Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 49: Hạnh phúc - Duyên thuở thiếu thời, bên nhau trọn kiếp
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:52
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Nhuyễn nhặt cuốn Kim Cang Kinh lên, dòng chữ bìa, ê a theo:
“A Mộ tặng, Kim Cang Kinh…”
Sách mười mấy năm tuổi, kỹ thuật đóng khi như bây giờ, giấy trong ngả vàng, song vẫn còn giữ gìn cẩn thận. Bìa sách dùng giấy cứng bọc , bên là nét bút của Bùi Thiệu, chữ bay bổng mà rõ ràng, thôi cũng thấy mắt.
A Nhuyễn đưa sách cho Lâm Chiêu Chiêu, tò mò hỏi:
“Mẫu , cái túi thơm lúc nãy, kể chuyện cũ . Thế quyển sách thì ?”
Lâm Chiêu Chiêu thoáng ho khẽ một tiếng, tay khựng .
Chuyện như thế, thật chẳng thể với trẻ con .
A Nhuyễn chun miệng, giọng đầy ấm ức:
“Lại kể! Mẫu với phụ , rốt cuộc là việc gì?”
Lâm Chiêu Chiêu hổ, đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi nàng:
“Làm việc ... là đổ hộp đồ chơi của A Nhuyễn đó.”
A Nhuyễn nheo mắt, hì hì, chẳng để bụng.
Cô bé đưa kinh thư cho Lâm Chiêu Chiêu, từ bên cạnh lôi một hộp gỗ dài nhỏ, tò mò :
“Cái là gì ?”
Tuy hiếu kỳ nhưng cô bé tự tiện mở, mà đưa cho mẫu :
“Mẫu , con xem thử trong đó là gì ?”
Lâm Chiêu Chiêu đón lấy chiếc hộp, khẽ vuốt nhẹ, liền ngẩn .
Mở nắp , bên trong là một cây trâm hồ điệp bằng ngọc khảm châu, chế tác tinh xảo, cánh hồ điệp sáng bóng như ánh nước, mỏng như cánh ve. Những viên bảo thạch điểm xuyết quanh trâm sắc màu khác , lấp lánh mắt.
A Nhuyễn từ nhỏ gặp ít đồ quý, mà cũng thốt lên:
“Đẹp quá chừng!”
Cô bé đưa tay nắm tay Lâm Chiêu Chiêu, khuôn mặt nhỏ cọ cánh tay mẫu , ngón út khều nhẹ lên má nàng:
“Mẫu kể , cây trâm câu chuyện gì ạ?”
Lâm Chiêu Chiêu há miệng, giả vờ định cắn tay cô bé. A Nhuyễn khanh khách, vội rụt tay .
Lâm Chiêu Chiêu nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, dịu dàng :
“Trâm là năm đó cha con định tặng .”
nàng nhận.
Chuyện kể mười mấy năm về , khi Lâm Chiêu Chiêu tròn mười ba. Hôm đó là mùng ba tháng ba, Trương Tuyết Dao gửi thiệp mời nàng dự tiệc xuân, uống rượu thơ. Trùng hợp , hôm cũng là ngày Bùi Thiệu từ biên ải trở về.
Bùi Thiệu xưa nay vui khi chia thời gian của nàng, nhất là với Trương Tuyết Dao, càng nhẫn nại.
Hắn kẹp thiệp mời trong hai ngón tay, như thể bóp nát. Lâm Chiêu Chiêu giằng lấy, mím môi quát:
“Đưa đây! Chàng loạn gì nữa!”
Bùi Thiệu lạnh giọng:
“Lúc tết Thượng Nguyên, chính cô rủ đám nữ hài chê nàng là ăn mày, còn đặt điều nàng trộm đồ. Bây giờ như chuyện gì ?”
Lâm Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng đoạt tấm thiệp, hừ nhẹ một tiếng, mắt đảo qua một vòng, đáp:
“Khi còn nhỏ, giờ ai cũng lớn cả .”
Nếu bênh vực, mối thù năm đó chẳng dễ quên như .
Bùi Thiệu khoanh tay, giọng dửng dưng:
“Người lớn lên cũng chẳng hóa .”
Nghe , nàng cố chấp nhếch mép:
“Chàng thì lắm.”
