Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 47: Chịu thiệt
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:47
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa hè, nắng gắt, ngày mùng sáu tháng sáu, trời cao mây tạnh, mây trắng từng khối lơ lửng nơi chân trời, trông như bánh ngọt mềm mịn. Mãn Sương ngửa đầu trời, lén nuốt một ngụm nước miếng.
“A Sương, lạnh xong ?”
Tiếng Quy Nhạn vang lên, kéo hồn Mãn Sương trở về. Cô đáp lời bước nhanh về phía nhà bếp:
“Xong xong ! Trà chua cay ngọt lạnh, mấy chén cũng !”
Cô múc nước nâu bằng chiếc muôi lớn, tí tách đổ mấy cái bát sứ miệng san hô. Bát xếp ngay ngắn chiếc khay gỗ táo khắc hoa cúc.
Khay bưng lên, trong bát theo nhịp bước sóng sánh, rung nhẹ một vòng. Bất chợt, một bàn tay đeo vòng vàng vươn tới, bưng lên một bát .
Trong làn nước mát, hiện bóng dáng một cô gái đội khăn vải lụa mỏng, tóc đen buộc gọn, chỉ vài sợi nghịch ngợm buông , vẽ nhẹ theo đường nét hai bên má.
Mắt tròn, đuôi mắt cong, mũi thanh, môi nhỏ, vẻ mặt tuy lạnh nhạt nhưng vẫn lộ ba phần thanh tú. Người chính là Huy Linh huyện chủ, cũng là phu nhân của Tĩnh Quốc Công – Lâm Chiêu Chiêu.
Năm nay là năm thứ sáu vợ chồng nàng ở Tây Nam. Nơi đây giống kinh thành, quanh năm ẩm ướt mưa nhiều. Vì từ năm thứ hai, đầu tháng sáu hằng năm, nàng đều gọi trong phủ cùng dọn dẹp, đem sách vở, tranh chữ, đồ dùng các loại đem hong nắng, đề phòng ẩm mốc. Việc cũng là dịp quét tước lớn.
Lúc , nàng trốn Quy Nhạn, tay len lén cầm lấy một bát lạnh. Ai ngờ Quy Nhạn như mọc mắt lưng, đầu đè tay nàng xuống, chậm rãi lắc đầu:
“Phu nhân, bát là lạnh.”
Lâm Chiêu Chiêu vẫn chịu buông, hai giằng co đôi chút, tay nàng khẽ run lên.
Quy Nhạn thấy , đành nghiêm giọng:
“Hôm nay phu nhân uống hai bát , thêm nữa . Nếu công gia mà hỏi, nô tỳ ăn ?”
Lâm Chiêu Chiêu rụt tay , khẽ l.i.ế.m môi, bĩu môi nhỏ:
“Ta uống là , nhắc tới gì. Giờ đến cả em cũng học theo mà trông chừng ?”
Quy Nhạn nàng chẳng thật lòng giận, liền bật , bộ nịnh nọt:
“Phu nhân ngoan, công gia căn dặn với Hồ Thiên kỹ lưỡng, nô tỳ dám qua loa.”
Lâm Chiêu Chiêu thở dài, nâng bát ấm bàn lên nhấp một ngụm, tay xua nhẹ:
“Thôi, thôi, mau đem chia phần khác , thấy, cũng .”
Ngoài viện nắng chang chang, ánh sáng đổ xuống từng quyển sách đang mở phơi khô, giấy trắng lóa mắt, trong khí thoảng mùi sách vở, mùi mưa nắng, hòa cùng tiếng bước chân của mấy tiểu tỳ, ma ma, ai nấy đều đang bận rộn.
Lâm Chiêu Chiêu trong đình nghỉ ngơi, một tay cầm quạt, tay cắn hạt dưa…
Gió xuân thổi nhẹ, khiến mí mắt nàng chùng xuống, cơn buồn ngủ cũng theo đó kéo đến. Đang lơ mơ, bỗng bên ngoài viện vang lên tiếng trong trẻo như chuông bạc.
Cửa lớn bật mở, một tiểu cô nương chừng năm tuổi rưỡi chạy , reo lên:
“Mẫu !”
