Dù Một Người Cũng Đừng Mong Được Trọng Sinh - Chương 30: Màn Khoe Của

Cập nhật lúc: 2025-11-06 23:58:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Giang Sở Sở tiếc nuối xong, thấy Ngu Hân liền vội vàng giải thích: “Hân Bảo, tớ ý nhé.”

 

“Tớ hiểu mà.” Ngu Hân bình tĩnh. Cô đúng là nhà yêu thương, thứ tình thấy mà chạm tới .

 

, cô sẽ để bạn bè sỉ nhục.

 

Cố Thanh Hoan phản kích vấn đề gì, đó đều là họ tự chuốc lấy.

 

Bất kể là Cố Thanh Hoan Giang Sở Sở, đều luôn nghĩ cho cô, đương nhiên cô sẽ vì chuyện mà hiểu lầm họ, cho rằng họ ghét bỏ .

 

Ba đến phòng ăn, mà thẳng lên phòng của Giang Sở Sở.

 

Nói là phòng, chứ thật cả một tầng lầu đều là của cô . Cố Thanh Hoan mà hoa cả mắt, cuối cùng thẳng cẳng sô pha: “Cuối cùng tớ cũng hiểu cảm giác của Lưu bà ngoại khi bước Đại Quan Viên .”

 

Giang Sở Sở cũng khoanh chân sô pha: “Hai uống gì? Đợi lát mang lên cùng bánh sốt tương luôn.”

 

“Sữa đậu nành, đường.” Cố Thanh Hoan giơ tay.

 

“Tớ ăn sáng ở nhà , cho tớ một ly nước lọc là .” Ngu Hân cũng từ từ xuống.

 

“Lấy cho loại nước sủi bọt nhé? Vị đào, uống lạnh nhiệt độ thường?” Giang Sở Sở lập tức .

 

“Nhiệt độ thường là .” Lòng Ngu Hân chút ấm áp, cô chỉ vô tình nhắc một câu, mà Giang Sở Sở vẫn còn nhớ.

 

Giang Sở Sở thì gọi sữa tươi. Rất nhanh, bánh sốt tương và đồ uống mang lên.

 

Cũng chú Lưu xử lý thế nào, bánh sốt tương hâm nóng hề khô cứng, lớp vỏ ngoài vẫn giòn như mới lò, phần ruột bên trong dẻo.

 

Nĩa, đũa và bao tay dùng một đều đủ. Cố Thanh Hoan đeo thẳng bao tay , cầm bánh lên gặm. Sáng nay cô cũng coi như hoạt động hết công suất, sớm đói meo.

 

Giang Sở Sở vốn định dùng đũa, thấy Cố Thanh Hoan , nghĩ một lát cũng đổi sang bao tay.

 

Hai họ ăn ngon lành, Ngu Hân hiếm khi cũng thấy thèm, đang định uống ngụm nước cho qua, Cố Thanh Hoan đưa một miếng bánh đến bên miệng cô. Giang Sở Sở thấy, cũng nhanh chóng đeo bao tay, đưa cho Ngu Hân.

 

“Ăn ! Dù cũng ăn hết!” Cố Thanh Hoan uống một ngụm sữa đậu nành, “Ăn cơm với đám nhà thì tâm trạng, Hân Bảo, chúng cùng ăn!”

 

Giang Sở Sở ợ một cái: “Ngon thì ngon thật, nhưng ăn nhiều ngấy.”

 

“Tớ bình thường chỉ mua 3-5 đồng thôi, ai mà ăn hết cả cái bánh chứ.” Cố Thanh Hoan phàn nàn.

 

Ngu Hân hai họ đùa, tâm trạng thả lỏng.

 

Đến nhà bạn chơi, cần nghĩ đến đám nhà phiền phức nữa. Ít nhất cô cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn .

 

Ăn uống no nê, Cố Thanh Hoan bẹp sô pha định “ thẳng”, thì Giang Sở Sở kéo dậy hỏi chi tiết màn vả mặt.

 

Cô ngượng ngùng chịu , nhưng khổ nỗi bên cạnh còn Ngu Hân! Cô kể chi tiết đến mức Cố Thanh Hoan chỉ tìm cái lỗ mà chui xuống.

 

Giang Sở Sở mà vẫn thỏa mãn, còn định thuyết phục Cố Thanh Hoan nhớ livestream. Cố Thanh Hoan vội ngắt lời: “Vẫn là nên chuyện lấp l.i.ế.m cú lừa lúc nãy .”

 

“Lừa gì?” Giang Sở Sở phản ứng , “Cậu chuyện tớ bộ sản phẩm mới và hàng thiết kế riêng á?”

 

“Ừm, cũng bắt mua hết thật, chỉ là lỡ ai hỏi chuyện , đường mà trả lời.” Cố Thanh Hoan .

 

Giang Sở Sở xoa cằm: “Tớ hiểu , ý là, nếu khác hỏi tớ từng với mấy lời đó , tớ .”

 

, thương hiệu nhất định là cái , thể lấy lý do tớ nhớ nhầm để giải thích, nhưng chuyện nhất định là thật.” Cố Thanh Hoan gật đầu.

 

“Cậu còn nhớ cái logo đó trông như thế nào ?” Giang Sở Sở hỏi.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

“Hình như là mấy chữ cái kết hợp thành hoa văn.” Cố Thanh Hoan nhớ , ngón tay vẽ vẽ trong trung.

 

Ngu Hân tìm kiếm thương hiệu đó, đưa điện thoại đến mặt hai : “Là cái .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/du-mot-nguoi-cung-dung-mong-duoc-trong-sinh/chuong-30-man-khoe-cua.html.]