Hai vì thế mà sượng mặt, chẳng ai chịu xuống nước. Ngày hôm , Lâm Chiêu Chiêu dự tiệc. Nàng ngoài xe kiệu, ngoái khắp nơi. Không thấy ai quen, nàng cắn môi, cúi bước trong.
Quy Nhạn châm cho nàng, nhỏ giọng khuyên:
“Cô nương với công gia đều ai sai. Công gia cũng chỉ vì lo cho cô nương chịu thiệt thòi. Nếu , cô nương rõ với một tiếng?”
Lâm Chiêu Chiêu đặt chén xuống, nhẹ giọng:
“Chàng quản giáo , cứ như chuyện gì cũng cho phép mới . Cái gì cũng quyết, tự chủ.”
“Chàng thương , nhưng tính tình quá cứng, cứ coi như binh lính trướng .”
Nàng là giận trong bụng mà bật . Bùi Thiệu nếu thật sự quản trong phủ như quản nàng, chỉ sợ mệt đến bẹp một chỗ từ lâu .
Vậy mà cái gì cũng nhúng tay , chuyện lớn chuyện nhỏ đều để mắt, cứ như đem nàng giắt theo bên hông, rời nửa bước.
Tính nết như , nếu gặp một cô nương ngoan ngoãn nết na, quen ở trong khuê phòng, ắt hẳn hợp. Lâm Chiêu Chiêu từ nhỏ lớn lên như con trai, chữ, luyện võ, tâm tình cũng khác thường.
Nàng , mỗi gặp Trương Tuyết Dao, bất kể bắt đầu từ chuyện gì, cuối cùng đều nhắc tới Bùi Thiệu. Trương Tuyết Dao là loại lòng , nên mấy năm nay, Lâm Chiêu Chiêu cố ý tránh mặt, dù tuyệt giao, cũng chẳng thiết như .
Như , tiệc xuân vốn là tiệc nhỏ, nàng từ chối đến bốn lượt, cuối cùng mới gật đầu một .
Chuyện còn liên quan tới phụ của Trương Tuyết Dao.
Phụ nàng năm xưa cũng như Lâm Thượng, đều là từ tiểu binh lên, phong Thiên hộ, trong tay đều theo. Vì , khi Lâm Chiêu Chiêu kể rõ quan hệ, loại trừ việc năm đó Trương Tuyết Dao cố ý kéo bè kết phái, khiến đám cô nương cùng chĩa mũi dùi nàng.
Chỉ là, việc đời xoay vần. Đến nay, Trương phụ vẫn dừng ở chức Thiên hộ, còn Lâm Thượng lên phó tướng. Nếu Trương Tuyết Dao gây chuyện, Lâm Chiêu Chiêu với nàng tuyệt giao, e rằng Lâm Thượng cũng khó xử. Người ngoài sẽ ông nhớ tình cũ, từng cùng sinh tử, giờ để con gái lạnh nhạt với con tướng sĩ cũ.
Người trong quân, ghét nhất kẻ bạc tình.
Vì , nàng thể mạo hiểm.
Đến Trương phủ, Trương Tuyết Dao cùng Trương phu nhân nghênh đón, tiếp đãi náo nhiệt, lời tiếng rôm rả ngớt.
Lâm Chiêu Chiêu an vị, một nhóm cô nương bu quanh, khen ngợi trang sức của nàng, hỏi nàng ở . Nàng sờ cây trâm đầu, mỉm :
“Là cha nhờ thợ Phó Định . Nếu các ngươi thích, bảo gọi thợ đến cho.”
Trương Tuyết Dao tươi, chen một câu:
“Thì là đồ đặt riêng, khó trách như . Các tỷ khác đừng mong đòi, chỉ ở chỗ ngươi mới thể thấy.”
Một cô gái khác tiếp lời:
“ đó, mấy mời ngươi mà ngươi đều việc. Sau thường đến đó nhé.”
Lâm Chiêu Chiêu che miệng khẽ, lời nào cũng thuận theo, trong lòng thì thở dài: Thật phiền.
Cây trâm vốn là quà Bùi Thiệu tặng, đương nhiên chỉ một cái. Các nàng khen là khen lấy lệ, nàng cũng thuận miệng bịa một chuyện, cho qua.
Tiệc rượu nửa chừng, Trương Tuyết Dao bên nàng, khẽ hỏi:
“Một hai năm nay, chẳng thấy Bùi tướng quân tìm ngươi nữa?”