Bé gái mặc áo sam thêu vân xanh ngọc, da thịt trắng như tuyết, con ngươi đen bóng, tròn trịa như hạt nhãn. Dáng dấp bảy phần giống Lâm Chiêu Chiêu, tóc buộc hai búi tròn, mỗi bên đều cài một đóa mẫu đơn lụa đỏ, nhảy tới nhảy lui như con bướm nhỏ.
Lâm Chiêu Chiêu tỉnh táo hẳn, mỉm vẫy tay:
“A Nhuyễn.”
A Nhuyễn nhào lòng nàng, dụi dụi đầu nũng. Lâm Chiêu Chiêu bưng chén giải nhiệt cho bé uống, dịu giọng hỏi:
“Ca ca con ?”
Sáng nay, trời , A Nhuyễn nằng nặc đòi ngoài b.ắ.n chim cưỡi ngựa. Bùi Thiệu chiều theo, đưa cả hai đứa ngoại ô dạo chơi.
A Nhuyễn uống xong ngụm , lau miệng, đáp:
“Phụ bảo leo núi, bắt ca ca theo, còn con thì về .”
Thạch Đầu, ca ca của A Nhuyễn, tính tình giống ai. Không giống Lâm Chiêu Chiêu, cũng chẳng giống Bùi Thiệu. Từ nhỏ giống ông cụ non, việc gì cũng thong thả, chẳng vội chẳng gấp, , như thể thiếu mất sức sống trẻ nhỏ. Đưa cho nó một quyển sách, nó thể nguyên buổi, im như tượng gỗ, ai gọi thì quên cả ăn cơm.
Từ lúc phát hiện tật , Bùi Thiệu rảnh là bắt nó ngoài vận động, ít nhất cũng rèn luyện thể. Có một thời gian, hễ Thạch Đầu thấy cha là tìm chỗ trốn.
Còn A Nhuyễn thì ngược . Cái tính nghịch ngợm của con nít tuổi , dường như cô bé đều gánh hết phần ca ca. Cả ngày lăng xăng, phá đây phá thì cũng gây chuyện khắp nơi. Người trong nhà vẫn bảo, để mặc thì ba ngày nó trèo nóc bóc ngói.
Lúc , A Nhuyễn đặt bát xuống đưa mắt quanh, ánh mắt tròn xoe bỗng lóe sáng:
“Mẫu đang phơi sách ạ?”
Lâm Chiêu Chiêu ngập ngừng, nhưng gật đầu. Nghĩ bụng: chỉ là phơi sách thôi, chắc cũng hỏng . Với đây sách quý đơn lẻ, nếu hư thì mua cũng .
Nàng ngờ, A Nhuyễn gây chuyện thật.
Chỉ “bốp bốp” mấy tiếng, Lâm Chiêu Chiêu cuống quýt xách váy chạy tới, liền thấy A Nhuyễn và tiểu tỳ sững bên cạnh, mặt mày luống cuống.
A Nhuyễn thì mang vẻ vô tội, bên chân là một chiếc hộp nhỏ hoa văn đổ tung, bên trong đồ vật rơi vãi khắp nơi.
Đó là chiếc hộp Bùi Thiệu để trong ngăn kéo thư phòng. Không rõ A Nhuyễn lục từ khi nào.
Nhìn mớ hỗn độn đất, Lâm Chiêu Chiêu chỉ giơ tay véo chính .
A Nhuyễn chắp hai tay, lí nhí:
“Mẫu , con cố ý …”
Chẳng qua là tò mò bên trong gì, bé mạnh tay mở nắp, mà nắp vốn lỏng sẵn, mở thì thứ rơi sạch.
Lâm Chiêu Chiêu vén váy, xổm xuống, đưa tay nhặt lấy một vật trong đám rơi vãi.
Là một cục đá nhỏ, đen thui, là loại đá thường thấy ở vùng Tây Bắc. Trên mặt khắc một chữ “Mộ”, nét vuông vắn, gọn ghẽ.
Nàng trách mắng A Nhuyễn, chỉ nhẹ giọng gọi:
“Lại đây, mẫu kể cho con , nó từ mà .”
A Nhuyễn chớp mắt mấy cái, tựa đầu lòng Lâm Chiêu Chiêu.
