Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 48: Hạ hỏa - Ít nhất Bùi Thiệu không phải

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ trong hai ngày, Lâm Chiêu Chiêu may cho Bùi Thiệu một chiếc túi thơm.

Chiếc kim châm , đến nay nàng cũng chẳng dám lấy .

Thật lúc mới xong, nàng còn lấy đắc ý, trong bụng nghĩ, bản chút khéo tay, khuyên can mấy câu là đồng ý, hai ngày may xong một cái. đến lúc cho hương liệu , mới phát hiện tứ phía đều hở, chỉ cần khẽ ấn một cái, hương vụt trôi ngoài như cát, giữ chút nào.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Muốn thì e là kịp, mà miệng lỡ hứa, Bùi Thiệu dỗ vài câu liền gật đầu. Nếu giờ bảo đưa, chẳng tự vả mặt ?

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đành nhét trong một túm bông thật lớn, đó thêm ít sắt nhỏ cho trọng lượng. Như sợ hở, giống như thật.

Đến lúc đưa , Bùi Thiệu mừng rỡ mặt, nét mặt như thiếu niên đầu nhận lễ vật quý.

Ba tháng , đầu tháng mười, Tây Bắc lạnh hanh khô, tuyết đầu mùa rơi. Lâm Chiêu Chiêu xổm trong sân sưởi ấm, mặt nướng xong xoay nướng mặt , khói trắng từ thở tan dần trong gió.

Soạt một tiếng, từ đầu tường nhảy xuống.

Lâm Chiêu Chiêu chẳng cần đầu cũng : “Về ?”

Người tới chính là Bùi Thiệu tuần biên trở về.

Trên còn vương gió bấc. Hắn tiến tới xổm bên cạnh, Lâm Chiêu Chiêu lúc mới nghiêng mắt liếc sang, thấy mặc huyền y, vẻ gầy hơn , xương mặt rõ nét, khóe môi mang ý : “Chờ ?”

Lâm Chiêu Chiêu cụp mắt, đáp, chỉ lẩm bẩm: “Cha ?”

Bùi Thiệu dịch sát gần, hai tay chìa nướng cùng: “Ta phi ngựa về , Lâm phó tướng còn thu xếp quân ngũ, hai hôm nữa mới về.”

Chuyện vì , cũng rõ.

Bùi Thiệu cầm cây sắt khều lửa, ánh lửa hắt lên mặt Lâm Chiêu Chiêu, hai má nàng như hong đỏ lên. Nàng chống cằm, lơ đãng hỏi: “Cái túi thơm may ?”

Bùi Thiệu “ừ” một tiếng, lấy từ trong n.g.ự.c túi thơm màu tro, đặt lên tay nàng: “Vẫn mang theo bên .”

Lâm Chiêu Chiêu nhận lấy, bóp bóp thử, kim khâu quả thật dày đặc.

Nàng nheo mắt, hồ nghi: “Chàng thật sự mang theo bên suốt?”

Bùi Thiệu rướn sát thêm một chút, cách giữa hai chỉ còn chừng đầu ngón tay. Hắn nghiêng đầu, chậm rãi : “Thật. Mỗi đêm khi ngủ, đều lấy ngửi một cái.”

Cứ như , giống như nàng đang ở ngay bên cạnh .

Lâm Chiêu Chiêu mở túi , mùi hương hoa quế thoảng nhẹ, nàng trong, lặng lẽ hỏi: “Thật ?”

Bùi Thiệu đáp: “Thật.”

Nói đoạn, còn đưa tay sờ sờ sống mũi.

Lâm Chiêu Chiêu bỗng phắt dậy, giận dỗi ném túi thơm , đầu bỏ .

Bùi Thiệu sững , vội vàng kéo vạt áo nàng : “A Mộ, thế?”

Nàng giãy : “Buông ! Đừng tưởng dùng cái túi thơm đường kim mũi chỉ mà lừa !”

Bùi Thiệu giật .

Lâm Chiêu Chiêu giơ tay đấm, đưa chân đá :

“Đây túi thơm !”

Hắn vốn tưởng nàng sẽ nhận , ngờ phát hiện. Thấy nàng xoay định bỏ , vội ôm lấy nàng từ phía :

“A Mộ, !”

