Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 46: Đi đôi với nhau - Không cần hối hận, không cần trốn tránh

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:45
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ Dậu, trong Húc Dương cung bày sẵn một bàn tiệc. Bàn gỗ lim lớn, mặt khắc hình cá đoàn viên, cung nữ nối bước , lượt dâng lên các món: Tứ Hỉ Hoàn Tử, cá xào nóng hổi, tôm nõn bóc vỏ trong suốt như ngọc, giò đỏ, cơm Bát Bảo...

Tuy là tiệc trong cung, nhưng bày như gia yến. Đức phi, Thục phi và mấy vị phi tần ngôi vị cao đều đến đủ. Ba vị tiểu công tử đang nuôi dưỡng theo lễ thái tử cũng mặt. Dù một nhà Bùi Thiệu là ngoại thần, cũng chẳng ai dị nghị, ai nấy đều giữ sắc mặt ôn hòa, lời cử chỉ nhã nhặn.

Mấy vị công tử nhỏ hết bước hành lễ với Thánh thượng, giọng non nớt gọi “Hoàng tổ phụ” hoặc “Thái tổ phụ”. Đến lượt Bùi Thiệu, cả đám đều răm rắp nghiêm trang, cùng :

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

“Bái kiến Bùi tướng quân!”

Bùi Thiệu gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, đáp lời, nhưng xem mấy đứa nhỏ thu phục.

Không rõ dỗ kiểu gì, mà tụi nhỏ cứ xoay quanh như ruồi gặp mật.

Thạch Đầu với A Nhuyễn giờ thể ăn chút cháo loãng, nhưng A Nhuyễn chịu, cứ “a a” ầm ĩ, mắt dõi theo những món màu sắc tươi sáng bàn, nước miếng chảy ròng ròng nơi khóe miệng.

Thạch Đầu thấy , nghiêm trang đưa tay lau cho , nào ngờ lau xong, cả mặt A Nhuyễn dính đầy nước dãi.

Cảnh khiến lớn trong bàn tiệc đều bật .

Dùng cơm xong, cả nhà lên xe ngựa hồi phủ. A Nhuyễn ngủ gà gật trong lòng Bùi Thiệu, Thạch Đầu vẫn còn chơi cái vòng Cửu Liên trong tay. Lâm Chiêu Chiêu thì ngáp một cái, ngón tay che miệng, buột miệng hỏi:

“Chàng gặp mặt mấy vị tiểu lang quân , thấy ?”

Bùi Thiệu đáp:

“Coi bộ tiền đồ hơn cha chúng nó.”

Người , ba tuổi già. Trẻ con năm sáu tuổi, tính tình cũng lộ ít nhiều .

Hắn , kéo tay áo che lên A Nhuyễn, đắp thêm chăn cho cô nhóc, bảo:

“Hoàng thượng hỏi nên để vị lang quân nào tám tuổi bắt đầu tiếp xúc việc triều chính, đề cử ai .”

Việc mà cũng đem hỏi , Lâm Chiêu Chiêu liền hạ giọng:

“Vậy trả lời ?”

Bùi Thiệu đáp:

“Ta nên chọn đứa nào ít nghi ngờ. Bằng , mai thế của , thấy nắm cả Tây Bắc lẫn Tây Nam, thể nào cũng mất ngủ cả đêm, sớm muộn cũng già nhanh hơn .”

Nghe đoạn đầu, Lâm Chiêu Chiêu còn thấy lý, đến khúc , nàng nhịn nổi nhắc:

“Chàng lớn hơn hai chục tuổi đó.”

Mười hai con giáp cũng đủ hai vòng, còn bảo sẽ già .

Bùi Thiệu lạnh:

“Cho nên càng lo ngủ. Ta tích lũy hai mươi bốn năm, đời cưỡi ngựa nghìn dặm, cũng đuổi kịp .”

Lâm Chiêu Chiêu: “…”

Tóm , trong bụng Bùi Thiệu, cái gì cũng là nhất.

Tất nhiên, nghĩ là việc của , nhưng mặt Thánh thượng, Bùi Thiệu vẫn giữ lễ quân thần, năng chừng mực, tỏ rõ thái độ: ai cũng là , ai thái tử cũng , chỉ cần chọn là xong.

vốn dĩ can dự chuyện đó.

Chuyện ngoài còn giữ kín như thể cấm kỵ, tới khi chỉ còn hai , nhẹ nhàng như chuyện thời tiết lúc mưa dầm.