Tảng đá nhỏ nàng đang cầm, vốn là vật Bùi Thiệu tặng cho Lâm Chiêu Chiêu năm xưa. Sau hai xa ba năm, thường thư từ qua . Lâm Chiêu Chiêu từng lén nhét tảng đá một phong thư gửi , nhờ nó mới ở bên cạnh Bùi Thiệu, nàng vứt bỏ.
Năm , Lâm Chiêu Chiêu mới mười hai tuổi, đến nhà ngoại tổ ở một thời gian, đầu mặc y phục nữ nhi, tình cờ gặp Bùi Thiệu. Hắn lúc đó cung kính nho nhã, hỏi tên nàng là gì, nào ngờ chẳng nhận nàng chính là “Lâm Triều” — đứa từng khiến tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Thấy , Lâm Chiêu Chiêu liền theo đà bịa chuyện, xưng là Lâm Mộ, của Lâm Triều.
Nàng bụng ranh mãnh, chỉ xem trò vui, trông Bùi Thiệu diễn một vai hai mặt. Trước mặt “Lâm Triều”, tức tối khó chịu, kiêu căng ngạo mạn. Trước mặt “Lâm Mộ”, vẻ phong lưu nhã nhặn, oai phong lễ độ, khiến khác thể nhận là cùng một .
Thật kỳ lạ.
Sau Bùi Thiệu tiền tuyến, vẫn sai thị vệ đến nhà ngoại tổ đưa thư cho nàng. Lâm Chiêu Chiêu ngoài miệng chê bai, trong lòng vui, nghiêm chỉnh thư trả lời từng phong một.
Dù , mỗi bức thư đều là bằng chứng chọc ghẹo .
Nàng nghĩ, đợi đến lúc chân tướng lộ , nhất định mất mặt để cho hết. Còn chuyện nàng treo lên đánh ? Nàng mặc kệ, lưng còn Lâm Thượng che chở, Bùi Thiệu dám gì nàng?
Gần lúc Bùi Thiệu chuẩn thu binh trở về, gửi thư hỏi nàng tặng gì.
Lâm Chiêu Chiêu sinh ý , cầm bút lông nhỏ, chậm rãi xuống một hàng chữ tròn trịa:
[... Về món quà Bùi ca ca nhắc đến, tiểu nữ thật dám đòi hỏi. Chỉ là gần đây ngoại tổ mẫu cầu bùa hộ cho mỗi hài tử trong nhà, riêng tiểu nữ , trong lòng chút tủi . Nếu , cũng một chiếc.]
Lý do bịa đặt. Ở nhà ngoại tổ, tuy nàng bạc đãi, nhưng cũng chẳng thật sự đón nhận. Dù so với mười năm khách khí hơn, nhưng đến việc nhỏ như cầu bùa, vẫn coi nàng là ngoài.
Chỉ là "ngoại tổ" mà, chẳng thể coi là .
Mà Bùi Thiệu mới từ tiền tuyến trở về, nào thời gian miếu cầu bùa, nàng cố ý khó .
Viết xong, nàng ngắm mấy hàng chữ, thấy trong thư còn gọi là “Bùi ca ca”, liền rùng , nổi da gà, xoa tay cho đỡ buốt.
Ai bảo bắt nạt nàng.
Còn bên , Bùi Thiệu băng bó xong vết thương nơi vai, cầm lá thư đặt bàn suốt hai hôm qua. Hắn mở , ba lượt, trong lòng âm thầm thấy bất công nàng, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng đón nàng về ở cùng Lâm Triều. Hắn còn lẩm nhẩm mấy ba chữ “bùa hộ ”, chợt trong đầu lóe một ý.
Lúc đó đang cùng binh lính quét dọn chiến trường.
Lần giao tranh với Đột Quyết , trận đánh khốc liệt nhất chính là ở Ưu Du Cốc. Địa thế nơi đó hiểm trở, dễ thủ khó công, ai giữ thì xem như nắm giữ đại cục. Trước đó tướng trấn thủ phán đoán sai, khiến ba nghìn binh tử trận. Bùi Thiệu dẫn quân đến tiếp ứng, đem năm ngàn quân chống ba vạn Đột Quyết, dốc sức một trận mà chiếm Ưu Du Cốc, xoay chuyển tình thế cho Đại Kỳ.
ba ngàn binh mã cuối cùng vẫn thể về.