Lâm Chiêu Chiêu cố sức đẩy , lui về phía , xuống thềm hành lang. Thấy Bùi Thiệu định bước qua, nàng liền trừng mắt:

“Không gần.”

Lại chỉ xuống mặt đất, cách ba bước chân:

“Đứng đó, .”

Bùi Thiệu đành kéo vạt áo xuống theo, chậm rãi :

“Thật … túi thơm , đúng là cái ban đầu.”

Thấy còn giấu giếm, sắc mặt Lâm Chiêu Chiêu dịu xuống đôi phần. nghĩ chuyện từng nằng nặc đòi nàng , giữ gìn cẩn thận, thậm chí còn đem đồ giả thế, trong lòng nàng vẫn nguôi giận.

Bùi Thiệu về hướng cổng viện, ánh lửa đêm như vẫn phừng phừng mắt.

Lần đó, tuần tra biên giới đến ngày thứ bảy, quân Đột Quyết bất ngờ phóng hỏa tập kích. Bùi Thiệu dẫn năm trăm tinh binh lẻn đám cháy, tạo thế nhiễu loạn. Ngựa sợ lửa, đám giặc buộc bỏ ngựa mà lui.

ngờ, đụng bộ binh mai phục, đánh một trận sống chết. Tuy phá vòng vây, nhưng chiếc túi thơm cũng vì thế mà mất, lúc nhớ tìm, thì c.h.é.m rách, dính đầy máu.

Hắn xổm trong trướng, đem túi thơm giặt giặt , đến nỗi vải rách tơi từng sợi, vẫn tẩy sạch .

May mà hoa văn túi chẳng loại hiếm , liền sai binh quanh mấy thôn gần đó, tìm nửa tấm vải cùng màu, nhớ dáng túi thơm ban đầu, một đèn, từng mũi từng mũi khâu .

Hắn rõ bên trong là hương liệu gì, chỉ nhớ, khi mất, túi thơm luôn phảng phất mùi hoa quế nhè nhẹ. Vậy nên , nhét thêm chút hương liệu hoa quế.

Chuyện khổ sở như thế, đến miệng chỉ gói gọn thành một câu nhẹ tênh. Nguy hiểm giữa chiến trường cũng chỉ kể qua loa, đưa tay mặt nàng, :

“Nhìn , còn kim đ.â.m mấy chỗ.”

Một đại nam nhân, khâu túi thơm ánh đèn, buồn khiến chua xót.

giấu khéo, nhưng Lâm Chiêu Chiêu ngu dốt, vài câu liền hiểu ngay.

Nàng vẫn tiền tuyến gian khổ, nhưng mỗi Bùi Thiệu gửi thư về, đều chỉ kể chuyện vui, tuyệt hé lời nào về hiểm nguy, khiến nàng dần dần quên mất, năm xưa khi Đại Kỳ giao tranh với Đột Quyết, từng thua liên tiếp.

Phải hơn mười năm nay, cục diện mới xoay chuyển .

Bùi Thiệu sắt, cũng sẽ tập kích, cũng sẽ đổ máu.

Lâm Chiêu Chiêu khoanh chân đất, dùng vài vết xước nhỏ tay mà mong nàng thương xót, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả, mềm, nghẹn.

Thấy nàng vẫn , Bùi Thiệu sợ nàng tin, bèn móc từ n.g.ự.c chiếc túi thơm cũ rách — cái m.á.u thấm và giặt đến nát cả vải, đưa cho nàng:

“Nàng xem , đây là cái nàng khi .”

Lâm Chiêu Chiêu đón lấy, đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nàng cúi đầu , khẽ hỏi:

“Thật sự, mỗi đêm khi ngủ đều lấy ngửi?”

Bùi Thiệu đáp khẽ:

“Trước khi mất… đều như .”

“Đồ ngốc.” Lâm Chiêu Chiêu dậy, bước đến bên cạnh , khẽ tựa đầu cánh tay, giọng nhỏ như gió thoảng: “Trong túi thơm vốn chẳng gì, chỉ là ít bông vụn với mấy miếng sắt vụn, nào hương gì mà thơm?”