Lâm Chiêu Chiêu nhấm nháp miếng bánh ngọt, từ tốn đáp:
“Bây giờ khác xưa . Ở Thượng Kinh, nam nữ bảy tuổi phân lễ, như Lương Châu quê , dễ chịu hơn đôi chút. Ta năm mười một tuổi, còn thể chuyện với Bùi tướng quân vài câu, nay thì tiện nữa.”
Cô nương nào cũng ngày lớn lên, huống chi quân vụ bề bộn, việc thư từ qua cũng dần thưa.
Trương Tuyết Dao mỉm :
“Không ngờ tình nghĩa giữa cô nương và tướng quân nhạt đến .”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ đáp:
“Trên đời , vốn chẳng gì là vĩnh viễn, cũng chẳng điều gì là tuyệt đối.”
Chiều hôm , như thường lệ, nàng kiệu trở về phủ. Thân thể mỏi mệt, đầu óc uể oải, hai mắt díp mở nổi. Quy Nhạn xoa bóp cánh tay cho nàng, còn bao lâu, kiệu liền dừng .
Bên ngoài truyền tiếng kiệu phu quát hỏi:
“Các ngươi là ai, chặn đường gì?”
Lâm Chiêu Chiêu mở bừng mắt.
Quy Nhạn vén rèm lên ngoài, chỉ thấy trong con ngõ nhỏ phía ba gã đại hán, bộ dạng chẳng hề ý .
Một tên trong bọn xông lên đánh với kiệu phu. Thấy tình hình , Lâm Chiêu Chiêu vội kéo Quy Nhạn cùng nhảy khỏi kiệu, chạy ngược trong ngõ. Nào ngờ đầu hẻm thêm hai nữa bước , chặn mất đường lui.
Tên cầm đầu gằn:
“Chạy cũng vô ích, hôm nay các ngươi đừng mong rời bình yên.”
Lâm Chiêu Chiêu cắn chặt răng, cố sức lùi về phía .
Gã nhào tới túm lấy nàng, nàng cố tránh nhưng vẫn nắm trúng một vạt tay áo.
Bất chợt, một tiếng “vút” xé gió vang lên. Một mũi tên cắm xuyên bàn tay gã nọ, m.á.u tươi b.ắ.n . Tên đó gào lên thảm thiết, khuỵu xuống đất.
Lâm Chiêu Chiêu đầu , chỉ thấy một nam tử cao lớn, che kín mặt bằng khăn đen, vận áo hành, thẳng lặng lẽ như tùng.
Người hình cao dong dỏng, vai rộng eo thon, trong tay nắm một cây cung ngắn. Dáng vẻ tuy còn trẻ, song khí thế phát mang sát ý đằng đằng, từng cử động đều nặng mùi m.á.u chiến trường.
Bọn côn đồ vốn chỉ là phường du đãng đầu đường, gặp uy thế như thế, lập tức cứng đờ, ai dám động đậy.
Nam tử bước lên, giẫm thẳng lên bàn tay gã trúng tên. Gã đau đến tru tréo thôi. Người nghiêng đầu, giọng thản nhiên:
“Ta chờ các ngươi chạy, các ngươi chờ gì ?”
Bọn côn đồ cứng họng đáp nổi.
Hắn nhẹ, tự trả lời:
“A, chờ .”
Xuất chốn sa trường, tay chân cứng rắn, giống mấy kẻ chỉ vung d.a.o c.h.é.m bậy. Chẳng cần bao lâu, chế ngự cả bọn, đưa loan đao kề cổ một tên, lưỡi d.a.o lạnh lẽo rạch một vệt m.á.u mảnh.
Hắn hỏi:
“Nói, ai sai các ngươi đến?”
Gã mặt cắt còn giọt máu, cả run rẩy, thậm chí tiểu tiện quần, giọng run như sắp :
“Đại hiệp tha mạng! Là, là quản gia Trương gia thuê bọn !”
“Vì lý do gì?”
“Nếu Lâm Thượng vì đau lòng chuyện tang nữ mà điều bất trắc, thể ông vị trí , chính là Trương Thiên hộ.”
Lời lọt tai, khiến Lâm Chiêu Chiêu yên trong ngõ nhỏ, cả lạnh buốt, tựa như rơi hầm băng.
Nam tử thu đao, thêm một lời, lưng rời .
