Dọn sạch kho của kẻ thù, nằm ngửa thắng lớn trên đường lưu đày - Chương 2: --- Ngươi có biết "Tương tư" của Vương Duy không?

Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:54:00
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/12DXIUXDF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhìn Cố phủ cùng phụ tử Mộc Khánh Minh dẫn , ngục, Hồng Đậu thành giấy: "Tiểu thư, thế đây, chúng thể trơ mắt lão gia và công tử chịu khổ ."

 

Mộc Nhiễm Thanh cuối cùng cũng thế nào là " bằng nước", Hồng Đậu đường ngừng, nước mắt rơi như mưa.

 

Khiến nàng sinh một chút ảo giác, Hồng Đậu mới là con gái của phụ , bởi vì nàng rơi một giọt nước mắt nào.

 

Mộc Nhiễm Thanh đầu Hồng Đậu một cách nghiêm túc: "Hồng Đậu, ngươi bài 'Tương tư' của Vương Duy ?"

 

"A?" Hồng Đậu sững sờ, quên cả : "Vương Duy là ai , tiểu thư tìm khác thích ?"

 

"Không , chỉ là hỏi thôi."

 

"Oa ~"

 

Hồng Đậu : "Tiểu thư, giờ còn tâm trạng đùa, , buồn quá, lão gia và công tử họ bây giờ thế nào . Tiểu thư, chúng nghĩ cách cứu họ ."

 

Mộc Nhiễm Thanh đỡ trán, nha đầu quả nhiên là bằng nước, vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng: "Ngươi đừng nữa, ngày mai họ sẽ lưu đày , chúng mau về thu dọn đồ đạc, chuẩn thôi."

Mèo con Kute

 

"Không cứu lão gia và công tử ?"

 

"Ngươi quá coi trọng tiểu thư nhà ngươi ."

 

Mộc Nhiễm Thanh kéo Hồng Đậu đang sụt sịt về nhà, nàng là một tiểu bá tánh thì thể gì, Cố đại nhân đắc tội Hoàng đế, e rằng triều đình ai dám giúp đỡ đỡ .

 

Làm nàng thể yên tâm để lão phụ và đại ca lưu đày, nhất định âm thầm theo dõi, âm thầm chăm sóc một chút. Còn về Cố phủ, lão phu nhân và Cố phu nhân đều đối xử với nguyên chủ, cũng sẽ giúp đỡ âm thầm một ít .

 

Hồng Đậu nghẹn ngào : "Cũng thể mang theo đồ đạc , e là mang cũng quan sai lấy mất, bạc thì càng thể, những quan sai đó đều là kẻ tham lam, thể công khai cướp bóc."

 

"Tuyệt đối thể đưa cho bọn họ, chúng sẽ theo cùng."

 

"A?" Hồng Đậu lập tức ngừng : "Tiểu thư, lão gia và công tử hãy ở kinh thành, chạy lung tung."

 

"Ta thể trơ mắt họ chịu khổ, còn thì thoải mái sống ở kinh thành, chẳng là đồ bạch nhãn lang ."

 

Mộc Nhiễm Thanh với Hồng Đậu: "Nếu ngươi chịu khổ, thì cứ ở kinh thành trông nhà, đợi đến khi chúng trở về cũng thể ăn một bữa cơm nóng."

 

Hồng Đậu còn to hơn : "Tiểu thư, thể bỏ Hồng Đậu mà một , Hồng Đậu sống là của tiểu thư, c.h.ế.t là quỷ của tiểu thư, tiểu thư , Hồng Đậu sẽ đó."

 

Nói xong, nàng đáng thương hề hề nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Mộc Nhiễm Thanh.

 

Vẫn là một nha đầu trung thành, Mộc Nhiễm Thanh vòng tay qua vai Hồng Đậu: "Đã , thì bổn tiểu thư sẽ dẫn ngươi cùng."