Có nhịn , khẽ nghẹn ngào nức nở.
Mặt trời lặn về tây, ánh chiều tà đỏ như máu. Dưới chân là mặt đất nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi, gió bắc vi vu như đang kể về những linh nơi đây. Bùi Thiệu quỳ một gối xuống, chọn lấy một tảng đá nơi sa trường.
Tảng đá mang theo mùi m.á.u tươi tan, hiển nhiên nơi đây lâu từng một trận tử chiến.
Khi Bùi Thiệu hơn mười tuổi, khoác lên bộ giáp bạc đầu tiên, phụ từng với : trong lòng điều giữ, thì mới liều tiến lên. Khi còn ngây dại, nhưng mấy năm gần đây, bóng dáng “ ” trong lòng , khắc sâu thêm từng ngày.
Hắn bảo vệ Lâm Triều và Lâm Mộ.
Muốn ngàn vạn mang họ Lâm, ngàn vạn dân thường trời Đại Kỳ, thể sống yên , lo sợ.
Thế là đủ .
Cho nên, nếu ngoại tổ của Lâm Mộ chịu cầu bùa hộ mệnh cho nàng, thì để đến .
Đêm xuống, Bùi Thiệu đống lửa, lấy con d.a.o nhỏ, lấy tảng đá nhặt từ chiến trường. Tay nắm chặt, bắt đầu từng nét, từng nét khắc đá.
Lão Quốc Công gia tìm một vòng, cuối cùng thấy , bèn vén áo xuống bên cạnh, hỏi:
“Lâm phó tướng con đến Ưu Du cốc chọn đá, chính là khối ?”
Bùi Thiệu lập tức nắm chặt tảng đá trong lòng bàn tay, để ông thấy những chữ khắc. Hắn ho khẽ một tiếng:
“Vâng.”
Lão Quốc Công từng thấy lúng túng thế , so với ngày thường thì xem cũng chút hổ. Ông bật ha hả, trúng tim đen:
“Định tặng ?”
Bùi Thiệu dùng ngón cái nhẹ vuốt chữ khắc, mắt đăm đăm ánh lửa, giọng thẳng thắn:
“Vâng.”
Lão Quốc Công cau mày:
“Lấy vật nơi chiến địa mà tặng, sát khí quá nặng.”
Bùi Thiệu khựng .
Hắn cúi đầu tảng đá trong tay, một hồi nắm chặt, nó trở nên ấm áp. Hắn lắc đầu:
“Không . Tảng đá từng nhuốm m.á.u tướng sĩ Đại Kỳ, là để bảo vệ dân chúng .”
Lão Quốc Công ngẩn .
Qua một lát, ông dường như hiểu điều gì, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên gáy .
Trên đường trở về, hễ chút rảnh rỗi, Bùi Thiệu liền lấy đá khắc. Có khi trốn yên ngựa, khi bên bờ nước, cũng lúc trùm chăn lén .
Rốt cuộc cũng kịp, khi trở về, khắc xong một chữ "Mộ" chỉnh, nét chữ sâu tới nửa đốt tay.
Khi tảng đá đưa đến tay Lâm Chiêu Chiêu, nàng thấy thích, nhưng trong lòng chút lấn cấn — luôn cảm thấy hình như chuyện gì .
Nàng dần nhận một điều: so với dáng vẻ xem trò vui của , thì Bùi Thiệu nghiêm túc đến lạ.
Hắn chăm chú từng lá thư nàng , cẩn thận chọn quà, việc rõ ràng thể sai , thế mà tự lấy.
Lâm Chiêu Chiêu chống cằm, tay chọc nhẹ tảng đá đặt mặt, trong lòng thấy như trò đùa xa.
Thôi thì, ngày nào ngày đó .
Chuyện đó, là khi Bùi Thiệu phát hiện nét chữ của Lâm Triều và Lâm Mộ giống như đúc, mới nàng đùa giỡn. Hắn giận đến xanh mặt, nhất thời mất bình tĩnh, xé cả áo của Lâm Chiêu Chiêu. Đến lúc thấy rõ, mới bàng hoàng nhận , nàng quả thật là một tiểu cô nương.