Sau đó, hai cùng đến phủ Bắc Ninh bá – nay là Dương phủ – thăm lão thái quân. Lão thái quân tinh thần yếu, cơn biến cố lớn trong nhà, trí nhớ còn minh mẫn, thể cũng suy sụp theo. khi thấy Lâm Chiêu Chiêu, bà vẫn nhận , nắm tay nàng, chuyện hồi lâu.

Lúc rời , Lý Hoan tiễn, Lâm Chiêu Chiêu lặng lẽ nhét túi bạc tay, Lý Hoan lau nước mắt gật đầu, thành lời.

Sau , Bùi Thiệu đích lo liệu việc cho lão thái quân, chu cấp tiền bạc và vật dụng, chỉ mong mấy năm cuối đời bà yên .

Lúc , xe ngựa về phủ Tĩnh Quốc Công ở phía đông thành, mà theo đường hướng về ngoại ô. Lâm Chiêu Chiêu vẫn đang chơi với Thạch Đầu, đến khi xe dừng, nàng ngẩng đầu thấy bảng hiệu treo ngoài cổng: “Nhàn Vân sơn trang”, mới thu ý , trừng mắt lườm Bùi Thiệu một cái.

Lại là tự quyết định nàng.

Bùi Thiệu đưa tay gãi nhẹ sống mũi, khẽ :

“Nơi yên tĩnh.”

Sơn trang chăm nom quét dọn thường xuyên, buổi chiều Quy Nhạn cũng đến để sửa sang. Hai bên đường trải đá nhỏ, cây cối xanh mướt, xuyên qua cửa hình hồ lô, từng chiếc đèn tròn treo cao, sáng rõ như ban ngày. Đập mắt là đình đài mái ngói cong cao, đá lạ xếp chồng, bố cục theo lối quy củ, nhưng hài hòa, khiến thấy thoải mái.

Bùi Thiệu bên cạnh nàng, hạ giọng :

“Chỗ là biệt viện của Nam Dã thời . Ta cho sửa , nàng xem ?”

Lâm Chiêu Chiêu trả lời.

Nàng nhấc váy tới , qua khỏi vườn hoa, dừng một tiểu viện. Ngoài vườn trồng cả rặng trúc, gió đêm thoảng qua, vang lên tiếng xào xạc khẽ.

Bùi Thiệu :

“Hôm nay là tháng tư, là lúc tiếng trúc nhất.”

Lâm Chiêu Chiêu ngẩng mày, mắt đen liếc về phía trái, một cái , bước chân dừng, thẳng lên bậc cửa.

Trong phòng đốt lá ngải, nhưng dùng hương hoa quế để át mùi, thứ đều chỉnh tề, tráng lệ. Lâm Chiêu Chiêu bước tới bàn, chậm rãi quỳ xuống.

Bùi Thiệu cầm chén sứ hoa mẫu đơn, rót ấm mời nàng, cũng xuống.

Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng :

“Vật thịnh thì suy, phủ Quốc công kinh thành kéo dài trăm năm, trong mắt thánh nhân sớm là cái gai. Ta với họ cùng huyết thống, cũng lý do gì vì họ mà gánh lấy phần ràng buộc đó.”

Nói , nàng:

“Cho nên, nàng cần đối mặt với họ.”

Lâm Chiêu Chiêu bưng chén , khẽ đáp:

“Vậy nếu là tự thì ?”

Ngón tay Bùi Thiệu đặt bàn, khẽ dùng sức mà để lộ.

Nàng cụp mắt, nhè nhẹ:

“Trước với , học cách đối mặt với quá khứ. Giờ đối mặt, chịu?”

Bùi Thiệu .

Hắn rót thêm cho một chén , dòng nước từ miệng bình nghiêng xuống, văng khỏi miệng chén, chạm ngón tay cái.

Hắn lặng lẽ dùng tay áo lau .

Lâm Chiêu Chiêu hớp một ngụm , nặng nề đặt chén xuống bàn, giọng phần khó chịu:

“Còn cả chuyện của Dương Lan Chi, thương lượng gì với , cứ tự tiện quyết định, cái thói , đổi ?”

Chuyện hôm nay tuy lớn nhỏ tùy cách , nhưng khiến Lâm Chiêu Chiêu chợt nhớ : ngoại trừ việc nàng sinh nở, Bùi Thiệu còn từng tự thư trình cung, cõng nàng vượt đường xa, ít chuyện lớn mà nàng rõ đầu đuôi.