Lâm Chiêu Chiêu để Quy Nhạn và kiệu phu trông chừng bọn , bản vội đuổi theo nọ. Khi tới đầu ngõ vắng, nàng cất tiếng gọi khẽ, giọng nghẹn :
“Bùi Thiệu!”
Bùi Thiệu dừng bước, tháo mặt nạ xuống, xoay , đưa ngón tay đặt lên môi, khẽ:
"Suỵt."
Lâm Chiêu Chiêu nghiêng đầu:
"Làm gì thế?"
Bùi Thiệu liếc nàng:
"Chẳng nàng để khác quan hệ giữa hai ?"
Lâm Chiêu Chiêu bật , khiến vui, hừ một tiếng, định .
Nàng kéo tay , giãy , nàng nắm, lặp mấy , Bùi Thiệu cuối cùng cũng thôi giận, ngoan ngoãn để yên tay trong tay nàng.
Lâm Chiêu Chiêu khẽ giọng hỏi:
"Chuyện của Trương gia... sớm đoán ?"
Bùi Thiệu đáp:
"Có chút dấu vết, hôm nay mới rõ hẳn."
Tức là để mắt từ .
Lâm Chiêu Chiêu dịu dàng:
"Thôi , sai, giận nữa ?"
Bùi Thiệu dừng , dựa lưng tường, cúi đầu nàng:
"Ta cũng ."
Lâm Chiêu Chiêu , khỏi vui lòng — chịu nhận sai ư? kịp mừng, tiếp:
"Ta sai ở chỗ lời nàng, giấu quan hệ giữa hai . Nếu Trương gia rõ chuyện , tuyệt chẳng dám tay."
Nàng lặng lẽ , rút tay về:
"Vậy xem cha là gì? Bao năm nay ông liều phò tá triều đình, vất vả vững vị trí hôm nay. Một khi quan hệ giữa với , sẽ bảo cha bán con cầu vinh."
Bùi Thiệu chột :
"Ta nghĩ là bán con cầu vinh..."
Lâm Chiêu Chiêu cắn môi, giận trong lòng, thèm với nữa. Hắn thấy , giọng dịu :
"Vậy... theo nàng, ?"
Lâm Chiêu Chiêu “Ừ” một tiếng, gì nữa.
Ở Lương Châu hồ Thiên Nữ, chỉ độ xuân hạ mưa nhiều mới thấy phong cảnh hữu tình, bách tính thường nhân dịp mà mở hội vui chơi, mấy năm qua hiếm năm nào Bùi Thiệu rảnh, nên sớm đặt thuyền hoa, định bụng hôm sẽ đưa nàng du ngoạn.
Ngày , chờ lâu.
Thế nhưng, việc của Trương gia chỉ khiến cả kinh thành xôn xao, mà còn chạm đến chỗ của lão Quốc công gia. Vốn ghét loại chuyện tới tận xương, lão gia nổi giận, Trương gia xử phạt nặng, coi như lấy gương răn.
Lâm Thượng cũng vì chuyện đó mà liên lụy, nhưng cuối cùng nhờ cách xử trí thỏa, danh tiếng củng cố, trở nên nổi bật.
Các quan đồng liêu như ngửi thấy mùi mật, thi tìm đến Lâm phủ kết . Người tới bái phỏng bỗng dưng đông hẳn. Có cả kẻ nhắm đến Lâm Thượng – một vị tướng quân góa vợ – mối, rằng nhà nữ chủ, e khó lo chuyện cưới xin cho con gái.
Lâm Thượng chỉ đáp:
"Hài tử lớn , việc hôn sự về thể nhờ ngoại tổ lo liệu. Còn ... lòng vẫn tưởng niệm xưa, chẳng tái hôn."
Lâm Chiêu Chiêu cũng lấy phiền, chỉ là cha bận quân vụ, mỗi khi vắng nhà, nàng tiếp đãi .
Mấy hôm nay, các vị “tỷ ” tự xưng của nàng lượt kéo đến, tiếp một nhóm xong đến nhóm khác. Đến chiều hôm , tiễn xong vị khách cuối cùng, sắc trời, Lâm Chiêu Chiêu giật vỗ trán — hỏng , nàng quên mất Bùi Thiệu!
Vội vàng gọi Quy Nhạn chuẩn ngựa, Quy Nhạn ngẩng đầu trời, trong lòng thấp thỏm:
"Sáng nay mới đổ một trận mưa, trời giờ u ám, xem chừng sắp mưa to nữa. Cô nương kiệu thì hơn?"