 

Lại đưa tay lau nước mắt cho nàng: "Đi thôi, về nhà lấy bạc mua sắm lớn."

 

Hồng Đậu tiểu thư nỡ lão gia và công tử chịu khổ, càng nỡ Cố tam công tử chịu khổ. Cố tam công tử lưu đày, tiểu thư thể ở yên trong kinh thành .

 

Ai da, hy vọng Cố tam công tử thể thấy tấm chân tình của tiểu thư, thể cùng tiểu thư ở bên .

 

Mộc Nhiễm Thanh lấy ngân phiếu đưa cho lão Vương giữ cửa, sai lão đ.á.n.h xe ngựa phố. Dựa theo kích cỡ của lão phụ và đại ca nhà , nàng mua mấy đôi giày rơm. Suy nghĩ một lát, nàng mua thêm cho mỗi Cố gia hai đôi.

 

Gió thu se lạnh, áo bông của Cố gia đều lột sạch, còn cách nào, Mộc Nhiễm Thanh đành mua cho họ áo bông quần bông bằng vải thô thông thường, mỗi hai bộ y phục vải thô.

 

Lại đến cửa hàng bán đồ mưa mua ô dù, hơn chục chiếc nón lá và áo tơi, còn mua cả bạt che mưa, dây thừng.

 

Mua gạo, bột, dầu, mua một chiếc bếp lò từ vại gốm dùng thuyền đ.á.n.h cá.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/don-sach-kho-cua-ke-thu-nam-ngua-thang-lon-tren-duong-luu-day/chuong-2-nguoi-co-biet-tuong-tu-cua-vuong-duy-khong.html.]

Đó là một cái vại gốm, khoét một chỗ để đốt củi xung quanh, đối diện khoét một lỗ ống khói, đặt nồi lên thể nấu ăn.

 

Nồi niêu bát đũa mua đầy đủ, mua thêm gia vị, e là đến lúc đó đột nhiên xuất hiện những thứ sẽ Hồng Đậu sợ hãi.

 

Trên đường lưu đày thể bổ sung vật tư, đến khi kịp bổ sung thì sẽ lấy từ gian, tạm thời cứ mua từng , đồ đạc quá nhiều sẽ tăng gánh nặng cho ngựa.

 

Cuối cùng, nàng đến tiệm t.h.u.ố.c mua ít t.h.u.ố.c trị ngoại thương, t.h.u.ố.c cảm hàn và t.h.u.ố.c trị tiêu chảy, chuẩn lo hãi.

 

Trên đường về, ngang qua một quán , Mộc Nhiễm Thanh bảo lão Vương đ.á.n.h xe về , còn thì dẫn Hồng Đậu quán , xuống sảnh lớn, gọi một ấm ngon và một đĩa điểm tâm.

 

Trong quán , đang lớn tiếng bàn tán chuyện nhà họ Cố.

 

“Nghe , Lương Phi và Lục Công chúa Hoàng thượng đ.á.n.h lãnh cung, bắt các nàng ăn chay niệm Phật, cho phép bất kỳ ai đến thăm.”

 

Lương Phi Cố Liên Vận là trưởng tỷ của Cố Lạc Cẩm, trưởng nữ của Cố Bang Ngạn, mười sáu tuổi nhập cung phi, khi sinh Lục Công chúa thì thăng lên Lương Phi, một trong Tứ Phi.

 

“Người nhà họ Cố đều đại lao , Lương Phi thể liên lụy, đ.á.n.h lãnh cung là điều tất yếu.”

 

“Cố Bang Ngạn nhất thời hồ đồ , mà dám cãi cọ với Hoàng thượng triều đình, nếu Hoàng thượng lòng rộng lượng, nhà họ Cố của bao nhiêu cái đầu cho mà chém.”

 

“Hoàng thượng quả thực khoan hồng đại lượng, nể tình Cố Bang Ngạn và hai nhi tử những năm qua công, miễn cho họ mực hình, đeo gông cùm khi lưu đày.”

