Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 9: Thượng Nguyên - Tốt hơn chưa?
Cập nhật lúc: 2025-07-18 01:42:40
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba chữ , trong khung cảnh , khiến Lâm Chiêu Chiêu thoáng ngẩn . Giống như gợi một khoảnh khắc của năm , đúng ngày , giờ .
Bùi Thiệu dường như cũng nghĩ đến điều đó. Hắn thu tay về, xuống bên cạnh, giơ tay vén tấm rèm xe màu xanh nhạt lên.
Ánh trăng rằm chiếu trong xe, hắt lên khuôn mặt nam nhân, lộ rõ nét thanh tú. thần sắc trông căng thẳng, nhắm mắt , như đang buồn bực điều gì đó.
Một lát , khẽ :
“Chỉ là lúc đó tình hình gấp gáp.”
Lâm Chiêu Chiêu ngoài cửa sổ, bình thản đáp:
“Không .”
Trăng năm nay tròn, từ xa như mẻ một góc, giống món đồ hỏng tay nghề.
Trời đêm Thượng Kinh sáng rực, đèn đuốc dày đặc, lầu gác nối , trang hoàng lộng lẫy. Còn trời đêm Tây Bắc đơn sơ, rộng lớn và yên tĩnh.
Cũng dịp Thượng Nguyên năm , Lâm Chiêu Chiêu mới mười một tuổi.
Không nhớ rõ là trong phủ nhà ai mở tiệc, chỉ hôm nhiều tiểu nữ hài tụ tập, lớn nhất mười hai tuổi, nhỏ nhất bảy - tám, đều ăn mặc đẽ, đầu chải búi, cài trâm hoa, còn đội mũ thêu lụa đỏ. Tiếng của các cô nhóc vang vọng một góc sân.
Lâm Chiêu Chiêu mấy gần, nhưng áo quần cũ kỹ, liền chùn bước.
Nàng vẫn chơi bời ngoài đường, cha bận suốt, chẳng ai để ý. Ở quê Lương Châu, trẻ con cũng đều sống như .
Cuối cùng nàng lấy hết can đảm, bước đến :
“Ta cũng chơi cùng.”
Cả đám ngừng , mấy cô nhóc liếc . Cô nhóc lớn nhất, chừng mười hai tuổi, đảo mắt một vòng gật đầu:
“Được thôi.”
Lâm Chiêu Chiêu mừng rỡ. Cô nhóc kéo mấy khác thành một vòng tròn, gì đó, ai nấy đều bật , đồng ý cho nàng nhập bọn.
Cô nhóc :
“Chơi trò bịt mắt bắt , ngươi quỷ nhé. Ngươi khăn tay đấy?”
Lâm Chiêu Chiêu ngượng ngùng cúi đầu, đáp.
Một cô nhóc khác đưa cho nàng một chiếc khăn tay trắng:
“Cái cũ , cần nữa.”
Các cô nhóc dùng khăn tay bịt mắt Lâm Chiêu Chiêu, dắt nàng đến giữa vườn, bảo:
“Đếm tới hai mươi tìm bọn nha.”
Nói xong, họ rúc rích bỏ chạy.
Lâm Chiêu Chiêu cẩn thận đếm xong, sờ tìm, nhưng thấy ai. Đến khi vấp ngã vì đá tảng, đau điếng, nàng kéo khăn xuống thì phát hiện xung quanh trống trơn.
Nàng lừa .
Tức giận, nàng khắp hậu viên tìm, cuối cùng cũng thấy bọn họ. Họ đang đùa, còn bàn tán:
“Nhìn cô kìa, ăn mặc quê mùa mà cũng dám xin chơi chung, như ăn mày .”
“Từ Ngọc, tiếc khăn tay của quá!”
“Khăn tay là do cô trộm chứ ai cho !”
Có chỉ tay la lên:
“Cô tới !”
Đám bé gái phá lên:
“Ăn mày còn trộm khăn tay kìa!”
Tiếng lấn át lời giải thích của Lâm Chiêu Chiêu. Mặt nàng đỏ ửng, gì nhưng thành, chỉ đầu bỏ chạy.
Tìm đến góc khuất ai thấy, nàng ném khăn tay xuống đất, giẫm mạnh mấy cái, xuống .