Lâm Chiêu Chiêu lắc đầu:
"Không , nhanh. Ngươi mau dắt Mịch Ly của tới đây."
Quy Nhạn chẳng dám chậm trễ, vội vã chạy .
Vừa lên ngựa, Lâm Chiêu Chiêu cảm thấy tiết trời âm ẩm, tựa như mưa sắp đổ. Nhớ tới Bùi Thiệu chẳng rõ đợi bao lâu, trong lòng nàng chợt thắt . Quả nhiên, nửa đường thì mưa rơi. Đến chỗ hẹn, nàng trông thấy Bùi Thiệu đang co mái hiên nhỏ.
Mái hiên hẹp, hai chân dài của co , dáng lười biếng, nước mưa b.ắ.n lên ống tay áo, cũng chẳng buồn lau. Một tay nhổ cỏ, nhổ một cây, ném một cây.
Lâm Chiêu Chiêu xuống ngựa, gọi:
"Bùi Thiệu."
Hắn ngẩng đầu nàng.
Nàng vội chạy tới, tháo Mịch Ly xuống, run rẩy hất nước mưa, thở dốc:
"Ta... tới trễ."
Bùi Thiệu lời nào.
Nàng cũng xổm xuống, nhỏ:
"Trong nhà khách tới đông, mấy cô nương như Từ Ngọc cứ vây lấy , mãi mới thoát ."
Nói đoạn, nàng khẽ gọi:
"Bùi Thiệu..."
Chẳng nhắc thì thôi, nhắc tới càng khiến nổi giận, hừ một tiếng, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-49-hanh-phuc-duyen-thuo-thieu-thoi-ben-nhau-tron-kiep.html.]
"Trương Tuyết Dao, Từ Ngọc, Lý Tinh Nhi, Vương Tam Nương... ai cũng quan trọng hơn . Ta thì ? Không mặt, chỉ thể cùng."
Lâm Chiêu Chiêu nhẹ nhàng níu tay áo :
"Chuyện giao tế, cũng cách nào khác ..."
Bùi Thiệu giật tay áo về, giọng lạnh tanh:
"Giao tế? Bọn họ tìm nàng chỉ vì mưu lợi. Nàng quý hóa họ, coi như tri kỷ. Nếu thật sự thiếu bạn, giới thiệu cho mấy , nàng chịu ?"
Lâm Chiêu Chiêu trừng mắt , môi run run:
"Ý là chỉ nhờ mới bạn bè đúng ?"
Bùi Thiệu định , thôi.
Hắn hiểu , Lâm gia đến ngày nay khó nhọc nhường nào. Lâm Chiêu Chiêu siết tay, lạnh giọng:
" , giống . Chàng là thế tử từ khi mới sinh."
Bùi Thiệu trừng mắt:
"Lâm Chiêu Chiêu."
Nàng hít một , tiếp:
"Chàng từ khi sinh dành điều nhất, ai cũng nịnh nọt . Còn thì chật vật, tính toán. Chàng thấy đời quá nhẹ nhàng , Thế tử gia?"
Bùi Thiệu nắm chặt tay, gân xanh nổi nơi thái dương.
Một câu thương nàng, nàng trả mười phần cay đắng.
Mười mấy năm nhớ , đây vẫn là hai tranh cãi lớn nhất. Trời như chịu nổi, mưa đổ tầm tã. Bùi Thiệu đội mưa bỏ . Lâm Chiêu Chiêu đó sững sờ, thấy ở góc tường chiếc ô trúc cốt để .
"Đồ điên c.h.ế.t tiệt." Nàng cắn răng. "Ta cần ô của ."
Nàng nuốt nước mắt nóng hổi, chỗ Mịch Ly, dắt ngựa về. Mưa lạnh tràn cổ áo, như dập tắt nỗi ấm ức trong lòng.
lửa trong lòng tắt, ngược càng cháy lớn — nàng nhiễm phong hàn, trán nóng bừng, run lẩy bẩy, trốn trong chăn dậy nổi.
Lò thuốc sôi ùng ục, Quy Nhạn bưng bát thuốc đến dỗ:
"Cô nương, uống chút ."
Lâm Chiêu Chiêu uống, rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào:
"Cái thứ gì mà đắng quá trời đắng."
Nàng lắc đầu, lẩm bẩm:
"Bùi Thiệu, mang ... uống nữa..."
