Nếu thời gian thể ngược , cô thật sự về buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của Cố Hoành. Quay về khoảnh khắc với cô rằng: “Tránh xa một chút, hứng thú với cô.”
Khi đó cô nhất định sẽ tránh thật xa. Nhất định sẽ tiến gần lấy nửa phân. Nhất định sẽ yêu và yêu đến như thế…
Không mất bao lâu cô mới bình tĩnh . Hứa Thanh Vi kiệt sức, cứ thế trượt dọc theo bức tường, phịch xuống đất.
Cố Hoành ngoài. Cô một hồi lâu ở trong nhà tắm lạnh lẽo, cơ thể dần hồi phục. Lúc cô mới vặn vòi hoa sen, để nước ấm xối cơ thể lạnh ngắt của .
Quần áo cô ướt nhẹp, thể mặc nữa. Cô đành lấy khăn tắm quấn quanh , đó run rẩy gỡ chiếc máy ghi hình cỡ nhỏ dính trong ống tay áo . Cô siết chặt chiếc máy trong tay, đây là thứ mà cô liều mạng mới đổi lấy .
Hứa Thanh Vi khỏi phòng tắm thì Cố Hoành cho đưa quần áo mới lên. Anh ăn mặc chỉnh tề trở , trông vô cùng trai, nho nhã khiến cô càng thêm cay đắng.
Cô bước , thấy bàn là một xấp tiền dày cộp thì bỗng khựng bước, ánh mắt trở nên bàng hoàng.
Cố Hoành bên cửa sổ . Đôi mắt tối đen của chăm chăm Hứa Thanh Vi theo hướng cô đang . Anh nhếch miệng nhưng nụ thật lạnh lùng.
Anh im vài giây cất bước về phía bàn . Những ngón tay dài đẽ của cầm lấy xấp tiền. Anh về phía Hứa Thanh Vi, bằng giọng lạnh như băng: “Không cô cần tiền ?”
Tay giơ cao. Xấp tiền trong tay bay lả tả mặt cô. Hứa Thanh Vi trân trân, hàng lông mi cong cong khẽ run lên.
Cho tới khi tờ tiền cuối cùng chạm đất thì Cố Hoành bèn đút tay túi, hất cằm cô với vẻ trịch thượng và nhả từng từ: “Hứa Thanh Vi. cảnh cáo cô cuối, hãy tuân thủ quy tắc của trò chơi, nếu như cô dám vượt giới hạn thì đừng trách khách sáo!”
Hứa Thanh Vi giống như thấy lời . Cô xuống từng tờ tiền màu đỏ đất, bất ngờ tới mức bật .
Cô chậm rãi xuống, nhặt từng tờ tiền lên. Dù tay cô đang run vô cùng nhưng cô vẫn kiên trì nhặt cho bằng hết.
Năm trăm tờ một trăm tệ. Năm mươi nghìn tệ.
Hứa Thanh Vi quỳ đất, siết chặt xấp tiền trong tay giống như đang cầm một hòn đá. Cô bật nhưng nước mắt thì rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-83.html.]
Cô nhanh chóng hít thật sâu, lau nước mắt và dậy.
Cô cố gắng kiềm chế ném xấp tiền khuôn mặt đáng ghét của . Cô chỉ nhếch miệng, nở nụ và với Cố Hoành: “Cố tổng đúng là Cố tổng, thật hào phóng!”
Cô dừng , chăm chăm và cũng đáp từng từ: “Trả nổi tiền thì đều là ông lớn. Chào mừng , chào mừng tới!”
Cố Hoành trợn tròn mắt cô. Anh tức tới mức bật và gật đầu: “Được lắm!”
Anh sải bước cửa, đóng rầm và rời . Hứa Thanh Vi cũng run b.ắ.n cùng với tiếng đóng cửa cho tới khi tiếng bước chân dần rời xa. Lúc bộ sức lực mà cô cố gắng tạo rút sạch.
Cô mềm nhũn khuỵu xuống. Cầm xấp tiền trong tay chiếc máy ghi hình bên tay , cô bật . Nụ vang lên bên cạnh những giọt nước mắt rơi lã chã.
Nhìn mà xem…
Tin tức mà cô liều mạng mới cũng bằng tiền mà Cố Hoành lấy để lăng mạ cô. Thật nực …
Điện thoại của Hứa Thanh Vi đập hỏng, quần áo cũng thể mặc nữa. Cô cũng tiếp tục ở căn phòng và cũng thể về nhà trong bộ dạng nên cuối cùng cô đành gọi điện thoại bàn đặt trong phòng cho Tiêu Thuần.
May mà Tiêu Thuần là một con cú đêm. Lúc cô vẫn đang quẩy trong quán bar. Sau khi máy, cô bèn lái xe với tốc độ nhanh nhất tới nơi.
Khi Tiêu Thuần tới xách theo một bộ quần áo mới cho cô. Nhìn thấy Hứa Thanh Vi tái mét thì cô gái kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt: “Thanh Vi…Cậu… ăn tẩn ? Tên khốn nào dám động thế? Để lột da chúng nó!”
Lúc Hứa Thanh Vi tâm trạng cũng như sức lực kể cho cô . Thanh Vi chỉ lắc đầu, mệt mỏi : “Sau sẽ cho ? Mình mệt quá, thể đưa về chung cư ?”
Thấy cô thì Tiêu Thuần bèn nuốt những lời định trong bụng: “Được, để đưa về .”
Hứa Thanh Vi cho Tiêu Thuần đưa lên tầng. Tiêu Thuần chỉ theo bóng lưng cô dần biến mất trong tòa nhà. Tầm một phút , đèn tầng sáu bật sáng.
Cô dựa xe, ngước và nhớ khoảnh khắc lúc Hứa Thanh Vi bước lên xe với đôi mắt hoang mang, thất thần, tuyệt vọng…Đó là một Hứa Thanh Vi vô cùng xa lạ.