Mà chuyện ... khắp thiên hạ, e chỉ mỗi Bùi Thiệu là cuối cùng rõ.
Chẳng điều mất mặt nhất, mà là từ dạo trở , Lâm Chiêu Chiêu thấy thì như chim sợ cành cong, cứ trông thấy liền bỏ chạy.
Bùi Thiệu phiền não kể xiết. Có một hôm, tìm nàng chẳng thấy, dằn lòng lắm mới nghĩ tới chuyện đến doanh trướng của Lâm Thượng.
đến nơi ngẩn . Chào hỏi đây? Chẳng lẽ thẳng thừng mở miệng:
“Lâm tướng quân, trót xé áo con gái ngài, nàng giờ trốn chịu .”
Nghĩ thôi thấy nếu , chỉ sợ Lâm Thượng kịp mắng rút kiếm c.h.é.m thẳng.
Nhớ tới cái cổ trắng ngần của Lâm Chiêu Chiêu lúc , lòng giận hổ thẹn, thêm khó chịu chẳng thành lời.
Bùi Thiệu, ngươi đúng là vô liêm sỉ.
Cuối cùng vẫn chẳng dám bước , đành vòng sang một bên, đang do dự, chợt trong doanh trướng gần đó mấy binh sĩ đang nhỏ giọng bàn tán:
“Ê, mấy thấy , cô nương nhà Lâm phó tướng càng lớn càng xinh đáo để.”
“Phải đó, mới gặp , suýt chẳng nhận . Quả thật nữ nhi nên nhốt trong nhà, nuôi khéo một chút, càng thêm nõn nà, chỉ cũng thấy sướng mắt.”
Một khác chen :
“Chậc chậc, ngươi cũng dám để tâm tới con gái phó tướng ?”
“Thì ai chẳng rể hiền nhà Lâm tướng?”
Lại kẻ khẩy:
“Ta thấy phó tướng định đem cô gả phủ Đại tướng quân cho . Không đang bợ đỡ Bùi thiếu tướng đó ? Nhìn thấy... chẳng gì.”
Lời dứt, lưng bỗng dậy gió.
Bùi Thiệu phía , ánh mắt tối sầm. Hắn nghiến chặt răng, bàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh nổi bật da.
Vậy nên, lâu , trong doanh trướng lão Quốc công, mấy binh sĩ mặt mũi bầm dập, đầu sưng như đầu heo, khóe miệng Bùi Thiệu cũng trầy một mảng. Lão Quốc công mà tức đến bật :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-47-chiu-thiet.html.]
“Bùi Thiệu , con lắm, xem quân doanh là chốn nào mà cũng gây chuyện đánh ?”
Bùi Thiệu chẳng gì, chỉ lạnh lùng liếc đám đối diện.
Một đánh năm sáu . Lúc đầu mấy tên còn ngại phận của dám đánh , nhưng ép đến tức nước vỡ bờ, rốt cuộc cũng nhào vô. Có điều dù thế vẫn đánh thê thảm, rên rỉ cả đêm.
Lúc trừng mắt , cả bọn họ đều dựng tóc gáy, kẻ còn tưởng đầu khó mà giữ .
Thật , chuyện cũng chẳng tưởng tượng. Nếu còn trong quân, Bùi Thiệu e là tiễn bọn họ gặp Diêm Vương từ lâu.
Lão Quốc công nổi trận lôi đình, hỏi rõ nguyên cớ, Lâm Thượng đành lên tiếng:
“Rốt cuộc các ngươi vì chuyện gì mà ẩu đả?”
Cả đám im thin thít. Môi giật giật, nhưng chạm ánh mắt của Bùi Thiệu, lập tức nuốt ngược bụng.
Những lời khinh nhục , tuyệt đối để ai thốt nữa, nhất là mặt Lâm Thượng và Lâm Chiêu Chiêu.
Nếu chịu phạt, cũng cam lòng.
Còn mấy tên , Bùi Thiệu dọa cho sợ, thêm phần tự thấy lắm tội, nên ai nấy đều kín miệng như bưng.
Trong mắt lão Quốc công gia, việc Bùi Thiệu là sai, còn để ai phân trần giải thích.
