Tôi không biết ông nội đã "an ủi" mẹ thế nào, chỉ biết sáng sớm hôm sau, mẹ lại ngoan ngoãn đến lạ.
Cứ thế lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác.
Cho đến cách đây không lâu, khi thư báo bố sắp về nước gửi về nhà, bệnh điên của mẹ bỗng dưng khỏi hẳn, cả người bà tươi tắn hẳn lên.
Bà chờ tròn một tháng, người bố trong bộ Âu phục kiểu Tây mới thong dong trở về.
Mẹ chờ đợi vị cứu tinh của mình, nhưng lại không thay đổi được số phận.
Tối hôm đó sau bữa tối, ông nội vẫn dẫn mẹ vào phòng ngủ của ông — ngay trước mặt bố, tôi và đám người hầu.
Đêm hôm đó, người mẹ bất lực đã từng cầu xin bố giúp đỡ.
Nhưng sự lạnh lùng của bố đã dập tắt hy vọng sống của bà.
Cứ thế, bà vội vã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Lúc này, Phó Chấn Quốc cho sửa sang lại vườn tược, chẳng qua là muốn chôn vùi t.h.i t.h.ể mẹ ngay tại chỗ.
Họ muốn che đậy cái c.h.ế.t của mẹ.
Làm sao tôi có thể để họ đạt được mục đích?
Tôi lợi dụng lúc mọi người đang bận rộn, lén chỉ Lý Hiểu lẻn ra ngoài báo cảnh sát.
Lý Hiểu là con trai của gia đinh, bằng tuổi tôi, ra vào tự do nên không ai để ý.
Tôi thấp thỏm lo âu đợi mãi ở nhà.
Gần tối, cảnh sát thật sự đã đến, thậm chí còn là một Cục trưởng.
Lý Hiểu bị trói quặt tay ra sau, dẫn đến trước mặt bố Phó Oánh.
Bố niềm nở bắt tay Cục trưởng: "Đứa bé này thiếu dạy dỗ, báo tin giả làm phiền Cục trưởng Tôn rồi."
Lý Hiểu giãy giụa mấy cái, bất phục la lên:
"Cháu không báo tin giả! Thiếu phu nhân nhà cháu c.h.ế.t thật rồi! Cháu tận mắt nhìn thấy!"
"Chán sống rồi à!"
Phó Oánh nhấc chân đá Lý Hiểu một cái, rồi lại lấy từ túi trong bộ Âu phục ra một xấp tiền giấy dày cộm.
Cục trưởng Tôn nhận lấy, cười tít mắt.
"Dễ nói, dễ nói thôi, thiếu gia Phó, sau này có việc gì khó khăn, cứ việc lên tiếng."
Một cảnh sát viên trẻ tuổi bỗng nhiên chen lời: "Báo cáo cấp trên, tôi phát hiện gần hồ bơi kia có vài dấu vết khả nghi, liệu có thể cho tôi điều tra thêm không ạ?"
"Đầu óc cậu có vấn đề à!" Cục trưởng Tôn đập mạnh vào đầu viên cảnh sát một cái, "Không nhìn xem đây là trang viên của nhà ai sao, muốn điều tra là điều tra được à?"
Tôi trốn sau tấm rèm châu, chứng kiến toàn bộ quá trình quan chức cấu kết với giới kinh doanh này, và cũng ghi nhớ gương mặt của người cảnh sát viên trẻ tuổi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dong-toc-ac-quy/chuong-2.html.]
Khi họ sắp lên xe cảnh sát, tôi từ trong nhà chạy ra, tươi cười dúi kẹo vào tay Cục trưởng Tôn:
"Chú ơi, chú ngầu quá, đây là sô-cô-la bố con mang về từ Pháp, chú ăn thử đi ạ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Phó Oánh tán thưởng xoa đầu tôi, Cục trưởng Tôn vui vẻ nhận kẹo.
Viên cảnh sát trẻ nhìn tôi chằm chằm mấy giây, rồi kéo phắt tôi lại gần, nghiêm nghị hỏi:
"Cháu là cháu gái nhà họ Phó đúng không? Rốt cuộc mẹ cháu có xảy ra chuyện gì không?"
Mắt anh ấy sáng lên đáng sợ.
Tôi nhoẻn miệng cười với anh ấy: "Chú ơi, ăn kẹo đi."
Tiễn những người ở Cục Cảnh sát đi, bố bắt đầu tra hỏi Lý Hiểu:
"Nói đi, ai bảo mày làm thế?"
Lý Hiểu nghiến răng nói: "Không ai chỉ thị cả."
Bố phẩy tay, đám gia đinh liền lôi Lý Hiểu đi ra sân ngoài.
Ngay sau đó, tiếng đánh đập trộn lẫn tiếng Lý Hiểu gào khóc vang lên trong sân.
Tôi từ nhỏ đã được nuôi ở Phó Viên, không có bạn bè, chỉ có Lý Hiểu bằng tuổi là chịu chơi cùng tôi.
Tôi khóc lóc cầu xin bố đừng đánh cậu ấy, nhưng bố lạnh lùng đẩy tôi ra.
Tôi chạy ào vào sân, cố dùng thân hình nhỏ bé của mình che chắn cho Lý Hiểu, nhưng bị Trần Thu Hoa mạnh mẽ bế vào nhà.
Một đứa bé chưa đầy bảy tuổi, cứ thế bị đánh c.h.ế.t một cách tàn nhẫn.
Hai sinh mệnh tươi trẻ, nói mất là mất.
Chỉ vì họ xuất thân thấp kém, mà tính mạng rẻ mạt như cỏ rác.
Nỗi oán hận này đè nặng lồng n.g.ự.c tôi, đủ khiến một đứa trẻ nghẹt thở, cũng đủ khiến một đứa trẻ trưởng thành trong khoảnh khắc.
Hồ bơi đã bị lấp bằng.
Trong trang viên trồng rất nhiều hoa tươi đang nở rộ.
Phó Viên rộng cả trăm mẫu, đẹp hơn lúc mẹ còn sống.
Sau khi Lý Hiểu bị đánh c.h.ế.t ngay trước mặt mọi người, không còn người hầu nào dám nhắc đến chuyện của mẹ nữa.
Mẹ cứ như chưa từng đến thế giới này vậy, biến mất không một tiếng động, sạch sẽ không còn dấu vết.
Thoáng cái đã sáu năm trôi qua.
Tôi học cách che giấu thù hận, cũng học được đạo lý sinh tồn trong nhà họ Phó.
Vào một ngày tôi mười hai tuổi, tôi một mình ngồi xổm trong vườn hoa, tỉ mẩn ngắm nhìn những bông cúc trắng mà mẹ yêu thích nhất khi còn sống.
Bỗng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Thu Hoa và bố.