"Tam thiếu gia, em theo anh đã mười năm rồi, rốt cuộc khi nào anh mới cho em một danh phận chứ?"
Mười năm rồi ư?
Hóa ra, ngay từ trước khi mẹ qua đời, đã có người thèm khát vị trí tam thiếu phu nhân nhà họ Phó rồi.
Bố nhéo mạnh vào m.ô.n.g Trần Thu Hoa một cái: "Tối nay cho em nhé, được không?"
Cảnh này khiến tôi cay mắt.
Xem ra, mặt người dạ thú là tuyệt kỹ gia truyền của đàn ông nhà họ Phó.
Không lâu sau đó, tôi quả nhiên có mẹ kế mới.
Trần Thu Hoa một bước đổi đời, trở thành chủ nhân, vẻ đắc ý hiện rõ mồn một trên mặt.
Ngay cả thái độ nói chuyện với tôi cũng không còn hiền dịu, kiên nhẫn như trước.
Bà ta nóng lòng chiếm đoạt hết nữ trang, trang sức của mẹ, còn lén mặc trộm quần áo của mẹ, cố nhét thân hình thô kệch vào những chiếc sườn xám bó sát.
Chiếc sườn xám bị căng rách, thế là bà ta tức giận xé nát cả tủ sườn xám.
Tôi vừa vặn nhìn thấy cảnh đó, hận không thể xé nát cả bà ta.
Nhưng ngay trước khi bà ta kịp phát hiện, tôi lập tức kìm nén lòng hận, vòng tay ôm lấy eo thô của Trần Thu Hoa như hồi còn bé.
"Bụng dì Trần nhiều thịt ghê, mềm mềm thích thật, không như mẹ con c.h.ế.t sớm, gầy tong teo, gió thổi cái là run."
Trần Thu Hoa nghe xong, đột ngột đẩy tôi ra, khoác chiếc áo rộng thùng thình của bà ta vào, hậm hực bỏ đi.
Đến bữa tối, tôi cố tình gắp miếng thịt kho tàu đầy mỡ vào bát Trần Thu Hoa.
"Mẹ kế, món này ngon lắm."
Trần Thu Hoa nuốt nước bọt: "Tôi không ăn."
Bố liếc bà ta một cái: "Không có khẩu vị à?"
Tôi nói lớn, cười: "Mẹ kế hôm nay làm rách sườn xám của mẹ, m.ô.n.g còn lòi ra ngoài, mẹ kế chắc chắn là vì chuyện này nên mới không ăn thịt, ha ha!"
Bố lườm tôi một cái: "Con gái con nứa sao lại ăn nói bạt mạng vậy?"
Ông nội vội vàng chống lưng cho tôi: "Trẻ con đang lớn ăn nói thẳng thắn, chấp làm gì."
Tôi tinh nghịch lè lưỡi.
Nhưng lời tôi vừa nói ra, mọi người đều vô thức liếc nhìn Trần Thu Hoa... và mớ mỡ thừa ở eo bà ta.
Gương mặt vốn chẳng đủ trắng trẻo của Trần Thu Hoa càng lúc càng đen lại, nhưng vì nể mặt Phó Chấn Quốc nên bà ta không dám nổi khùng với tôi.
Tôi thấy bộ dạng ấm ức của bà ta thì càng thêm ngon miệng, còn không quên cười duyên lấy lòng ông nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dong-toc-ac-quy/chuong-3.html.]
"Ông nội, ông ăn rau đi ạ."
Phó Chấn Quốc vừa vui, liền uống thêm mấy chén rượu.
Lúc dìu ông về phòng nghỉ ngơi, ông bỗng nhiên kéo tay tôi lại.
Nhìn chằm chằm vào mặt tôi, miệng lẩm bẩm: "Yên Vân..."
Người tôi cứng đờ lại.
Yên Vân, bao nhiêu năm nay đã trở thành từ cấm ở Phó Viên.
Nếu không phải Phó Chấn Quốc đột ngột nhắc đến, e rằng mọi người sắp quên mất, đây là khuê danh của mẹ tôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Ông nội, cháu là Phó Hân đây ạ, cháu gái ngoan của ông đây."
Phó Chấn Quốc hồi lại tinh thần: "Hân nhi lớn thật rồi, ông nội già rồi, mắt mờ cả đi rồi."
Tôi ngây ngô cười, thản nhiên rút tay về.
Về phòng mình, tôi lấy ra tấm ảnh cũ giấu trong ngăn bí mật của tủ quần áo.
Trên tấm ảnh đã ngả màu, người phụ nữ trẻ đang bế đứa bé trong tã lót, mỉm cười bình yên và hạnh phúc nhìn về phía ống kính.
Đó là ảnh lúc tôi đầy tháng, cũng là tấm ảnh duy nhất của tôi với mẹ.
Lúc ấy, mẹ vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc giả tạo, nụ cười trong trẻo không vương chút bụi trần.
Trần Thu Hoa từng kể với tôi một vài chuyện cũ của mẹ.
Mẹ lúc nhỏ bị suy dinh dưỡng, thể chất yếu ớt, sinh tôi thì khó sinh, băng huyết suýt mất mạng.
Do suy nhược sau sinh, bà gần như không có sữa.
Trong khi tôi lại là một đứa bé ham b.ú sữa đặc biệt, thường mút đến mức mẹ bị tróc da, m.á.u chảy không ngừng mà vẫn không chịu nhả ra.
Mẹ vì không muốn tôi bị đói, đã chọn lọc kỹ lưỡng từ một trăm nhũ mẫu, cuối cùng chọn Trần Thu Hoa.
Trần Thu Hoa kể với tôi những chuyện này, vốn là để tự khen mình.
Nhưng thứ tôi để tâm, lại là lúc mẹ sinh tôi có khó nhọc không, khi tôi b.ú làm rách da có đau không.
Dòng suy nghĩ kéo về.
Ánh mắt tôi chầm chậm dịch chuyển từ tấm ảnh sang chiếc gương trang điểm.
Tôi vậy mà không hề nhận ra, thực ra mình càng lúc càng giống mẹ.
Nhìn khuôn mặt mới chỉ mười hai tuổi nhưng lại quá đỗi xinh đẹp trong gương.
Nghĩ đến dáng vẻ ông nội kéo tôi lại, gọi "Yên Vân".
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra rồi, những năm ba đi du học, ông nội mỗi đêm đã làm gì mẹ.