Lúc gọi đến mặt, đối diện với lời quở trách nặng nề của lão gia, Bùi Thiệu chỉ l.i.ế.m vết thương môi, thản nhiên :
“Ngài thấy là , thì cứ .”
Một câu khiến lão Quốc công tức đến phát run. Không thêm lời nào, lập tức truyền mang gia pháp tới, dựa theo quân quy — vô cớ gây sự, chịu phạt.
Cứ thế, từng lượt thi hành, Bùi Thiệu đánh đến liệt ba ngày mới gượng dậy . Chưa kịp khỏe hẳn, đày xuống nhà bếp hỏa đầu binh.
Đường đường một vị tướng quân, mà bếp, thể diện còn .
Bùi Thiệu hé răng nửa lời, im lặng nhận phạt.
Ngày đầu tiên xuống bếp, mấy hỏa đầu binh vốn ở đó thấy , tay chân luống cuống, nên , rụt rè hỏi:
“Cái đó... Thiếu tướng quân, ngài... là nghỉ một lát?”
Bùi Thiệu sắc mặt trắng bệch, môi chẳng còn giọt máu, nhưng sống lưng vẫn thẳng như cây gậy. Hắn cầm lấy cái muôi dài, ngắm nghía hồi lâu, :
“Ta nhận phạt thì thể gian dối. Bằng , khác phạm quân quy, cũng bắt chước như , thì quy củ còn để gì?”
Thế là từ hôm , Bùi Thiệu chính thức hỏa đầu binh.
Nhìn cảnh đó, trong bếp cảm động nên lời, nhắc nhỏ:
“Thiếu tướng quân... là đường, muối.”
Hôm đầu nấu cơm, cơm nấu, chó cũng buồn ăn. Vậy mà lão Quốc công gia vẫn ăn hết sạch, để thừa một hạt.
May mà Bùi Thiệu lanh trí, học nhanh, tới bảy ngày, tay quen, nấu món nào món nấy cũng thành hình, mùi vị cũng miệng, đầu bếp trong quân doanh gật đầu.
Sau đó, đầu bếp Đinh Ưu của phủ Lâm Thượng mỗi ngày đều nấu riêng cho tiểu thư một phần cơm, sợ nàng ngoài ăn đồ sạch, dễ sinh bệnh.
Tối , Bùi Thiệu suy nghĩ món ăn đến nỗi trằn trọc ngủ . Sáng hôm , liền sai lấy cuốn thực đơn tổ truyền nhà .
Dựa theo cách nghiên cứu binh thư, học nhanh, nhớ kỹ món nào món nấy. Từ đó về , mỗi ngày đều nấu hai món, một phần đưa đến phủ Lâm, cho đến khi Lâm Chiêu Chiêu bắt gặp.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Cũng từ đó, hiềm khích giữa hai dần tan.
Lúc , trong lòng Bùi Thiệu khỏi thầm cảm tạ lão Quốc công gia. Nếu đày bếp, chắc nghĩ cách nào để lành với nàng.
Về phần Lâm Chiêu Chiêu, từ khi nấu cơm là Bùi Thiệu, mỗi ngày liền bắt đầu “ chiếu”.
Hôm thì ăn rau cải xào trứng, hôm đòi canh vịt hầm củ sen.
Bùi Thiệu đều nấu, mà lúc đưa đến phủ Lâm, cơm canh vẫn còn nóng hổi.
Cuối cùng, đến khi nghỉ nửa ngày, Lâm Chiêu Chiêu mới nhận tay thêm ít vết thương — vết kéo da non, vết bong vảy, để sẹo mờ.
Nàng hoảng hốt, nắm lấy tay , cúi đầu xem xét kỹ, giọng lộ vẻ xót xa:
“Sao thành thế ?”
Bùi Thiệu nhẹ trong mắt, nhưng để lộ ngoài, chỉ :
“Không gì to tát.”
Lâm Chiêu Chiêu nào ngốc, nàng cau mày:
“Có cầm d.a.o cắt trúng tay?”
Bùi Thiệu đưa mắt liếc sang nơi khác, hắng giọng đánh trống lảng:
“Hôm nay trời cũng tệ, nàng sân tập học cưỡi ngựa ?”