 

“Nơi lưu đày cách kinh thành một ngàn tám trăm dặm, là U Châu Xích Địa, nơi đó thời tiết hàn lạnh, gió cát lớn, là hàng xóm với những kẻ man di ở thảo nguyên.

 

Ở đó phân bố lớn nhỏ các bộ lạc, những kẻ man di thường xuyên quấy nhiễu biên giới, đốt g.i.ế.c cướp bóc vô cùng tàn ác, chiến tranh ngừng, thì e là chẳng mấy sống sót trở về .”

 

Nghe đến đây, Hồng Đậu sợ đến run cầm cập, nghẹn ngào nước mắt chực trào khỏi khóe mi, “Tiểu thư, bây giờ, bây giờ?”

 

Mộc Nhiễm Thanh vỗ vỗ tay Hồng Đậu an ủi nàng, “Không , .”

 

Phụ và đại ca của nàng xuất từ giới thảo dã, lưu đày đối với họ mà thành vấn đề, vấn đề là nhà họ Cố. Văn nhân vốn yếu ớt, thêm đó là nữ quyến và trẻ nhỏ, liệu thể đến U Châu hoang dã còn chắc.

 

Hồng Đậu nắm chặt nắm tay, một hồi giằng co tư tưởng, nàng hạ quyết tâm , “Tiểu thư, nếu thực sự , chúng cướp ngục .”

 

Mộc Nhiễm Thanh cánh tay gầy guộc, chân nhỏ bé của Hồng Đậu, là một cô gái yếu ớt, còn đòi cướp ngục, chẳng khác nào tìm c.h.ế.t.

 

Mộc Nhiễm Thanh búng trán nàng một cái, “Nghĩ vớ vẩn gì đấy, ăn xong chúng về nhà.”

 

Nàng quý trọng mạng sống, hiện giờ trong nhà chỉ còn già, yếu, phụ nữ và trẻ em, một bà v.ú già nấu ăn trong bếp, phía một quản gia họ Vương, nàng sẽ đời nào dẫn họ chịu c.h.ế.t.

 

Bây giờ tình hình nhà họ Cố, Hoàng thượng đối với họ cũng xem như nhân từ, cần chịu mực hình, lưu đày đeo gông cùm. Như , phụ và đại ca của nàng cũng cần chịu tội theo.

 

Rời khỏi quán , Mộc Nhiễm Thanh thầm nghĩ, Hoàng đế chỉ đ.á.n.h Lương Phi lãnh cung mà giáng chức vị, đối với nhà họ Cố đến mức tàn nhẫn như , chẳng lẽ là , nhà họ Cố còn cơ hội xoay chuyển tình thế?

 

Bây giờ lúc nghĩ những chuyện , Mộc Nhiễm Thanh vội vã về nhà, sắp xếp chuyện trong nhà, để ngày mai thể cùng đoàn lưu đày lên đường.

 

Khu vườn hai dãy nhà họ Mộc sửa sang khá tinh xảo.

 

Mộc Nhiễm Thanh giao phó chuyện trong nhà cho lão Vương đầu và Tang ma ma, mỗi một trăm lượng ngân phiếu, “Vương thúc, ma ma, ngôi nhà xin giao cho hai .”

 

Hai thể nhận ngân phiếu, liền trả .

 

Lão Vương đầu mắt đỏ hoe , “Tiểu thư, chuyến U Châu xa xôi, tiểu thư hãy mang thêm chút bạc, đường sẽ cần dùng đến.”

 

Hai còn lấy cả tiền tiết kiệm của định dúi cho Mộc Nhiễm Thanh, Mộc Nhiễm Thanh thể nhận bạc của họ, nàng kiên quyết dúi ngân phiếu tay họ, “Đây là chi phí sinh hoạt một năm, hy vọng một năm , chúng trở về .”

 

 

Loading...