, rõ rốt cuộc là chuyện gì trọng yếu đến , mà cả thiên điện đều chiếm dụng.

Bên trong thiên điện, cách một lớp cửa sổ, trong phòng đặt bồn nước đá ngay ngắn, khí lạnh , lạnh nóng, dễ chịu.

Trên nền trải thảm nỉ dày mềm, là hàng thảm Ba Tư dệt hoa sặc sỡ, sắc màu ấm áp, từng mũi kim dệt chặt như liền tay.

Trên thảm bày đủ loại đồ chơi trẻ con: trống nhỏ cán ngọc, búp bê đầu hổ, thú bông lụa là, tất cả đều mới tinh, góc bàn trong phòng cũng bọc vải cẩn thận.

Phương Đức Thắng ngoài điện, dặn đám tiểu thái giám:

“Ra ngự hoa viên hái ít sen tươi, cúc vàng, mỹ nhân ngư, bách hợp...”

Miệng ngớt, y liệt kê liền một cả chục loại hoa:

“Hái thì đem bài trí trong thiên điện.”

Lũ tiểu thái giám lĩnh mệnh, lập tức vội vã rời .

Phương Đức Thắng đưa tay lau mồ hôi trán.

Từ khe cửa sổ, y lén cảnh bày biện trong thiên điện, trong bụng khỏi cảm khái.

Từ khi y cung đến nay, từng thấy căn phòng nào bài trí đồ trẻ con như .

Thậm chí đến sư phụ y – Tô Cát Xuân – cũng từng gặp cảnh !

Cùng lúc đó, bên , Liễu Thị Lang rốt cuộc cũng ngự thư phòng.

Thánh nhân chỉ qua loa vài câu, liền cho lui. Trong lòng ông bấy giờ chút bối rối, chẳng nắm gì chắc.

Đi hành lang, đang thong thả bước, thì phía tiếng chân , ông đầu – là một nữ nhân.

Nàng búi tóc đơn giản, khoác làn sa màu xanh biếc, là váy thêu cành nho tím, tay áo buông lơi, vạt áo ôm nhẹ lấy eo.

Dáng mảnh mai vặn, gương mặt trắng ngần thanh tú, đôi mắt dài khẽ nhướng, nét mặt bình thản.

Như cơn gió mát giữa trưa hè, khiến khỏi rung động, cả tâm cũng nhẹ mấy phần.

Người như thế, trong chốn tường son ngói đỏ , quả là hiếm thấy.

Liễu Thị Lang còn kịp kỹ, chỉ một cái chớp mắt, liền thấy bên cạnh nàng là một nam khoác huyền y, cao lớn trầm ai khác, chính là Tĩnh Quốc công.

Đã mấy năm gặp, uy thế vẫn hề kém chút nào.

Chỉ thấy Quốc công ghé tai nữ nhân gì đó, nàng khẽ nhíu mày, đưa tay đẩy nhẹ n.g.ự.c .

Quốc công liền .

Nhìn hai , giữa họ tự nhiên hiện chút mật khó giấu, thêm phía cung nữ bế một đứa nhỏ...

Liễu Thị Lang ngẩn — nữ nhân , chẳng chính là vị Quốc công phu nhân mà trong kinh đồn đãi mấy năm nay ?

Tựa hồ nhận ánh mắt đang dõi theo, Bùi Thiệu gì, chỉ nhấc mắt, lạnh nhạt liếc ông một cái.

Chỉ một cái , lạnh lẽo hơn cả giá buốt.

Liễu Thị Lang như rơi giữa mùa đông, lạnh toát, ánh mắt dám liếc ngang, chân tay luống cuống, chỉ cúi đầu, lặng lẽ rút lui như chim sẻ gặp gió dữ.

Còn bên trong ngự thư phòng, Lâm Chiêu Chiêu yết kiến thánh nhân.

Thánh thượng năm nay bảy mươi hai tuổi, rõ vì , so với năm năm càng thần sắc, năng vẫn rành rọt, mắt vẫn sáng như xưa. Người còn nhớ rõ Lâm Chiêu Chiêu là ai — chính là nữ nhân năm trong yến Thượng Nguyên, đoan trang nổi bật, ứng đối khéo léo, khiến tán thưởng. Hôm đó thánh nhân khen nàng đức hạnh hiền lương, sai Lễ bộ định ban thưởng. Nay phong cho nàng tước huyện chủ, thêm vàng bạc lụa là, phong hào cũng ban xuống.

Lâm Chiêu Chiêu hiểu rõ, ở mắt Thượng Kinh, nàng "xứng" với Bùi Thiệu, cần mấy thứ bên ngoài như . Nàng liền quỳ xuống, cúi đầu tạ ơn long ân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-45-dien-thanh-co-phai-nang-ay-gia-vo-khong-nhin-thay-moi-tot.html.]