Bùi Thiệu ngẩn , bỗng bật :

“Phải , nàng nhét cái gì , cũng chẳng thấy lạ.”

Lâm Chiêu Chiêu đưa khuỷu tay huých một cái:

“Ý gì đó hả?”

Bùi Thiệu đập đùi vang.

Lâm Chiêu Chiêu thì nổi.

Nàng lườm một cái, cầm cây xiên sắt chọc đống lửa, lật hai củ khoai. Lửa cháy lớn quá, mặt khoai đen kịt, cháy xém, chỗ nứt chỗ cứng, nàng đưa tay sờ thử, nóng khẽ rụt .

Bùi Thiệu đưa tay cầm lấy, tay vốn quen va chạm đao binh, chẳng sợ bỏng. Hắn bóc lớp vỏ cháy bên ngoài, lộ ruột khoai bên trong vàng ươm, thơm nức mũi.

Hắn thổi nhẹ cho nguội, đưa tới mặt nàng.

Nào ngờ đưa lên, thấy mắt nàng hoe đỏ, nước mắt chực trào. Chỉ cần ai chạm nhẹ má, e là nước mắt rơi thành hàng.

Từ đến nay hiếm khi thấy nàng , Bùi Thiệu luống cuống, vội vứt củ khoai sang bên, tay lấm lem liền lau áo, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nắm tay nàng xem kỹ từng ngón:

“Bị bỏng ?”

Lâm Chiêu Chiêu lắc đầu, lời nào.

Bùi Thiệu khẽ giọng:

“Là sai, nên mất túi thơm nàng tặng…”

Ngẫm thấy , Lâm Chiêu Chiêu nhẹ nắm lấy vạt áo , nghẹn ngào hỏi:

“Có thương nặng lắm ?”

Bùi Thiệu đưa tay vuốt má nàng, dịu giọng:

“Không …” Rồi thêm một câu: “Có thương chút ít, nhưng nặng.”

Lâm Chiêu Chiêu :

“Ta tin.”

Bùi Thiệu gượng:

“Thật đó, chỉ là vết thương ngoài da, xoa chút dầu là .”

Lâm Chiêu Chiêu cau mày:

“Vậy để xem thử.”

Bùi Thiệu sững :

“Không tiện…”

Nàng trừng mắt, chẳng buồn , liền nhào tới kéo đai lưng . Bùi Thiệu còn kịp ngăn, nàng đè xuống đất, đai lưng tuột, nàng với tay gỡ cổ áo .

Trán Bùi Thiệu bắt đầu rịn mồ hôi, lớn tiếng:

“Lâm Chiêu Chiêu! Ai dạy nàng lột áo nam nhân hả?”

Lâm Chiêu Chiêu nghiêm túc đáp:

“Tự học, ai dạy!”

Thật khi còn nhỏ, nàng từng giúp Lâm Thượng giặt y phục. Tuy cần nữa, nhưng cách nam nhân mặc đồ , nàng đều . Cởi cũng thành thạo chẳng kém ai.

Nàng cúi đầu cổ áo , thở nóng phả cổ , mấy sợi tóc cũng theo gió luồn trong vạt áo, khiến ngứa ngáy.

Ngực Bùi Thiệu phập phồng, còn sức kháng cự.

Nàng nhẹ nhàng vén vạt áo, liền thấy một vết sẹo dài chạy từ xương quai xanh xuống ngực, còn đỏ, xem mới lành lâu, chắc chỉ chừng một hai tháng.

Bùi Thiệu vốn vẫn giữ túi thơm trong lòng, để mất, thể đoán cảnh tượng hôm đó nguy hiểm . Có lẽ, lưỡi đao của địch cách n.g.ự.c chỉ chừng một hai tấc.

Lâm Chiêu Chiêu mím môi, đưa tay nhéo má :

“Vậy mà gọi là nặng?”

Nàng sấp , cổ áo trễ xuống, để lộ một sợi dây lưng màu vàng nhạt vắt ngang nơi cổ.

Ánh mắt Bùi Thiệu tối , thấp giọng :

“Lâm Chiêu Chiêu, cảnh cáo nàng.”

Lâm Chiêu Chiêu trừng mắt, tin :

“Chàng còn dám cảnh cáo ?”