Nàng mơ hồ đoán , Dương Lan Anh hôm Bùi Thiệu sắp đặt, nếu , ắt thể còn ngay ngắn để chuyện như đó nàng gặp. Dù nàng cũng chỉ định gả Dương Lan Anh cho một nhà nông bình thường chính thê, chứ nhất định để cô cho khác, kém một bậc , thành phúc phận.

Bùi Thiệu thì chẳng mảy may sợ hãi, việc tay đều gọn ghẽ sạch sẽ, chuyện lộ thì giữ cũng chẳng nổi. Lúc nàng dịu giọng, liền kéo ghế gần, sát bên.

“Về việc gì, đều bàn với nàng.”

Hắn , đồng thời đặt tay lên tay nàng, lông mày thoáng nghiêm .

Hắn là , lời buông, lòng Lâm Chiêu Chiêu cũng dịu phần nào. Có điều, việc nên thì vẫn . Nàng dậy, kéo tay , dắt thẳng cửa.

Bùi Thiệu ngoảnh đầu nàng, nét mặt giấu nổi vẻ cô đơn, khóe mắt khẽ rũ xuống, cũng đang nghĩ gì.

Lâm Chiêu Chiêu chẳng buồn thêm, đẩy khỏi cửa, đóng cửa cài then, chỉ để một câu:

“Biết . Đêm nay ở ngoài mà tỉnh !”

Rồi buông thêm một câu nữa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-46-di-doi-voi-nhau-khong-can-hoi-han-khong-can-tron-tranh.html.]

“Cấm trèo cửa sổ!”

Bùi Thiệu: “……”

Chậc.

Hắn xổm hành lang, chẳng bao lâu , thấy phía núi giả bóng lượn qua .

Là Hồ Thiên.

Nay Hồ Thiên còn là kẻ hầu theo Bùi Thiệu như xưa nữa. Mấy năm nay, Bùi Thiệu giao cho y ít việc, giờ chức vị ở Binh bộ. Tuy là nhờ Bùi Thiệu dìu dắt, nhưng cũng nhờ chính y bản lĩnh thật sự.

Hồ Thiên chạy , tít mắt:

“Gia!”

Bùi Thiệu đưa tay chỉ sang bên cạnh. Hồ Thiên nhấc vạt áo, xổm xuống cạnh .

Từ bụi cỏ bên cạnh, Hồ Thiên rút mấy cọng cỏ, Bùi Thiệu ngoắc tay, y liền chọn cọng tươi nhất đưa cho. Hai mỗi một cọng, ngậm cỏ trong miệng, im lặng hành lang.

Bùi Thiệu liếc mắt , thấy Hồ Thiên cố giấu vẻ u sầu, hỏi:

“Lại chuyện gì nữa?”

Hồ Thiên đáp:

“Ai... Quy Nhạn tỷ tỷ thấy Thải Hà một cái, liền thèm để ý tới nữa. Ta thật hiểu.”

“Không hiểu thì hỏi.” Bùi Thiệu cắn nhẹ cọng cỏ, tiếp: “Khéo một chút, đưa đồ mới mở miệng.”

Hồ Thiên mừng rỡ:

“Cách , nghĩ tới! Còn cách gì nữa ?”

Bùi Thiệu chậm rãi:

“Bớt lời ngon ngọt . Nữ tử ghét nhất là miệng đường mật mà việc chẳng nên .”

Hồ Thiên gật đầu lia lịa:

đúng, Quy Nhạn tỷ tỷ theo hầu phu nhân, kiến thức ít, thể hồ đồ .”

Bùi Thiệu đến chuyện đối đãi với nữ nhân, từ chuyện đưa quà, học nấu cơm, đến chuyện cách thư bày tỏ, đấy, cực kỳ thành thạo. Hồ Thiên mà gật đầu liên tục, ánh mắt sáng rỡ như thần tượng:

“Gia thật sự là quá lợi hại!”

Bùi Thiệu ngửa mặt khẽ, :

thế, A Mộ thích nhất.”

Hồ Thiên rút cọng cỏ trong miệng , nghiêng đầu hỏi:

mà, gia xổm ở đây gì? Vào nhà chẳng hơn ?”

Bùi Thiệu gì, chỉ dậy, tư thế vặn, đá m.ô.n.g Hồ Thiên một cái:

“Biến , đừng nhiều lời.”

Tối hôm đó, Bùi Thiệu xổm ngoài cửa gần nửa đêm, cho muỗi bu cắn. Mãi đến lúc Lâm Chiêu Chiêu mở cửa cho , mu bàn tay và cổ chỗ nào cũng cào đỏ, chỗ da rách, rịn máu, trông thật đáng thương.