Sau đó, hai đứa trẻ cung nữ bế lên, dâng cho thánh nhân xem mặt.

Huynh song sinh, ca ca tên Lâm Quyết, tên ở nhà gọi Thạch Đầu. Muội tên Lâm Nguyên Nguyên, tên nhỏ là A Nhuyễn. Dù cùng sinh một lượt, hai đứa giống lắm. Thạch Đầu lông mày giống hệt Bùi Thiệu, khi , mặt mày nghiêm nghị, thoáng mấy phần dọa như cha. A Nhuyễn thì khác, đường nét mặt là sự hòa hợp giữa cha và , da dẻ mềm mại, đôi mắt sáng trong, mới tròn một tuổi mà trông như cục bột mì trắng, khiến ai cũng yêu mến.

Hai đứa nhỏ sợ lạ, cung nữ xa lạ bế cũng chẳng , chỉ quanh Ngự thư phòng, ánh mắt tò mò dứt.

Thánh nhân ngay ngắn ghế, đưa tay vuốt râu, bật :

"Được lắm, hai đứa nhỏ coi bộ lanh lợi."

Tô Cát Xuân cạnh, khom :

"Song sinh là khó gặp, huống chi còn là long phượng thai, càng hiếm thấy. Công gia cùng phu nhân quả thật là song hỷ lâm môn."

Nói xong mấy lời khách sáo, Đức phi — quản lục cung hiện nay — cho mời Lâm Chiêu Chiêu đến chuyện. Nàng liền theo cung nữ. Bùi Thiệu thì ở Ngự thư phòng, cùng thánh nhân bàn việc đánh Nam Chiếu, thêm chuyện quản trị Tây Vân Châu và Đà Nam Châu.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Chỉ là, hai đứa nhỏ ê ê a a, mấy cắt ngang lời tấu của Bùi Thiệu. Tô Cát Xuân thấy tình hình , bước tới nhỏ:

"Công gia, là giao hai tiểu công tử, tiểu thư cho bọn tiểu nhân, để mang đến thiên điện chơi."

Thế là hai đứa nhỏ đưa đến thiên điện, nơi chuẩn sẵn.

Sau khi tấu trình xong việc, thánh nhân :

"Mấy công tử trong cung học cưỡi ngựa b.ắ.n cung mấy năm, giao cho khanh kiểm tra là ."

Bùi Thiệu nghĩ một lát, cũng gật đầu đồng ý.

Những năm gần đây, tuy các đại thần bàn cãi ầm ĩ, nhưng thánh nhân vẫn vội chọn Thái tử. Có còn tự lấy tuổi của hỏi các quan:

"Khanh cảm thấy trẫm già đến mức chỉ một khắc nữa là c.h.ế.t bất đắc kỳ tử ?"

Tuy đây đúng là điều các đại thần lo lắng, nhưng chẳng ai dám miệng. Lẽ nào dám buông lời như nguyền rủa hoàng thượng? Có một viên quan gan lớn, mấy câu sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, dập đầu đến tóe m.á.u nền gạch xanh.

Từ đó, chuyện lập Thái tử liền gác .

Năm , thánh nhân từ phủ Triệu vương, An vương và Tấn vương, chọn vài đứa trẻ thuộc dòng chính, tròn hai tuổi, đứa là cháu nội, đứa là chắt. Những đứa đều đưa cung, để chuyên trách giáo dưỡng.

Về ai cũng rõ, thánh nhân thà tự dạy dỗ một đứa trẻ mới, còn hơn chọn trong ba phủ vương gia. Huống hồ, từ vụ Đông cung mưu nghịch năm xưa, ba phủ vương gia cũng còn dám lòng dòm ngó nữa.

Chuyện truyền , thì cho là điềm lành, thánh thượng tuy ngoài bảy mươi, nhưng hai năm gần đây tinh thần càng thêm minh mẫn, chính tay lựa chọn nối ngôi, ắt hẳn còn vững vàng hơn cả ba vị vương gia. Cũng kẻ cho rằng thánh thượng việc hồ đồ, lấy yên trăm họ trong thiên hạ trò đánh cược.

Ý kiến kẻ nọ , rốt cuộc thế nào, đợi tới ngày thánh thượng trăm tuổi quy thiên, khi mới luận đúng sai, định công bàn .

Giờ khắc , thánh thượng gọi Bùi Thiệu cung xem mấy đứa nhỏ luyện võ, ý tứ trong lòng cũng rõ. Một mai đứa trong đó lên ngôi, thì Bùi Thiệu xem như từng giao tiếp, cũng mang dáng dấp của một vị đế sư.

Bùi Thiệu về phía trường luyện võ, còn Lâm Chiêu Chiêu ở đó. Thánh thượng thì rảo bước tới cửa thiên điện.