Bùi Thiệu híp mắt:

“Nếu nàng xuống khỏi , thì hậu quả sẽ nhẹ .”

Lâm Chiêu Chiêu cố chấp , đáp :

“Vậy định gì?”

Bùi Thiệu nữa, bất chợt đưa tay gáy nàng, giữ chặt nàng sát xuống, xoay một cái — đất trời nghiêng đảo, vị trí của hai cũng đổi ngược.

Nhờ tay đỡ, Lâm Chiêu Chiêu đập mạnh, chỉ là đầu óc choáng, trừng mắt chớp.

Yết hầu Bùi Thiệu khẽ lăn, giọng trầm khàn:

“Nàng một nam nhân tầm tuổi , cả ngày cứ nghĩ gì về thích ?”

Lâm Chiêu Chiêu vẫn nhận sự nghiêm trọng, ngây ngô hỏi :

“Nghĩ gì cơ?”

Bùi Thiệu rốt cuộc nhịn nữa, cúi đầu, đầu lưỡi lướt qua vành tai nàng, nhẹ cắn một cái.

Hơi thở nóng rực phả lỗ tai Lâm Chiêu Chiêu, trong khoảnh khắc, một luồng tê dại chạy dọc xuống nửa , khiến nàng mềm nhũn, ngây như phỗng.

Bùi Thiệu thở gấp, đôi mắt sâu thẳm như đáy giếng, nàng mãi cũng đoán nổi trong đó cất giấu điều gì.

Lâm Chiêu Chiêu đưa tay xoa xoa vành tai, vẻ mặt thật thà:

“Chàng... l.i.ế.m tai ?”

Bùi Thiệu: “…”

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y , hồi lâu mới dậy, thuận tay kéo nàng theo, cúi xuống phủi bụi dính nơi váy nàng.

Chỉ là lúc , tư thế của còn ngang tàng như ban nãy nữa.

Lâm Chiêu Chiêu vẫn chịu buông tha, truy hỏi đến cùng:

“Bùi Thiệu, lúc nãy ... cả ngày nghĩ gì về ?”

Bùi Thiệu chẳng thèm nàng, cầm lấy một củ khoai nướng chín, chậm rãi lột vỏ, đưa cho nàng, từ tốn đáp từng chữ:

“Không việc gì.”

Lâm Chiêu Chiêu nhận lấy củ khoai nóng hôi hổi, thổi vài cho nguội.

Xuyên qua làn khói lửa lượn lờ, nàng thấy Bùi Thiệu đang nhíu mày, vẻ mặt hình như vui.

Nàng hiểu vì .

Đêm đến, trong chăn, Lâm Chiêu Chiêu cứ trở yên. Hơi thở ấm nóng ban nãy của Bùi Thiệu như vẫn còn quanh quẩn bên tai, len lỏi tận đáy lòng, khiến nàng rạo rực nguôi.

Nàng mơ hồ hiểu , nụ hôn là thứ tình cảm vượt quá khuôn phép giữa nam và nữ. Lần , chỉ hôn má, mà nàng còn nhớ mãi quên. Còn — rõ ràng má, nhưng giống như còn hơn thế nữa.

Đêm , Lâm Chiêu Chiêu mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mộng, một con ch.ó săn khổng lồ, bốn chân mạnh mẽ, lông mượt óng ánh, oai phong lẫm liệt. Nó cứ rượt theo nàng, nàng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, sức bỏ chạy. hai chân địch bốn, chẳng bao lâu nó nhào tới, đánh ngã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-48-ha-hoa-it-nhat-bui-thieu-khong-phai.html.]

Lúc , nàng cứ tưởng trong mộng sẽ mất mạng, chỉ thấy con ch.ó săn hai mắt ánh lên tia dữ tợn, móng vuốt đè lên bả vai nàng, há miệng hà , bất ngờ l.i.ế.m mạnh một cái bên tai.

Lâm Chiêu Chiêu giật tỉnh giấc.

Nàng thở dốc, vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh nhịp tim hỗn loạn. Trong mơ, nàng thậm chí còn cảm nhận rõ ràng một chỗ nào đó chó săn khiến nàng khó chịu. Sau mới ngẫm , hình như cũng là chỗ mà hôm nay... Bùi Thiệu khiến nàng khó chịu.