Một lát , lấy mũi giày chạm nhẹ nàng. Lâm Chiêu Chiêu ngước mắt, thấy Bùi Thiệu đang khoanh tay đó, cúi đầu :
“Lâm Triều, ngươi đấy ?”
Nàng và Bùi Thiệu từng gặp vài , tranh cãi vài câu, thắng thua rõ. Bùi Thiệu từng thấy nàng , mà như đứa trẻ con thế , trông thật lạ.
Lâm Chiêu Chiêu tức tối, bật dậy, nhổ một cái áo cẩm y của Bùi Thiệu, đầu bỏ chạy. nhanh hơn, kéo vạt áo nàng :
“Chạy cái gì!”
Lâm Chiêu Chiêu trừng mắt , định hung dữ một chút, ai ngờ nước mũi chảy xuống nàng trông thật buồn .
Bùi Thiệu cố nín nhịn. Hắn cảm thấy nếu giờ , chắc nàng sẽ thèm mặt nữa.
Hắn hỏi mấy câu, Lâm Chiêu Chiêu đáp, chỉ xuống ôm mặt . Hắn từng thấy đứa nhỏ nào cứng đầu như .
Hắn cúi xuống, nhặt chiếc khăn tay đất lên. Đó là khăn tay kiểu con gái. Lại nhớ lúc tới, loáng thoáng tiếng giễu cợt.
Gộp hai chuyện , đoán phần nào.
Hắn xuống :
“Không , việc gì .”
Nghe , Lâm Chiêu Chiêu càng to hơn:
“Ta luôn một , bọn họ thèm chơi với , còn trêu chọc !”
Bùi Thiệu im lặng một lúc :
“Ngươi cũng con nít, đừng dây mấy trò con gái. Là nam, thì học hành hoặc trận.”
Lâm Chiêu Chiêu ngơ ngác, nhận Bùi Thiệu vẫn tưởng là con trai, tức quá to hơn.
Bùi Thiệu vò đầu, kéo nàng dậy:
“Đi, ca ca đưa ngươi đòi công bằng.”
Đám bé gái đang chơi dây. Nhìn thấy Thế tử nhà Tĩnh Quốc công dẫn theo cô bé ăn mặc nhếch nhác tới, tất cả ngừng , chằm chằm.
Ai cũng từng danh Thế tử. Mà khi thấy thật, càng kinh ngạc – dáng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, khí chất.
nét mặt nghiêm , ném khăn tay xuống đất:
“Khăn tay là của ai?”
Câu lạnh lùng, ánh mắt sắc bén khiến các cô bé sợ hãi. Có định bỏ chạy, nhưng Bùi Thiệu hừ lạnh một tiếng, ai nấy đều im bặt.
Cô bé mười hai tuổi run run :
“Thế tử gia... chuyện gì ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-9-thuong-nguyen-tot-hon-chua.html.]
Bùi Thiệu híp mắt, rành rọt:
“Trên khăn tay chứng cứ thông đồng với địch. Là của ai?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Đám trẻ còn bán tín bán nghi. Hắn thêm:
“Nếu , tất cả sẽ bắt. Cha các ngươi cũng thoát.”
Lời dứt, một cô bé sợ quá hét lên:
“Là Từ Ngọc! Khăn tay của Từ Ngọc!”
Nghe , mấy bé còn cũng phụ họa theo:
“ đó, Từ Ngọc cho cô !”
“Không ngờ cô phản quốc, cả nhà cô tiêu !”
Từ Ngọc hoảng loạn, rưng rưng nước mắt:
“Không ! Ta gì cả!”
Bùi Thiệu lạnh giọng hỏi:
“Còn ai nữa?”
Một bé hỏi:
“Còn... còn ai cơ?”
Hắn nhếch môi:
“Trên khăn tay ghi tên hai .”
Nghe , cả đám bắt đầu hoảng. Có đẩy bạn bên cạnh:
“Có ? Cậu với Từ Ngọc nhất mà!”
Người phản bác:
“Không! Là Trương Tuyết Dao, cô chữ, nhất định là cô !”
Trương Tuyết Dao vội :
“Ta ! Mọi đừng đoán mò!”
Dù Tuyết Dao còn giữ bình tĩnh, nhưng những bé gái khác thì . Bùi Thiệu mỉm , nhẹ nhàng:
“Ai chỉ đúng , sẽ tha. Không thì tất cả ngục.”