Trong phòng, hai đứa nhỏ đang chơi đùa. Bùi Thiệu nuôi chúng khéo, chỗ nào cũng tròn trịa, má tròn, tay tròn, ngón tay cũng mũm mĩm, trắng trẻo như tuyết, qua thật đáng yêu.

Thạch Đầu đang xoay cái Cửu Liên Hoàn, A Nhuyễn thấy thích, Thạch Đầu giành, liền đưa cho , tự tìm món khác chơi.

Thánh thượng ở cửa ngó một hồi lâu.

Quả nhiên như ông đoán , mặt mũi hai đứa nhỏ nhiều phần giống Uyển Quân. Nếu năm đó bỏ qua Bùi Thiệu, e rằng khi còn bé cũng tròn xoe như .

Trong lòng ông bất giác dịu xuống.

Tới tuổi , từng tiễn kẻ đầu bạc , từng chịu nỗi đau phụ tử phản bội, giờ , càng thêm quý những chân tình xưa cũ.

Tô Cát Xuân cạnh thấy , khẽ :

“Bệ hạ trong ôm lấy một cái?”

Thánh thượng hắng giọng, :

“Các ngươi lui xuống .”

Tô Cát Xuân thấy lạ trong lòng, hiểu vì bệ hạ cho ngoài. nghĩ , với hai đứa trẻ thơ dại, bệ hạ há thể gì tổn hại? Nghĩ thế, liền cúi đầu đáp: “Dạ” dẫn cung nữ lui .

Thánh thượng nhẹ bước trong, khép cửa, cởi giày giẫm lên thảm mềm, chậm rãi xổm xuống.

Gương mặt nghiêm nghị ngày thường tạm gác sang một bên, ông khẽ , gọi nhỏ:

“Thạch Đầu, Thạch Đầu! A Nhuyễn ơi.”

Hai đứa gọi, liền .

Ngón tay khô gầy, mỗi tay nắm một bàn tay nhỏ, khe khẽ xoa:

“Ta là tổ phụ của các con đây.”

A Nhuyễn ngó qua , hứng thú, tiếp tục chơi Cửu Liên Hoàn. Thạch Đầu thì mở tròn mắt, chằm chằm bộ râu điểm bạc mặt.

Rồi bỗng dưng, Thạch Đầu đưa tay túm lấy chòm râu .

Thánh thượng bật kêu lên:

“Ôi chao chao…”

A Nhuyễn cảnh đó chọc , “khanh khách” bật tiếng.

Thánh thượng vất vả lắm mới rút râu về, thấy A Nhuyễn giòn giã, tiếng non nớt ngọt ngào, vang trong trẻo, tai mà lòng nhẹ bẫng. Ông đưa tay trêu chọc:

“Ôi chao chao, gì mà dữ ?”

Lúc , A Nhuyễn trong mắt tuy ý , nhưng một lời.

Thạch Đầu như cảm ứng, sang một cái, bàn tay bụ bẫm liền đưa , nắm lấy chòm râu của Thánh thượng mà giật một cái mạnh.

Thánh thượng kêu lên:

“Ai da da!”

A Nhuyễn bật , mắt híp thành một đường, hai bàn tay nhỏ xíu vỗ lên vỗ xuống, khoái chí vô cùng.

Thánh thượng cũng theo, chẳng hề giận, chỉ để mặc Thạch Đầu túm lấy râu . Mỗi kéo, ông “Ai nha nha” một tiếng, khiến A Nhuyễn phì , còn đưa tay nắm lấy tay áo ông.

Tay con bé mềm như bông, đúng như tên gọi “Nhuyễn Nhuyễn”, khiến Thánh thượng cảm thấy, để cho hai đứa nhỏ đùa một chút, thật cũng đáng giá.

Thế là Thánh thượng cứ để yên như , để Thạch Đầu kéo râu, hai ông cháu đùa rôm rả, quên cả trời đất.

Không ai ngờ, đầu thiên hạ, cửu ngũ chí tôn, đem râu của cho một đứa bé đồ chơi.

lúc đó, Lâm Chiêu Chiêu từ cung Đức phi trở về, ngang qua ngoài cửa sổ, thấy cảnh tượng , suýt nữa thở nổi.

...Hay là cứ giả vờ thấy gì thì hơn...

=====Tác giả điều :

Sau đó, đám trẻ con tụm khoe ca ca của :

“Ca b.ắ.n cung trăm phát trăm trúng!”

“Ca thơ nổi tiếng khắp kinh thành!”

“Ca thể gánh vác cả gia tộc!”

Lâm A Nhuyễn giơ tay, giọng nhỏ nhẹ:

“Ca ca từng nhổ râu Hoàng đế.”

Đám trẻ khác: “...”

...Cái ... ai mà đọ cho nổi chứ!!

Loading...