Hắn rốt cuộc giấu cái gì?

Lâm Chiêu Chiêu ôm chăn, dùng tay vân vê vành tai, rơi trầm tư.

Mấy hôm , Lâm Thượng trở về. Lần chỉ mang theo binh lính, còn dẫn theo một đoàn mặt mày hốc hác.

Trong đó một lão nhân, đặt chân lên đất Lương Châu liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu mà lớn.

Hơn ba chục năm , khi lão còn là tráng niên, từng quân Đột Quyết bắt tù binh, đưa lao dịch nơi đất . Đến nay mới ngày trở quê hương, cảnh vật còn đó mà chẳng còn ai. Đám năm bắt , còn sống sót trở về cũng chỉ còn thưa thớt mấy .

Trong đoàn , một cô nương bên cạnh một bà lão, ai tên cô là gì, ai ai cũng chỉ gọi là "Đại Nha".

Con mắt Đại Nha đen láy sâu thẳm, ngoại tổ mẫu cô vốn là Đại Kỳ, Đột Quyết bắt năm xưa. Mẹ cô lúc mười mấy tuổi ép mang thai, sinh con bao lâu thì tự vẫn. Còn cô, lúc nhỏ Đột Quyết nuôi như nuôi lương thực dự trữ, nếu biến, e rằng chẳng bao lâu cũng sẽ kéo chuyện chẳng .

May mắn , quân Đại Kỳ tấn công, giải cứu một đoàn giam cầm mấy chục năm, trong đó bà cháu Đại Nha. ngoại tổ mẫu cô tuổi cao, bệnh tật đầy , thở cũng yếu.

Bà tìm đến bên Lâm Thượng, cầu xin: chỉ mong nuôi giúp Đại Nha, đừng để cô rơi cảnh ngục tù như .

Lâm Thượng đáp ứng. Không đầy mấy ngày , bà lão nhắm mắt xuôi tay.

Vốn dĩ Lâm Thượng định cho Đại Nha ít bạc lộ phí, cô nhận, một lòng báo ơn. Lúc , Lâm Thượng chợt nghĩ, Chiêu Chiêu cũng nên hầu hạ, liền hỏi ý nàng.

Đại Nha lập tức quỳ xuống, dập đầu: “Nô tỳ nguyện một lòng hầu hạ Chiêu Chiêu cô nương!”

Đây là đầu tiên Lâm Chiêu Chiêu hầu riêng, vui mừng chẳng kể xiết. Chỉ điều, nàng cất công tìm tên mới cho Đại Nha, lật hết cả thi thư cổ kim, cuối cùng chọn hai chữ: “Quy Nhạn”.

Quy Nhạn, mong nàng như cánh nhạn về, quên hết những tháng ngày khổ cực nơi đất khách, bắt đầu một đời mới.

Quy Nhạn việc chắc chắn, tâm tư thận trọng, lòng Lâm Chiêu Chiêu. So với chủ tớ, hai càng giống bằng hữu. Nàng cũng dẫn Quy Nhạn theo, chuyện gì cũng “Quy Nhạn nhà ”.

Quy Nhạn là cô nương đầu tiên Chiêu Chiêu thiết thật lòng, tình cảm hai cực kỳ gắn bó.

Một hôm, khi nàng nhắc đến Quy Nhạn thứ mười tám, cuối cùng cũng chọc giận Bùi Thiệu. Hắn nghiến răng cắt lời: “Quy Nhạn thì ?”

“Còn hơn nhiều.” Chiêu Chiêu đáp: “Nàng mềm mại, thơm ngát, ôm dễ chịu!”

Bùi Thiệu sầm mặt: “Ngươi đó… chính ngươi ?”

Lâm Chiêu Chiêu lè lưỡi trêu :

, ai bảo cứ cứng đầu chi.”

Bùi Thiệu , nhưng trong lòng âm thầm tính toán — sớm muộn cũng tìm cho Quy Nhạn một hợp ý, đỡ cho ngày nào cũng quấn lấy Lâm Chiêu Chiêu, chiếm hết tâm tư nàng.