Thật khó mà hiểu .
Quy Nhạn giữa hai xảy chuyện gì, cớ giận đến mức . Cô nén nước mắt, khăn mát trán cho Lâm Chiêu Chiêu.
Qua nửa đêm, cơn sốt dần lui, Lâm Chiêu Chiêu mở mắt, ngơ ngẩn lên đỉnh màn, cất tiếng hỏi:
“Hắn... đến ?”
Quy Nhạn đành lòng nàng khó chịu, suýt chút dối rằng khi nàng mê man thì tới. nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu:
“Chưa thấy , cô nương .”
Lâm Chiêu Chiêu xoay nghiêng, lưng về phía cô. Đôi vai khẽ run.
Nàng cam lòng. Những lời hôm qua rõ ràng là để xả giận, cớ gì Bùi Thiệu chẳng thèm để ý tới? Chẳng tới tìm nàng lấy một ?
Chẳng lẽ... thực sự mặc kệ ?
Nàng cũng nữa.
Chập chờn , nàng mơ một giấc kỳ lạ, mơ hồ chẳng rõ đầu cuối, chỉ cảm thấy tim đập rối loạn, tỉnh dậy liền lên tìm Bùi Thiệu.
Quy Nhạn cuống quýt dìu nàng, nhẹ giọng khuyên can:
“Cô nương chờ thể khỏe hẳn , lúc chẳng chút nào .”
Lâm Chiêu Chiêu mặc y phục xong, yên lặng chốc lát, đợi vững mới đáp:
“Không , ngay bây giờ.”
Nàng tin Bùi Thiệu để ý tới nàng. Nàng tận mắt cho rõ.
Trước giờ đều là tìm nàng, đây là đầu tiên, nàng chủ động.
Nửa đêm canh ba, nàng kiệu, lặng lẽ vòng tới hậu viện phủ Tĩnh quốc công. Thân binh trông cửa quen Quy Nhạn, mở cửa cho hai .
Thấy sắc mặt Lâm Chiêu Chiêu kém, binh còn lo lắng hỏi một câu. Lâm Chiêu Chiêu chỉ lắc đầu, binh liền dẫn đường, :
“Thế tử gia đang chờ cô nương.”
Lâm Chiêu Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y Quy Nhạn. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ chờ đến xin ?
Thế nhưng... tới cửa , . Bởi vì nàng thật sự rõ với một .
Nàng đẩy cửa bước , kịp mở miệng, cơn giận trong lòng bỗng tan hết thảy — trong phòng mùi thuốc nồng nặc.
Lâm Chiêu Chiêu sững .
Bùi Thiệu sấp giường, lưng quấn vải trắng, m.á.u loang cả một mảng. Mặt tái nhợt, mày nhíu chặt, ngủ mà vẫn như chẳng yên.
Thân binh khẽ :
“Hôm qua Thế tử định ngoài thuê thuyền, Quốc công gia . Quốc công cho rằng ngài học đòi thói ăn chơi, liền đem phạt theo gia pháp, còn cấm túc trong phủ.”
Khó trách... thấy đến.
Lâm Chiêu Chiêu xuống chiếc ghế thấp bên giường. Vừa thấy xót, bật — hóa cả hai đều chịu khổ một lượt.
Nàng tháo giày, nhẹ nhàng trèo lên giường, tránh chỗ vết thương, xuống bên cạnh.
Bất chợt, Bùi Thiệu mở mắt. Trong mắt còn vương chút mơ hồ, thấy rõ bên cạnh, giọng khàn khàn:
“A Mộ?”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ “ừ”.
Bùi Thiệu cử động một chút, kéo động vết thương, khẽ rên, nhỏ giọng hỏi:
“Nàng đến giảng hòa với …Ta suy nghĩ , thấy rằng tất cả là do tự chuốc lấy thôi.”
Thấy còn như thế, sống mũi Lâm Chiêu Chiêu chợt cay. Giọng nàng khàn khàn:
“Không tự nghĩ bậy. Ta... là vì mà tới.”
Lời dứt, mắt Bùi Thiệu sáng lên.
Nàng nắm lấy tay , mắt cụp xuống, khẽ :
“Bùi Thiệu, hôm qua , chỉ là giận mà thôi…”
Bùi Thiệu nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt , khẽ :
"Ta , kỳ thật nên mấy lời đó."