Nàng nghiến tay, bóp chặt lòng bàn tay :
“Ngươi điên ? Ta đang hỏi ngươi đấy!”
Bùi Thiệu khẽ gật đầu, thẳng mắt nàng. Hai đối diện , ánh mắt giao rời. Lúc , Lâm Chiêu Chiêu mới giật , ý thức tay vẫn còn nắm c.h.ặ.t t.a.y , vội vàng buông . Bùi Thiệu khách sáo, liền thuận thế nắm ngược tay nàng.
Lâm Chiêu Chiêu đỏ mặt đến tận mang tai:
“Ngươi… Ngươi buông tay .”
Bùi Thiệu bật khẽ, chẳng những buông mà còn nắm chặt hơn.
Không đầu hai chạm , nhưng nào khiến nàng mất tự nhiên như hôm nay.
Lòng bàn tay hai cùng nóng hầm hập, luồng nóng như len tận tim gan Lâm Chiêu Chiêu, ánh mắt nàng hoang mang, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Này… dạy cưỡi ngựa ?”
Bùi Thiệu đáp khẽ một tiếng: “Ừ.”
Rồi nắm tay nàng trèo tường, lẻn hậu viện phủ Quốc công, dắt trộm một con ngựa con.
Hôm , trời xanh đất rộng, bãi cỏ mênh mông, chỉ còn bóng hai bên .
Còn chuyện Bùi Thiệu vì kịp doanh trại, để cả quân đội nhịn đói nửa canh giờ, lão Quốc công gia trách phạt một trận, thì cần nhắc tới nữa.
Năm tháng trôi qua, chuyện cũng là việc của mười mấy năm về . Đến khi Lâm Chiêu Chiêu kể cho A Nhuyễn , nàng chỉ nhắc đến ý nghĩa của tảng đá , phần đều lược bớt.
A Nhuyễn xoa nhẹ lên mặt đá, :
“Thì là phụ tặng cho mẫu .”
Lâm Chiêu Chiêu đáp:
“A Nhuyễn, mẫu kể chuyện cho con , là con hiểu một điều. Hộp kín thể cất giữ những thứ quan trọng trong lòng . Nếu con tùy tiện mở , hỏng thứ bên trong, chủ nhân chiếc hộp sẽ đau lòng.”
A Nhuyễn xong, cảm thấy trong lòng nặng trĩu, như tảng đá đè xuống ngực.
Lúc mẫu , đôi mày nhíu , khiến cô bé chỉ mong thể ngược thời gian, với chính đừng nên mở hộp, đừng lỗ mãng như .
Lần đầu trong đời, cô bé nếm một thứ cảm xúc mang tên là ái ngại.
Cô mẫu buồn, liền đưa tay nhỏ xíu lên sờ má Lâm Chiêu Chiêu, nhận :
“Con là đứa trẻ ngoan … Về sẽ bao giờ thế nữa.”
Nhìn A Nhuyễn nghiêm trang như , Lâm Chiêu Chiêu nhịn , cũng chẳng rõ. Kỳ thật, chủ nhân thật sự của chiếc hộp là nàng — nàng chỉ mượn đồ của Bùi Thiệu mà dạy con một đạo lý, cũng gì sai.
Lúc , bên , Bùi Thiệu đang vác tảng đá lên núi, bỗng nhiên hắt xì một cái.
Thạch Đầu :
“Cha, gió núi lớn, chi bằng sớm về.”
Bùi Thiệu liếc con trai một cái, vạch trần luôn:
“Là con leo nữa thì .”
Thạch Đầu rầu rĩ:
“Ừ…”
Còn bên , Lâm Chiêu Chiêu dậy, xoa đầu A Nhuyễn:
“Ừ, A Nhuyễn nhớ là .”
Hai con cùng thu dọn mấy món đồ mặt đất. A Nhuyễn nhặt lên một túi thơm bằng sa tanh màu xám, hỏi:
“Mẫu thể kể cho con chuyện cái túi ?”
Lâm Chiêu Chiêu nghẹn .
Chuyện … chẳng hợp để kể cho trẻ nhỏ.
Túi thơm là do chính tay nàng may, nhưng hồi đó nữ công vụng về, chẳng khâu hoa gì , ngay cả đường chỉ cũng xiêu vẹo vụng về.