Quả nhiên, đến một hôm, Bùi Thiệu lén trèo sân nơi Lâm Chiêu Chiêu ở, bước tới bên cửa sổ, liền thấy hai chung một giường, cùng đắp một tấm chăn. Lâm Chiêu Chiêu quả nhiên đang ôm Quy Nhạn. Sắc mặt tức thì trắng xanh lẫn lộn, cất tiếng:

“Lâm Chiêu Chiêu!”

Lâm Chiêu Chiêu đánh thức, bực bội :

“Làm gì mà ầm ĩ thế?”

Bùi Thiệu bật một tiếng “A” trách móc:

“Ta còn từng ngủ với nàng!”

Cứ như thể nàng phản bội bằng.

Lâm Chiêu Chiêu dụi mắt, tiện tay vỗ nhẹ bên chỗ trống:

“Vậy thì ngủ .”

Một câu khiến Bùi Thiệu giận đến lưng bỏ .

Lâm Chiêu Chiêu còn ngủ đủ, dạo gần đây nàng với Quy Nhạn cứ rủ rỉ tâm sự, đêm nào cũng trò chuyện đến canh ba, mệt đến chịu nổi, chỉ thêm một lát.

Quy Nhạn tỉnh, tưởng rằng mộng, chằm chằm phía cửa sổ, một lát mới nhỏ giọng hỏi:

“Cô nương, là Bùi tướng quân ?”

Lâm Chiêu Chiêu vuốt má Quy Nhạn, khẽ :

“Phải, là .”

Quy Nhạn từ nhỏ sống ở vùng Đột Quyết, chuyện đời thấy qua ít. Cô do dự một chút hỏi tiếp:

“Vậy… quan hệ giữa cô nương và Bùi tướng quân là thế nào?”

Lâm Chiêu Chiêu mở mắt, ngẩn .

Phải , là thế nào?

Nàng vô thức vuốt cằm, nghĩ một lúc, chỉ đáp lấy lệ:

“Chắc là... bình thường thôi?”

Quy Nhạn ngẩn . Nam nữ “bình thường” ai nửa đêm nửa hôm trèo cửa sổ phòng khuê các mà thủ thỉ chuyện? Chuyện như , chỉ cần bước thêm một bước là quá giới hạn.

chủ tử vốn tính tình trầm , nhưng vẫn lo Lâm Chiêu Chiêu Bùi Thiệu dỗ ngon dỗ ngọt, dẫu trong mắt nàng, Bùi tướng quân là trung hậu chính trực, vì nước vì dân, nhưng lòng khó đoán, ai ?

Thế là cô hỏi:

“Cô nương… Bùi tướng quân từng chuyện gì kỳ quặc với ?”

Câu thốt , Lâm Chiêu Chiêu lập tức bật dậy, hạ giọng hỏi :

“Ta hỏi ngươi, nam nhân khi thích một , trong đầu bọn họ thường nghĩ đến cái gì?”

Quy Nhạn mới mười một tuổi, mặt đỏ tới mang tai, lắp bắp:

“Cái … cái …”

Lâm Chiêu Chiêu thấp giọng :

“Vậy tại l.i.ế.m vành tai ?”

Quy Nhạn kinh hãi:

“Cô nương… chẳng lẽ cùng Bùi tướng quân... vượt qua giới hạn nam nữ ?”

Lâm Chiêu Chiêu tròn mắt:

“Vượt qua là gì? Hắn hôn má tính ?”

Quy Nhạn nên giải thích thế nào, đành ấp úng đáp:

“Là... là đưa tay trong áo ...”

Lâm Chiêu Chiêu gật đầu như hiểu, đáp:

“Không . Hắn cũng thế.”

Xem , cũng đến mức vượt lễ nghĩa.

Ở chung lâu, Quy Nhạn cũng hiểu rõ, vì Lâm Chiêu Chiêu tin tưởng Bùi Thiệu như . Nói cho cùng, vị tướng quân cũng là quân tử, hai họ tình ý rõ ràng, ccô hiểu lầm là do lòng tiểu nhân.