Hắn cúi đầu, nhẹ hôn lên ngón tay nàng:
"A Mộ, chỉ mong, nàng thể dành cho một chút thời gian."
Lâm Chiêu Chiêu nghiêng đầu hỏi :
"Chỉ một chút thôi ?"
Bùi Thiệu thuận miệng đáp:
"Thật thì, là bộ thời gian."
là lòng tham của nam nhân, bao giờ thấy đủ.
Còn kịp nghĩ cho rõ, Bùi Thiệu kéo nàng , nâng lên ôm lòng. Hắn mặc áo, cánh tay trần áp sát nàng, nóng đến mức nàng khẽ rùng .
Bùi Thiệu hôn lên má nàng, thở nóng rực, lồng n.g.ự.c nàng đập thình thịch. Gương mặt nàng đỏ bừng:
"Chàng còn đang thương..."
Hắn khựng , đưa tay sờ lên mặt nàng, híp mắt hỏi nhỏ:
"Bị nhiễm lạnh ?"
Lâm Chiêu Chiêu chỉ nghiêng mắt sang bên, lời nào.
Bùi Thiệu kéo chăn, phủ lên cả hai :
"Đã bệnh , còn chạy ngoài gì?"
Lâm Chiêu Chiêu tựa đầu lên vai , giọng nhỏ nhẹ:
"Ta tới, thương."
Bùi Thiệu khẽ, lồng n.g.ự.c rung lên. Hắn đưa tay vuốt tóc nàng, với tay lấy một chiếc hộp nhỏ giấu bên gối, đưa nàng.
Lâm Chiêu Chiêu mở xem, bên trong là một cây trâm ngọc hình bươm bướm, khảm đá xanh, chế tác vô cùng tinh xảo.
Hắn chỉ lên trâm, :
"Trâm đặc biệt, hạt ngọc thể xoay, cánh bướm mở là d.a.o nhỏ, mặt thể dùng lưỡi lê, mang theo phòng ."
Lâm Chiêu Chiêu đặt tay lên tay , lắc đầu:
"Ta cần."
Bùi Thiệu nàng, hiểu rõ.
Nàng ngẩng đầu, chủ động hôn nhẹ lên môi , :
"Lúc gặp nạn, nào cũng là đến kịp. Có , cần trâm nữa."
Lời dứt, Bùi Thiệu cúi đầu, đáp bằng một nụ hôn.
Năm đó tuổi còn trẻ, từng nghĩ đôi bên thật lòng thì sẽ chẳng bao giờ rời xa. cuối cùng, trời đất xoay vần, họ vẫn xa ba năm.
Mười mấy năm , giờ phút , nàng cây trâm ngọc, thấy cán khắc mấy chữ nhỏ:
[Thái Xương năm ba mươi ba – mang .]
Nhìn hàng chữ , Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở dài.
A Nhuyễn tựa lòng mẫu , líu lo:
"Mẫu , là phụ vẫn đem trâm tặng cho nha!"
Lâm Chiêu Chiêu sang cô bé, hiểu ý, thì A Nhuyễn bật :
"Phụ chính là trâm ngọc hồ điệp của mẫu đó! Có phụ , mẫu còn cần gì trâm nữa!"
Lâm Chiêu Chiêu , nhịn bật .
Chạng vạng, Bùi Thiệu trở về, dắt theo Thạch Đầu. Cậu nhóc thở phì phò bậc thềm, hai tay nắm chặt, khi thì đ.ấ.m chân, khi thì đ.ấ.m lưng.
A Nhuyễn bên khanh khách:
"Ca ca, giống ông lão lắm đó!"
Bùi Thiệu đưa chân đá nhẹ lưng con trai:
"Giả bộ đấy. Lần dẫn leo núi Thái Sơn luôn."
Thạch Đầu ngẩng đầu cha, nuốt nước bọt, một lời. Trong bụng thầm nghĩ: Cha ruột thật khó đối phó.
Đêm , đợi hai đứa nhỏ ngủ yên, Lâm Chiêu Chiêu phòng dòm ngó một lượt, đắp chăn cho bọn trẻ, mới khẽ khàng lui . Bước chân nàng chuyển hướng, về phía suối nước nóng vườn.
Bùi Thiệu đang ngâm bên bờ, Hồ Thiên phía giúp xoa lưng.
