Dù Một Người Cũng Đừng Mong Được Trọng Sinh - Chương 145: Biên kịch Tác giả: Hoa Mao Bạch

Cập nhật lúc: 2025-12-18 09:18:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoạt động khi ngủ phong phú như , Cố Thanh Hoan ngủ cũng ngon.

 

Không bài tập về nhà đúng là hạnh phúc, sáng hôm lúc thức dậy, Cố Thanh Hoan cảm thấy tinh thần sảng khoái gấp bội.

 

Hai ngày cuối tuần, tiết mục vẫn chụp như thường, nhưng học sinh tự quyết định đến . Nếu học sinh đến, đó sẽ là sân khấu riêng của các nghệ sĩ.

 

Đương nhiên, Cố Thanh Hoan thể bỏ lỡ cơ hội xem kịch thế !

 

Cô dậy muộn hơn ngày thường nửa tiếng, mua bánh kẹp thịt thăn và sữa đậu nành bữa sáng, thong thả xe buýt đến trường.

 

Trong nhóm chat của lớp vài đến, đang tám chuyện.

 

Tần Việt: 【 Không khí buổi sáng đúng là trong lành thật. 】

 

Triển Xuất Trần: 【 Cậu hắt xì một cái rõ to . 】

 

Tạ Hương Tuyết: 【 Tớ kịp chụp [hình ảnh] 】

 

Tần Việt: 【 Thu hồi! Xóa ngay! 】

 

Giang Sở Sở: 【 Đã lưu, gửi cho tớ, gửi cho . 】

 

Tần Việt: 【 Giang Sở Sở!!! 】

 

Cố Thanh Hoan nuốt miếng bánh kẹp thịt thăn cuối cùng, gõ bàn phím điện thoại: 【 Các đang ở đấy? 】

 

Triển Xuất Trần: 【 Tớ với Tần Việt đang ở sân bóng rổ luyện bóng, gần phòng tập của tổ Diệp Duy Dư lắm. Bốn cô bạn vũ công ồn ào nhốn nháo, bọn tớ ở bên cũng thấy. 】

 

Tạ Hương Tuyết: 【 Tớ ở phòng tập cùng tầng, trường học cho phép học sinh tự do đăng ký phòng tập, hôm qua tớ cố ý nhờ tiền bối trong câu lạc bộ đặt giúp một phòng. 】

 

Giang Sở Sở: 【 Tớ đang ở ngay trong phòng tập, rèn luyện ý chí chữ đây. 】

 

Mọi sôi nổi bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với Giang Sở Sở.

 

Cố Thanh Hoan đến cổng trường, liền gửi tin nhắn cho Nhạc Dực: 【 Em đến cổng trường ! 】

 

Nhạc Dực vài phút mới trả lời: 【 Anh và tác giả kịch bản đang ở quảng trường phía tòa nhà hành chính, đang thảo luận về việc biểu diễn, em qua đây . 】

 

Tác giả kịch bản đến ? Cố Thanh Hoan tò mò, quăng túi xách lưng, một tay vòng giữ chặt, cất bước chạy về phía quảng trường.

 

Lúc cô hớn hở chạy đến quảng trường, thấy PD, nhiếp ảnh gia, Nhạc Dực, và... Hả?

 

Cố Thanh Hoan chậm bước chân , kinh ngạc nam sinh đang cùng Nhạc Dực: “Văn Dã?”

 

Văn Dã vốn đang căng thẳng, Cố Thanh Hoan gọi tên , lập tức thả lỏng, mặt cũng nở nụ : “Cậu còn nhớ tớ .”

 

“Đương nhiên là nhớ,” Cố Thanh Hoan gật đầu, “Cậu là tác giả? Kịch bản ?”

 

“Nói đúng hơn, đây là tác phẩm chung của tớ và .” Văn Dã trả lời, “Mẹ tớ dàn ý, tớ phụ trách chi tiết hóa. Vì hôm qua phần chỉnh sửa đều do tớ phụ trách, nên khi Nhạc Dực đề nghị tác giả đảm nhận vai trò biên kịch để chỉ đạo biểu diễn, tớ bảo tớ đến.”

 

Cố Thanh Hoan nghiêm túc Văn Dã, Văn Dã hiện tại trông khác hẳn so với hai cô gặp đây.

 

Nếu Văn Dã đây trông như một con nhím xù lông, trầm mặc nhưng mang theo chút hung hăng, thì bây giờ khí chất của bình thản và định hơn nhiều.

 

Nhạc Dực tò mò hỏi: “Hai đứa quen ?”

 

“Có một chút trùng hợp thôi ạ.” Cố Thanh Hoan trả lời, nội dung cụ thể liên quan đến chuyện riêng tư của Văn Dã, nếu chủ động nhắc, Cố Thanh Hoan sẽ mở miệng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/du-mot-nguoi-cung-dung-mong-duoc-trong-sinh/chuong-145-bien-kich-tac-gia-hoa-mao-bach.html.]

Văn Dã tỏ thản nhiên: “Trước đây cảnh nhà tớ lắm, tình cờ gặp Cố Thanh Hoan, cho tớ một vài lời khuyên.”

 

“Có giúp ?” Cố Thanh Hoan hỏi.

 

“Ừm,” Văn Dã gật đầu dứt khoát, “Chị Lưu cung cấp camera giám sát trong tiệm bằng chứng, khách hàng trong tiệm còn chỉ tớ cách liên hệ với các khách hàng cũ ở quán ăn sáng của tớ. Có nhiều còn nhớ chuyện lúc , họ chủ động cung cấp bản tường trình, còn cùng tớ đến tòa án.”