Chỉ là, Lâm Chiêu Chiêu dạy bảo, trong nhà chỉ một bà v.ú già mù, bao nhiêu chuyện nữ nhi thường thức nàng chẳng gì, mà càng , càng tò mò…

Quy Nhạn vốn sợ nàng lạc đường. Vùng biên cương xưa từng Đột Quyết chiếm giữ, hễ ngang qua một vùng cũ của họ, chẳng mấy chốc binh lính kéo đến bắt nữ nhân Hán. Có từ đó trở về, kẻ dù trở cũng nửa đời sống chẳng bằng chết. Không lâu liền mang thai, sinh hài tử.

Đứa nhỏ như , chẳng khác gì cô năm xưa, là nỗi nhục cả đời của mẫu , thậm chí còn quyên sinh.

Trong những chuyện như thế, Quy Nhạn luôn cho rằng kẻ chịu thiệt cuối cùng vẫn là nữ nhân.

Thành , từ đó, mỗi Lâm Chiêu Chiêu cùng Bùi Thiệu ngoài, trừ phi nàng dứt khoát dẫn theo, nếu Quy Nhạn nhất định theo hầu, đề phòng bất trắc.

Cho dù Bùi Thiệu nghiêm mặt, lạnh lùng bao nhiêu, cô cũng lấy gì sợ.

Thời gian qua , một hôm Bùi Thiệu với Lâm Chiêu Chiêu:

“Nàng thể giao lo liệu việc lớn. Về nếu mặt, chuyện gì cũng cứ giao cho cô .”

Có thể khiến Bùi Thiệu thẳng thắn tán thưởng, e ngại ghen tuông, đủ thấy lòng trung thành của Quy Nhạn là điều ai cũng rõ.

Lâm Chiêu Chiêu nghĩ đến một tầng nghĩa khác: Nếu , những việc tiện để ngoài , cũng thể giao cho Quy Nhạn.

Vì thế, một , nàng đùa như thật:

“Ngươi mấy nam nhân chuyền tay mấy thứ… gì nhỉ? Xuân cung đồ? Hay hỏa sách gì đó? Chúng cũng tìm một quyển mà xem !”

Quy Nhạn mặt biến sắc:

“Cô nương!”

Lâm Chiêu Chiêu ôm lấy cánh tay cô, nũng:

“Quy Nhạn nhất, ngươi sẽ giúp mà.”

Dưới sự quấn lấy kiên quyết của nàng, cuối cùng Quy Nhạn cũng chịu thua, giả dạng gã sai vặt, thật sự tìm về một quyển. Lâm Chiêu Chiêu thắp đèn suốt đêm, đến đỏ bừng cả mặt, lòng thì ngượng tức .

Nàng nghĩ , mấy hôm nhào lên Bùi Thiệu, lột áo ... Lâm Chiêu Chiêu lập tức chui chăn, lấy chăn úp đầu ngăn cơn thét.

Không xong , trong đầu Bùi Thiệu chừng nghĩ đến mấy chuyện .

Tư thế nhiều như thế, cực chẳng nàng ?

Nghĩ , Lâm Chiêu Chiêu vùng dậy, rót chén nước uống cạn, phòng ngoài lay Quy Nhạn dậy:

“Quy Nhạn, ngươi xem, cách gì khiến nam nhân…”

Câu càng lúc càng nhỏ.

Quy Nhạn còn tỉnh hẳn, mở mắt nàng hỏi , nhất thời lắp bắp:

“Cái … cái … cô nương… ngươi trong cung các công công ?”

Lâm Chiêu Chiêu nghiêng đầu nghĩ một chút, lắc đầu:

“Không , ác quá. Ta chỉ …”

Quy Nhạn đảo mắt, nhỏ giọng:

“Vậy…”

Lâm Chiêu Chiêu tiếp:

“Hay là… giả bệnh...”

Hai càng càng nhỏ, rì rầm suốt nửa đêm dứt.

Sáng hôm , Lâm Chiêu Chiêu cho mang đến doanh trướng của Bùi Thiệu một bọc đồ.

Khi tuần trại về, kịp y phục, tay còn kẹp gói vải, thần sắc căng thẳng. Mãi đến khi trong trướng chỉ còn một , mới chậm rãi thở , khóe mày giãn một chút.