Lâm Chiêu Chiêu tới, đưa tay nhận lấy khăn trong tay Hồ Thiên. Hồ Thiên hiểu ý, nhẹ bước lui ngoài.
Nàng cẩn thận lau lưng cho .
Lực tay khác với thường ngày, Bùi Thiệu thấy đoán , đầu , bắt gặp nàng thì bật :
"Rốt cuộc cũng chịu tới ."
Trước đó, mấy dụ dỗ thế nào, nàng cũng chịu ngâm chung, nào cũng mệt đến ngủ gật trong nước, khiến một lẻ loi.
Lâm Chiêu Chiêu nhẹ tay chạm lưng , mặt da trơn bóng, chẳng thấy bao vết sẹo. Chợt nhớ, nàng từng ngưỡng mộ thể lưu sẹo, nay mới hiểu, câu " lưu " , là ý như .
Chỉ là, khi , nàng chẳng gì.
Bùi Thiệu thấy nàng yên lặng, liền hỏi:
"Sao ?"
Lâm Chiêu Chiêu đáp khẽ:
"Thiếp xem qua hộp trong thư phòng của ."
"À, là mấy thứ đó ?" – Bùi Thiệu , xoay kéo nàng trong suối. Quần áo nàng ướt đẫm, nhưng cũng giãy dụa, chỉ giận dỗi:
"Làm cái gì thế..."
Hắn cúi đầu hôn nàng, nhỏ:
"Xem thì thấy mất vui ?"
Lâm Chiêu Chiêu đặt tay lên n.g.ự.c :
"Cũng hẳn là buồn, chỉ là... ngẩn ."
Bùi Thiệu ôm nàng tựa vách đá, bảo:
"Chuyện cũ thì đáng quý, nhưng đừng nên vướng bận mãi. Dù gì... tương lai của chúng , cần nghi ngờ gì nữa."
Câu , thật giống cách nghĩ của Bùi Thiệu xưa nay.
Lâm Chiêu Chiêu đẩy một chút, bỗng hỏi:
"Nếu năm Thái Xương bốn mươi, tới tìm , chúng ... sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ ?"
Nếu , bọn họ sẽ chỉ như dưng lướt qua đời .
Quần áo nàng ướt sũng, dán sát lấy , đường nét thanh tú, bóng dáng mờ mờ ánh nước, khiến động tâm. Bùi Thiệu kéo vạt áo nàng , ôm lấy eo, khẽ :
"Nàng nhớ vì lão Thái quân Dương gia nàng quan hệ với phủ Tĩnh quốc công ?"
Lâm Chiêu Chiêu thoáng ngờ ngợ, lẩm bẩm:
"Từ phủ Thiếu khanh Đới đại nhân... Đợi , Đới Lan Nguyên là của ? Là bày kế?"
Bùi Thiệu khẽ mũi:
"Hừ."
Lâm Chiêu Chiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y :
"Vậy chắc chắn Dương Tiêu sẽ dính líu vụ án?"
Bùi Thiệu ngậm lấy ngón tay nàng, nhả từng chữ:
"Bởi vì quá hiếu kỳ. Dù chuyện Đông cung mưu nghịch, cũng còn Tây cung, Nam cung, Bắc cung... Cơ hội sẽ luôn ."
Chỉ cần lý do, sẽ để nàng rời xa nữa.
Lâm Chiêu Chiêu hít sâu một — thì chuyện tưởng là trùng hợp, đều trong sắp đặt lâu của .
Bùi Thiệu nàng, mắt cong cong như :
"Đêm xuân quý giá, đừng nhắc chuyện nữa. Còn chuyện quan trọng hơn."
Lâm Chiêu Chiêu còn hỏi tiếp:
"Chờ , để giải thích ... A..."
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Đêm , nước mịt mờ, lời trọn, hoà tan trong làn nước ấm.
Về nhớ , mới điều may mắn nhất trong kiếp , chính là gặp hiểu lòng, giữ một đoạn tình, thể đến trọn đời.
=====Lời kết từ tác giả:
Tới đây là kết, sẽ tiếp nữa.
Thừa Thu Ba cũng như Kiến Xuân Sắc, đều là những câu chuyện riêng, mỗi nhân vật một phận , một nẻo đời. Sắp tới định sang truyện khác. Tập truyện cổ ngôn , thật lòng mà , vui, cũng ơn chư vị cùng đồng hành.
Có duyên, ắt sẽ gặp ~~~