Ấy là đầu tiên trong đời nàng việc thêu thùa.
Mười mấy năm , buổi chạng vạng cuối thu, trời sẩm tối sớm. Lâm Chiêu Chiêu đang trong phòng học tiếng Nam Chiếu, thì Bùi Thiệu lẻn dinh thự Lâm gia, men theo bệ cửa sổ, ngoài gọi nàng.
Lâm Chiêu Chiêu khép sách , nghiêng đầu hỏi:
“Ngươi tới nữa ?”
Mới về nhà nửa tháng, qua hai hôm nữa là Bùi Thiệu tiền tuyến. Dù ngoài miệng , nhưng nếu chẳng luyến tiếc, thì sáng gặp, cớ nửa đêm còn mò tới?
Giọng nàng mang chút kiên nhẫn, nhưng trong lòng phần vui vẻ. Vui vì còn nhớ tới , vui vì sự thiết miệng — trong vô thức, nàng cũng nũng.
Bùi Thiệu khom xuống ngang tầm, đôi mắt sâu thẳm, khóe môi khẽ cong:
“Lâm A Mộ, hỏi nàng, mấy năm nay tặng nàng bao nhiêu thứ ?”
Lâm Chiêu Chiêu lấy sách che nửa mặt, mắt liếc ngang liếc dọc:
“… Cũng nhiều.”
Bùi Thiệu nghiêng đầu:
“Vậy tức là .”
Nàng khẽ hừ một tiếng:
“Ngươi định đòi chắc?”
Hắn , dụ dỗ từng bước:
“Không hẳn , nhưng nàng cũng tặng một chút chứ.” Hắn chống má, ngón tay chỉ lên má , tiếp: “Lần ít thì ba tháng, nhiều thì bốn. Dù nàng cũng nên cho vật gì mang theo bên .”
Lâm Chiêu Chiêu liếc , nghi ngờ hỏi:
“Ta thì gì mà tặng? Ta như ngươi, đường đường là tướng quân…”
Bùi Thiệu nhướng mày, hỏi :
“Vậy nàng cho gì?”
Lâm Chiêu Chiêu hừ nhẹ, hỏi vặn:
“Thế ngươi thứ gì?”
Bùi Thiệu thật nhiều, nhưng lúc đó nghĩ . Đang suy ngẫm, tay chậm rãi chỉ lên má .
Trong mắt Lâm Chiêu Chiêu, động tác thành ý khác.
Nàng do dự, khẽ cắn môi. Tên chó điên ...
Cuối cùng cũng đặt sách xuống, nàng hít một thật nhẹ, bất ngờ cúi gần, khẽ hôn lên má một cái.
Trên nàng phảng phất hương hoa quế, giống như cơn gió đêm mang theo đóa quế mềm mại, in lên gò má Bùi Thiệu. Trong khoảnh khắc, ngẩn , mắt trợn tròn, như hóa đá.
Một thở. Hai . Ba .
Lâm Chiêu Chiêu sắc mặt , lập tức hiểu điều gì đó, mặt nóng bừng như lửa, tay che miệng, lắp bắp:
“Ta… …”
Nàng hiểu lầm ! Nàng tìm một cái lỗ mà chui xuống, chui luôn thì hơn!
Vừa định bỏ chạy, thì Bùi Thiệu tung chân nhảy vọt từ cửa sổ lên bàn, từ bàn nhảy xuống, nhanh tay nắm lấy tay áo nàng, kéo nàng .
Lâm Chiêu Chiêu đỏ bừng cả mặt, tim đập loạn xạ.
Bùi Thiệu vòng tay ôm eo nàng, thở phả lên mặt nàng, mắt sáng như , thấp giọng :
“A Mộ, nhà họ Bùi nề nếp, ơn nghĩa rõ ràng.”
Lâm Chiêu Chiêu:
“Hử?”
Bùi Thiệu cúi đầu, hôn lên má nàng một cái, :
“Cho nên, thể để nàng chịu thiệt.”
Lâm Chiêu Chiêu:
“… …”
Sau nghĩ , nàng mới phát hiện — tên Bùi Thiệu thì , nhưng rõ ràng là nàng vẫn là chịu thiệt!