Đây là đầu tiên Lâm Chiêu Chiêu chủ động đưa vật gì, Bùi Thiệu mừng hồi hộp, tay run khẽ khi mở lớp vải bọc bên ngoài.

Bên trong, là một quyển sách.

Trên bìa rõ ràng mấy chữ: [Kim Cang Kinh].*

*《金刚经》 (Kim Cang Kinh), tên đầy đủ là 《金刚般若波罗蜜经》 – nghĩa là “Kinh Bát-nhã Ba-la-mật như kim cang”, là một trong những bộ kinh quan trọng nhất của Phật giáo Đại thừa, thuộc hệ thống Kinh Bát-nhã (Prajñāpāramitā).

Là kinh sách từ Thiên Trúc truyền đến từ tiền triều.

Bùi Thiệu cầm lấy quyển kinh Phật, tay khẽ run. Hắn mở từng trang một, thấy bên trong cất giấu vật gì, khỏi nghi hoặc, liền lật lật , xem kỹ từng tờ, vẫn chẳng hiểu đầu mối.

Sau đó, đoán — thì là Lâm Chiêu Chiêu âm thầm vì mà cầu phúc.

Xem thương ở ngực, khiến nàng lo đến . Về , thương cũng chớ để nàng thì hơn.

Nghĩ thế, Bùi Thiệu vui vẻ đem quyển Kim Cang Kinh đặt lên gối đầu.

Lúc hai gặp , là đêm giao thừa năm . Qua thêm một tuổi, Lâm Chiêu Chiêu càng thêm xinh , dáng mảnh mai như cành liễu đầu xuân, da dẻ trắng mịn, đôi môi phơn phớt hồng, thần thái thanh tú, dịu dàng duyên dáng.

Nàng ngẩng đầu ngắm hoa đăng, ánh sáng lung linh phản chiếu lên dung nhan như hoa, nghiêng đầu ngoái , liền trúng ánh mắt của .

Bùi Thiệu nhướng mày, bật thành tiếng.

Hai sóng bước chầm chậm, dạo khắp các con hẻm. Trong tay áo rộng, Bùi Thiệu nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Lâm Chiêu Chiêu hổ, giả vờ mải quầy kẹo hồ lô ven đường, khẽ rụt tay về.

Trong ngõ nhỏ, Bùi Thiệu vân vê đầu ngón tay nàng, kéo tay nàng đặt lên má , giọng khẽ khàng:

“A Mộ.”

Lâm Chiêu Chiêu chớp mắt mấy , gò má lập tức ửng đỏ, như nhuộm sắc hoa đào, mềm mại, thật thuận mắt.

Từ phía xa vọng tiếng pháo nổ vang trời, ánh sáng chớp tắt giữa nền trời. Ngoài phố xe tấp nập, ồn ào dứt, nhưng trong ngõ nhỏ tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn tiếng thở khẽ khàng giữa hai .

Tất cả như nước chảy thuận dòng.

Bùi Thiệu tiến gần, đặt nàng tựa vách tường, thở nặng nề, khẽ cúi đầu, định hôn nàng.

Lâm Chiêu Chiêu bỗng đưa tay chặn cằm , nghiêng đầu hỏi:

“Bùi Thiệu, quyển sách tặng, xem ?”

Bùi Thiệu khẽ:

“Xem .” Lại thêm: “Đêm nào cũng xem.”

Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở :

“Vậy thì . Còn cái chuyện của …” Ánh mắt nàng liếc xuống, giọng nhỏ , “Chàng còn nghĩ đến mấy chuyện... bậy bạ đó nữa chứ?”

Bùi Thiệu: “…”

Hắn chau mày, mắt dần trợn to, nghiến răng:

“Lâm! Chiêu! Chiêu!”

Đến lúc đó, Lâm Chiêu Chiêu mới hiểu vài việc, chẳng thể chỉ xem mấy quyển kinh Phật là xong.

Ít nhất, với Bùi Thiệu thì .

Đêm hôm đó trở về, Quy Nhạn chải tóc cho nàng, chải kỹ vài , chút nghi hoặc:

“Môi cô nương... sưng lên thế?”

Lâm Chiêu Chiêu vội đưa tay che môi, mắt lảng sang nơi khác, đáp.

Loading...