Lâm Chiêu Chiêu thoa thuốc cho , lắc đầu than:

“Lũ muỗi , cũng chọn chỗ mà cắn.”

Bùi Thiệu cầm lấy tay nàng, nhẹ bóp ngón:

“Muỗi hung dữ, thế đạo hiểm ác. Sau nàng đừng dính dáng gì đến nữa.”

Lâm Chiêu Chiêu , lòng như gương sáng:

“Chẳng cố tình chỗ nhiều cỏ cây, cho muỗi chỗ bu đấy ?”

Bị nàng vạch trần thẳng thừng, Bùi Thiệu cũng giận, chỉ híp mắt :

“Thì tụi nó tự tới cắn , ép.”

“Ngụy biện.” Lâm Chiêu Chiêu cầm hũ thuốc mỡ đập , nhướng mày:

“Chàng ngoài , sương phòng bên cạnh thiếu giường, đừng ngốc ngoài cửa gì, quấy rầy cả giấc ngủ của .”

Nàng còn xong, Bùi Thiệu chờ nữa, lập tức ôm lấy nàng. Lâm Chiêu Chiêu kịp kêu lên, sải bước tới giường, thả nàng xuống, đá văng giày, gối quỳ lên giường, cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng.

Môi nàng nóng rực. Nàng vất vả đẩy , thở gấp một :

“Chàng...!”

Tay Bùi Thiệu xuống. Lâm Chiêu Chiêu khẽ rên, ánh mắt đôi mắt đen lấp lánh của như :

“A Mộ, công sức bỏ cho lũ muỗi, lấy .”

Dứt lời, cúi đầu, nhẹ cắn lên cổ nàng, mút mạnh một cái:

“Lấy như đó.”

Cổ nàng trắng nõn, làn da loang vết đỏ như cánh hoa đào hé.

Từng chấm hoa đào nở rộ theo tay .

Lâm Chiêu Chiêu khẽ mắng:

“Đồ điên…”

Tiếng Bùi Thiệu khàn khàn, chỉ ừ một tiếng, chẳng thêm gì, cũng chẳng dừng .

Đây là hiếm hoi nàng mắng như thế, nhưng chẳng buông tay.

Bởi vì…

[Đào hoa xuân thủy sinh, bạch thạch kim thường lai.

Lắc lư nhành la, bán quải thanh thiên nguyệt.]*

* Diễn nghĩa:

Hoa đào nở bên dòng nước xuân,

Trên đá trắng, dòng nước ngày ngày trôi qua.

Nhành liễu đong đưa,

Nửa che vầng trăng giữa trời xanh.

Cho đến lúc , Lâm Chiêu Chiêu giơ tay che mặt, khẽ , từng tiếng nhẹ, dùng chân đá một cái. Nàng cũng chẳng là vì giận, vì thẹn.

Sáng hôm , Lâm Chiêu Chiêu mệt rã rời, buồn ngủ đến mở mắt nổi. Nàng ở Nhàn Vân sơn trang nghỉ thêm một ngày, đến ngày thứ ba mới về phủ Tĩnh Quốc Công.

Lúc đến nơi, cánh cổng lớn phủ Quốc Công, nàng mới nhận — nơi từng oai nghiêm trong trí nhớ, nay còn như xưa.

Lúc , trong lòng nàng chút bối rối. Hơn sáu năm về , nàng nào dám nghĩ, một ngày chính sẽ đường đường chính chính cửa phủ Quốc Công, đối mặt với đám trong phủ.

Khóe miệng Bùi Thiệu vẫn nghiêm, nghiêng , nhẹ nắm lấy tay nàng.

Bàn tay , còn lạnh hơn tay nàng đôi chút. Lâm Chiêu Chiêu khẽ , lặng lẽ siết tay chặt hơn.

Hai cứ thế cùng bước về phía .

Ngày xưa tuy khổ đau, nhưng hôm nay chẳng như xưa. Nàng còn né tránh, cũng sợ hãi, những gì cần đối mặt, nàng sẽ lùi bước.

Không là tha thứ, cũng quên . Chỉ là, nếu cứ như từng chuyện gì, đến lúc vỡ , sẽ càng khó mà dàn xếp. Năm , nàng giữ nhiều chuyện trong lòng, , cuối cùng trở thành vết thương đầu tiên.

Giờ đây, về phía , cần hối hận, cũng cần trốn tránh.

Cho nên, lúc , nàng và Bùi Thiệu nắm tay , bước tiếp.

Loading...