 

“Tô Lẫm và cũng cung cấp biên nhận báo cảnh sát lúc đó và giấy cam đoan mà Trương Quang Tông để thoát tội. Tổng hợp , tòa án nhận định Trương Quang Tông khả năng cao sẽ tiếp tục gây tổn hại cho tớ, nên lệnh bảo vệ phê duyệt thuận lợi.”

 

“Gã Trương Quang Tông đó vốn dĩ là kẻ bắt nạt kẻ yếu, đặc biệt là gã bây giờ ở trong tù, gã sợ cũng tống , nên trốn xa .”

 

Nhạc Dực thấy sự việc vẻ nghiêm trọng, bèn nhỏ giọng trao đổi vài câu với PD, đảm bảo rằng những đoạn đó sẽ phát sóng.

 

Cố Thanh Hoan cũng mừng cho Văn Dã: “Vậy bây giờ sống thế nào?”

 

Nụ mặt Văn Dã rạng rỡ hơn: “Sau khi lệnh bảo vệ, cô chủ nhiệm phụ nữ ở khu phố đến thăm tớ. Cô tay nghề của tớ , nên mời tớ đến khu phố ẩm thực ở chợ đêm đang xây dựng để cố vấn.”

 

“Tay tớ tuy thương, nhưng chủ yếu là thể việc trong thời gian dài, chứ chỉ đạo trong thời gian ngắn thì vấn đề gì. Rất nhiều tiểu thương ở đó còn trả thêm tiền cho tớ, nhờ tớ định kỳ nghiên cứu món mới.”

 

“Làm một tháng như , một chủ quán là hot tiktoker đề nghị tớ thể truyền thông, thế là tớ liền cùng tớ thử, học phim, biên tập, đăng video ngắn.”

 

“Sau khi nhiều fan, liền các nhãn hàng tìm đến hợp tác. Có một công ty trình độ biên tập của tớ tồi, hỏi tớ hứng thú nhận việc , thế là tớ tiếp xúc với mảng kịch ngắn.”

 

Cố Thanh Hoan đến đây, đại khái đoán bước tiếp theo của : “Sau đó phát hiện kịch ngắn cũng kiếm tiền, nên bắt đầu thử kịch bản?”

 

Nói đến đây, Văn Dã ngượng ngùng: “Thật tớ mấy chủ đề chạy theo thị trường, chỉ nhanh chóng kiếm tiền. Kịch bản nếu để tớ tự lên ý tưởng, tuyệt đối sẽ các chọn.”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

“Lúc thảo luận hôm qua, am hiểu kịch bản mà, chứng tỏ cũng dụng tâm , thế là đủ còn gì?” Cố Thanh Hoan , “Phần tập luyện tiếp theo chúng cùng hợp tác nhé!”

 

Văn Dã “Ừm” một tiếng: “Tớ sẽ cố gắng.”

 

Thấy hai thảo luận hòa hợp như , Nhạc Dực cũng vui mừng. Đang nghĩ bụng chắc sắp tới thể để Cố Thanh Hoan và Văn Dã tự thảo luận cách diễn, thì thấy Cố Thanh Hoan đầu sang.

 

“Nộp biểu mẫu đăng ký ? Xin đạo cụ ? Trang phục còn gửi?” Cố Thanh Hoan ném liền ba câu hỏi.

 

Biểu cảm của Nhạc Dực cứng đờ, bất giác rụt cổ : “Biểu mẫu nộp , đạo cụ đang chốt danh sách, trang phục đang đợi bên cung cấp catalogue điện tử.”

 

Cố Thanh Hoan lộ vẻ mặt “chỉ tiếc rèn sắt thành thép”: “Nhanh lên chứ!”

 

Nhạc Dực: Em là huấn luyện viên quân sự đấy ?

 

Cố Thanh Hoan cũng lý, Nhạc Dực đành ngoan ngoãn kết nối công việc.

 

Văn Dã thấy camera chĩa về phía , bèn lặng lẽ hỏi Cố Thanh Hoan: “Cậu vẫn đang Tô Lẫm dạy kèm ?”

 

Cố Thanh Hoan gật đầu: “Vẫn đang học, chẳng qua tuần tiết mục nên tạm dừng.”

 

Văn Dã do dự một chút, mới hỏi: “Cái đó, tối qua tớ cũng xem tiết mục , tớ còn thấy mạng mắng , bây giờ thế nào ?”

 

Cố Thanh Hoan Văn Dã một lúc, nghiêm túc : “Đầu tiên, những mắng tối qua về cơ bản dừng , chính Lâu Tranh lên tiếng, sẽ ảnh hưởng gì lớn. Theo tớ , để bụng mấy chuyện .”

 

Cô chú ý thấy, khi cô , Văn Dã thở phào nhẹ nhõm rõ rệt, hiển nhiên là thật sự lo lắng cho Tô Lẫm.

 

“Tiếp theo,” Cố Thanh Hoan bổ sung, “Tớ , tại tự hỏi ?”

 

Từ đầu gặp mặt, Cố Thanh Hoan cảm nhận , Văn Dã hẳn là thích Tô Lẫm, chỉ là tình cảm của quá bồng bột, quá tự cho là đúng.

 

Bây giờ Văn Dã tuy đổi, nhưng vẫn tỏ sợ sệt.

 

Văn Dã sững , một lúc lâu mới chua xót : “Tớ và chênh lệch quá lớn, về gia đình, mà là chính bản tớ, với .”

Loading...