Nghe , đám trẻ vỡ trận.
“Chu Lôi, ?”
“Không, là Trương Tuyết Dao!”
“Ta nghĩ là Lý Tiêu!”
Lý Tiêu sụp đổ, bật :
“Các đừng bậy, gì cả! Ta về nhà, gặp cha !”
Tiếng vang lên khắp sân.
Giữa lúc đó, Bùi Thiệu ho nhẹ, nở nụ :
“Chơi vui ?”
Tất cả im bặt, hiểu chuyện gì đang xảy .
Hắn dùng mũi chân khều chiếc khăn tay mặt , để ai nấy đều thấy rõ: khăn một chữ nào, càng gì gọi là “thông địch”.
Trương Tuyết Dao hiểu ngay, lớn:
“Là giả!”
Bùi Thiệu lạnh:
“Lúc các ngươi bày trò hãm hại khác thì thấy vui vẻ lắm ? Giờ chơi , còn cảm thấy thú vị ?”
Mấy cô gái đều im bặt, mặt ai cũng lộ rõ sự khó coi. chuyện dừng ở đó.
Từ Ngọc nhịn nữa, uất ức bật :
“Các ngươi còn thông địch, ai bênh vực !”
Đám thiếu nữ , hổ đến mức ai dám ngẩng mặt. Ánh mắt chạm liền lập tức , dám đối diện. Niềm tin giữa họ còn.
Bùi Thiệu vẫn tiếp tục :
“Từ Ngọc, Trương Tuyết Dao đúng ...”
Từ Ngọc vẫn đang , Trương Tuyết Dao mặt trắng bệch. Bùi Thiệu nheo mắt, lạnh:
“Xin Lâm Triều , nếu ...”
Hắn còn hết câu, Lâm Chiêu Chiêu kéo nhẹ tay áo . Bùi Thiệu sang , nàng khẽ lắc đầu bỏ . Thấy , Bùi Thiệu cũng gì thêm, lẳng lặng theo .
Hắn :
“Ta giúp ngươi xả giận , vẫn thấy vui ?”
Thật thì Lâm Chiêu Chiêu bớt giận. cảm giác hả hê ban đầu, nàng cảm thấy gì đó vô vị. Nghĩ nghĩ , nàng thấy nếu mấy cô nhóc chế giễu , thì cũng sẽ sang trêu chọc khác. Mà nếu nàng ở cùng bọn họ, thì khi một ngày nào đó, chính nàng cũng sẽ hùa theo mà điều tương tự với khác.
Chẳng qua cũng chỉ là tính cách bài xích ngoài của một nhóm mà thôi.
Lâm Chiêu Chiêu lẩm bẩm:
“Thật ... ở một cũng tệ.”
Nghe nàng câu hợp tuổi chút nào, Bùi Thiệu bật . Thiếu niên kéo tay nàng, :
“Đi, ngoài chơi.”
Tiết Thượng Nguyên, ngoài phố biểu diễn xiếc, ảo thuật thu hút ít tiếng vỗ tay khen ngợi. Hàng quán tấp nập, bán rong rao hàng ngớt, mùi bánh nướng, hoành thánh lan tỏa trong khí. Người qua đông vui, náo nhiệt.
Bùi Thiệu dẫn nàng len lỏi qua từng con hẻm nhỏ, xem xiếc, ăn vặt, dạo phố.
Đêm đó, trăng tròn như viên kẹo mạch nha lấp lánh. Lâm Chiêu Chiêu chỉ thôi mà nuốt nước miếng ba .
Bùi Thiệu , mua hai cây kẹo mạch nha. Một cây đưa cho nàng, một cây ăn. Vừa ăn nhăn mặt vì ngọt quá, khiến Lâm Chiêu Chiêu ngả nghiêng.
Cuối cùng, Bùi Thiệu khẽ vỗ nhẹ đầu nàng.
Lâm Chiêu Chiêu đang mút kẹo, ngẩng đầu lên, thấy Bùi Thiệu đang , lông mày rậm, trong mắt lấp lánh ánh đèn, khóe môi mỉm – còn ngọt hơn cả cây kẹo mạch nha tay nàng.
Chỉ hỏi:
“Tốt hơn ?”