 

Cố Thanh Hoan liếc : “ , chính là nó! Hân Bảo trí nhớ thật!”

 

“Ngu Viện thích trang sức hiệu , đây cũng nhắc mấy , nên tớ nhớ.” Ngu Hân mức giá hiển thị màn hình.

 

Cô tùy tiện nhấn một cái là năm con , cũng cái vòng cổ hôm nay giá bao nhiêu.

 

“À, cái .” Giang Sở Sở hiển nhiên cũng thương hiệu .

 

vỗ vỗ vai Cố Thanh Hoan: “Cái miệng của á, cứ như khai quang .”

 

“Hả?” Cố Thanh Hoan còn kịp phản ứng, Giang Sở Sở nắm lấy tay cô và Ngu Hân, kéo hai chạy đến phòng chuyên để trang sức phụ kiện.

 

Đẩy cửa , Giang Sở Sở buông tay, xoay đối mặt với hai , kiêu ngạo chỉ một đống túi lớn túi nhỏ trong góc phòng: “Đấy.”

 

Cố Thanh Hoan cái logo quen thuộc đống túi, dám tin: “Cậu thật ?”

 

Giang Sở Sở nhún vai: “Mẹ tớ là một trong những cổ đông của công ty của hãng , nhưng là cổ đông ẩn danh, nên nhiều .”

 

Cố Thanh Hoan quyết định bỏ qua những danh từ hiểu: “Cho nên đây là phúc lợi cho cổ đông công ty? Thật sự hàng thiết kế riêng cho ?”

 

“Hàng thiết kế riêng cho cá nhân tớ thì , nhưng quà tặng dành riêng cho cổ đông.” Giang Sở Sở lục lọi trong đống túi, tìm một cái hộp nhỏ còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay.

 

Ngu Hân cũng tò mò ghé xem. Chỉ riêng cái hộp trông tinh xảo hơn cái hộp vòng cổ cô thấy lúc sáng, logo dập chìm mà là dùng chỉ thêu lên, các góc cạnh cũng xử lý hoa văn.

 

Hộp đựng một mặt dây chuyền, đá quý màu đỏ tạo hình thành một đóa hoa lập thể, ánh nắng khúc xạ ánh hồng lãng mạn say đắm, như ly rượu vang đỏ đang sóng sánh, sống động như thật.

 

“Đẹp quá.” Ngu Hân thật lòng khen ngợi. So với cái vòng cổ lúc , mặt dây chuyền hơn nhiều.

 

Cố Thanh Hoan cũng đồng tình “Đẹp”, đó liền kéo Ngu Hân, tìm món quà nhà họ Ngu chuẩn .

 

Lúc nãy cô chỉ thấy cái hộp, bên trong là gì, may mà Ngu Hân thấy qua, nên nhanh tìm chiếc vòng cổ.

 

Lên website chính thức tra một lúc, Cố Thanh Hoan xác định giá của chiếc vòng: “Chín vạn sáu!” Cô trợn tròn mắt, “Sao mà đắt thế!”

 

“Thương hiệu nó thế.” Giang Sở Sở đến mí mắt cũng thèm nháy.

 

Cố Thanh Hoan chấn động xong, hưng phấn lên: “Kiếm hời quá! Đến lúc đó tiền đưa cho Hân Bảo…”

 

Ngu Hân vội ngắt lời cô: “Khoan , là cho mà.”

 

“Tớ cần, tiền của nhà thì nên cho dùng.” Cố Thanh Hoan xua xua tay, “Đương nhiên, tầng 3 nhà ăn vẫn , nhưng đổi thành mời khách.”

 

Ngu Hân còn gì đó, Giang Sở Sở lắc đầu với cô: “Bỏ , nghĩ thể bướng bỉnh hơn Thanh Hoan ?”

 

Hình như là , hơn nữa Cố Thanh Hoan luôn thể đưa đủ loại lý do để thuyết phục khác. Ngu Hân đành từ bỏ.

 

Giang Sở Sở mặt dây chuyền, giữ lấy vai Cố Thanh Hoan, mạnh mẽ đeo nó lên cho cô.

 

Dây chuyền là hàng sẵn, bình thường, nhưng càng nổi bật sự tinh xảo của mặt dây.

 

“Làm gì đấy?” Cố Thanh Hoan dự cảm lành.

 

“Thưởng cho .” Giang Sở Sở dáng đại tiểu thư, “Tuần cứ đeo cho đàng hoàng, nhất là lượn lờ mặt con nhỏ Ngu Viện vài vòng.”

 

“Cái đắt lắm đó!” Cố Thanh Hoan định tháo , thì Giang Sở Sở giữ tay : “Hàng bán ngoài, giá.”

 

Cũng nghĩa là tiền cũng mua —— Cố Thanh Hoan cảm thấy cổ nặng trĩu.

 

Thấy Cố Thanh Hoan vẫn còn băn khoăn, Giang Sở Sở chỉ xuống đống hộp còn bóc đất: “Cậu nghĩ từng trang sức,” chỉ các giá và tủ trưng bày trong phòng, “Tớ đeo cho hết ?”

 

“Mấy món đồ thương hiệu tặng kiểu , trừ phi gặp món thích, còn thì dùng để tặng quà. Đằng nào cũng tặng, thể tặng cho ?” Giang Sở Sở xong, tủ tìm một chiếc vòng cổ khác, đeo lên cho Ngu Hân.

 

“Rồi, hai cứ đeo mà chung với , đảm bảo sẽ cho con nhỏ ‘thiên kim giả’ tức c.h.ế.t.” Giang Sở Sở hài lòng hất cằm, “Về khoản khoe của cỡ , tiểu thư đây bao giờ thua!”

 

 

Loading...